.
Chương 938: Nữ Vu*
(*Phù thủy.)
“Cô mẫu của ngươi?” Tiêu Vũ rất lấy làm lạ.
Tom tỏ vẻ khiêm tốn: “Cô mẫu của ta là Nữ hoàng của Sofia đế quốc.”
Tiêu Vũ nghe thấy thì rất ngạc nhiên, tên Tom này... tuy rằng không phải Hoàng tử gì, nhưng quả nhiên xuất thân không tầm thường.
Nghĩ cũng đúng, có mấy người bình thường có thể ngồi thuyền lớn hoa lệ ra biển chứ?
Trước lúc lên bờ, mặc dù Tom nói là thuyền buôn nhưng chỉ cần động não suy nghĩ một chút là biết không phải như vậy rồi.
Mọi người ở lại nơi này.
Một ngày sau.
Tom phái người dùng xe ngựa đưa bọn họ tới Thánh đô của Sofia đế quốc.
Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương ngồi trên một chiếc xe ngựa.
Tô Lệ Nương vô cùng cảm thán: “Ta luôn cho là Đại Ninh chúng ta đã là Thiên quốc Thượng bang* rồi, không ngờ rằng Sofia đế quốc này cũng rất tốt.”
(*Ý chỉ một quốc gia phát triển và hùng mạnh.)
Tiêu Vũ nói: “Muốn nói nội tình, tất nhiên là quốc gia của chúng ta cường thịnh nhất.”
“Nhưng bây giờ Sofia đế quốc này đã bắt đầu thời đại hơi nước, không bao lâu sau sẽ phát triển khoa học kỹ thuật kiểu giếng phun, đến lúc đó...” Tiêu Vũ nói đến đây thì ngừng lại một chút.
Rồi nàng bổ sung một câu: “Có một câu nói rất hay của một vị lãnh tụ vĩ đại, tụt lại phía sau sẽ bị đánh.”
“Trong mắt của ta cũng là như vậy, lần này sau khi chúng ta trở về phải cố gắng phát triển quốc lực tổng hợp của Đại Ninh chúng ta, gia tăng vị thế quốc tế của quốc gia chúng ta.” Tiêu Vũ nghiêm túc nói.
Lời này Tiêu Vũ nói thật.
Cho dù Sofia này có phồn hoa hơn nữa thì cũng không phải là quốc gia của nàng.
Cái nàng cần chính là xây dựng quốc gia của mình cường thịnh hưng thịnh.
Tiêu Vũ ở trên xe ngựa cũng thường xuyên có triệu chứng muốn nôn mửa.
Điều này khiến cho Tô Lệ Nương rất lo lắng: “Công chúa, cơ thể của ngươi thật sự không sao chứ?”
Tiêu Vũ: “Không sao.”
“Công chúa, ta thấy dáng vẻ ngươi như vậy... có phải là có rồi không?” Cuối cùng Tô Lệ Nương cũng hỏi ra trong lòng mình.
Chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy mà, bản thân Tô Lệ Nương không sinh con, nhưng nàng ấy cũng đã từng gặp người khác mang thai. Dáng vẻ Tiêu Vũ như vậy thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Tiêu Vũ nghe thế lập tức cảnh giác: “Ta chỉ say xe thôi.”
“Công chúa, nếu ngươi thật sự mang thai cũng không có gì, ngươi là Công chúa, còn sợ ai bàn tán ngươi hay sao?” Tô Lệ Nương hỏi.
Tiêu Vũ không nói chuyện.
Tô Lệ Nương nói tiếp: “Ngụy Ngọc Lâm biết chuyện này không?”
“Đừng nói với Ngụy Ngọc Lâm! Hơn nữa, ta không có mang thai!” Tiêu Vũ nhấn mạnh.
Tô Lệ Nương dứt khoát mặc kệ câu cuối cùng mà là khiếp sợ nhìn Tiêu Vũ: “Cho nên Công chúa, ngươi đừng nói với ta hài tử này không phải của Ngụy Ngọc Lâm nên mới khiến ngươi rối rắm như vậy đó?”
Nói đến đây, Tô Lệ Nương một câu hồi phục tinh thần: “Với địa vị của ngươi ở Đại Ninh chúng ta, cho dù thật sự tìm mấy tên trai lơ cũng không có ai dám bàn tán. Mặc kệ ngươi làm gì, ta đều ủng hộ ngươi. Như vậy... cha hài tử là ai?”
Tiêu Vũ nói: “Ta không có mang thai.”
Tô Lệ Nương liếc nhìn Tiêu Vũ: “Giấy không thể gói được lửa, bụng cũng sẽ càng ngày càng to ra. Công chúa, còn không bằng hiện tại ngươi thẳng thắn đi.”
Tiêu Vũ: “Ta buồn ngủ rồi, ngủ một lát đã!”
Tô Lệ Nương không nói được Tiêu Vũ, cũng không biết Tiêu Vũ nghĩ thế nào, chỉ có thể gác lại đề tài này trước.
Ba ngày đã đi tới Thánh đô Sofia.
Tom dẫn bọn họ đi gặp Nữ hoàng.
Nữ hoàng khoảng ba mươi mấy tuổi, ung dung lộng lẫy, lúc này mặc váy màu vàng kim xinh đẹp ngồi trên bảo tọa.
Bên dưới có mười mấy người đang đứng, là các thần tử của nàng ấy.
“Ôi chao, Tiểu Tom của ta, sao mới đó mà ngươi đã trở về rồi? Không phải nói muốn đi vòng quanh địa cầu một vòng sao?” Một Công tước có râu cá trê trong đó mở miệng.
“Orc Công tước, ta mang khách nhân tôn quý trở về!”
“Khách nhân này của ngươi... sao trông giống khỉ vậy?”
Phong Hải chủ nghe thấy thế thì sắc mặt tái xanh nhưng vẫn phiên dịch lại.
Hắc Phong nghe vậy lải nhải: “Bọn họ mới là khỉ đó, khi nhà ai tóc đen, tóc vàng mới là khỉ!”
Nữ hoàng mở miệng: “Các ngươi từ Đại Ninh xa xôi tới đây, trên đường vất vả rồi.”
Tiêu Vũ cho người mang lễ vật của mình lên.
Lễ vật của nàng là tơ lụa và đồ sứ.
Trong nháy mắt Nữ hoàng nhìn thấy đồ sứ, đôi mắt cũng phát sáng: “Thật là xinh đẹp.”
“Nữ hoàng bệ hạ, người tuyệt đối đừng bị những nữ vu tóc đen này che mắt!” Râu Cá Trê nhìn thấy Nữ Hoàng như vậy thì vội vàng nói.
Lúc này có người hùa theo: “Ta cảm thấy Orc Công tước nói rất có lý.”
Lúc Phong Hải chủ phiên dịch lời này sắc mặt cũng sắp bị tức tới xanh.
Tiêu Vũ cũng rất bất mãn.
Trong lòng Tiêu Vũ thầm nghĩ, người này thật đúng là ngạo mạn lại vô lễ.
Nói mình giống con khỉ thì thôi đi, dù sao đám khỉ vẫn rất đáng yêu, nhưng nói mình là nữ vu?
Nàng trông giống nữ vu sao?