.
Chương 947: Ai Là Cặn Bã 2
Tuy rằng Ngụy Ngọc Lâm rất không hiểu suy nghĩ của Tiêu Vũ, nhưng hiện tại hắn vẫn sợ Tiêu Vũ đuổi mình đi, hoặc là Tiêu Vũ trốn đi, vì vậy đáp ứng toàn bộ yêu cầu của Tiêu Vũ.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Có biết là nam hài hay nữ hài không?”
Tiêu Vũ: “Thật sự không biết, có thể là nam hài, cũng có thể là nữ hài... Đương nhiên, cũng có thể là nam nữ đều có.”
Lượng tin tức trong lời này có chút lớn.
Đều có này nghĩa là sao?
Một hồi lâu sau Ngụy Ngọc Lâm mới phản ứng lại: “Song thai?”
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy! Người làm phụ thân như ngươi cũng quá vô trách nhiệm rồi, vậy mà bây giờ mới biết!”
Ngụy Ngọc Lâm: “...”
Tuy rằng bản thân Ngụy Ngọc Lâm cũng hiểu mình không nên phát hiện trễ như vậy.
Nhưng nếu để cho Tô Lệ Nương nghe thấy Tiêu Vũ chẳng những không thừa nhận sai làm mà còn đổ tội ngược lại như vậy nhất định sẽ rất cạn lời, rõ ràng là bản thân Tiêu Vũ muốn giấu giếm trước!
Có điều chuyện song thai này đối với Ngụy Ngọc Lâm mà nói chính là niềm vui bất ngờ lớn.
Hắn và Tiêu Vũ sắp có hài tử của mình rồi, hơn nữa còn là hai đứa!
Điều này khiến cho cả người Ngụy Ngọc Lâm đều như phát điên, mặc kệ có phải Tiêu Vũ đối xử lạnh nhạt với mình hay không, hắn vẫn đi theo phía sau Tiêu Vũ.
Tuy rằng lúc trước Tiêu Vũ mâu thuẫn với việc Ngụy Ngọc Lâm tới đây.
Nhưng trên thực tế...
Từ khi Ngụy Ngọc Lâm tới.
Tiêu Vũ lập tức phát hiện cuộc sống của mình thoải mái không ít.
Tên Ngụy Ngọc Lâm này giống như con giun trong bụng nàng, chỉ cần nàng nhìn một cái, Ngụy Ngọc Lâm đã biết nàng muốn làm gì.
Cuộc sống của nàng cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Bây giờ Ninh Nam đã được Tiêu Vũ cải tạo chim hót hoa nở.
Không khí cũng không nóng bức như lúc trước nữa.
Tiêu Vũ mang thai hai hài tử, đến cuối cùng bụng càng lúc càng lớn, Tiêu Vũ vốn có thể chạy có thể nhảy, hành động cũng bị hạn chế.
Nhưng mỗi ngày nàng luôn muốn ra ngoài đi vài vòng để tập thể dục một chút.
Bình thường mang thai hai hài tử rất dễ có nguy cơ sinh non.
Nhưng Tiêu Vũ biết rõ... bản thân không có nguy cơ này.
Thể chất của nàng cực kỳ tốt, còn có nước linh tuyền tẩm bổ, không cần phải lo lắng chuyện này.
Chỉ có điều lúc đi lại sẽ có cảm giác lắc lư một chút, thoạt nhìn giống như một con chim cánh cụt...
Sau khi Tiêu Vũ ý thức được có lẽ mình đi lại giống như một con chim cánh cụt.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Vũ là.
Nhất định không ai có thể đoán được.
Đúng thế.
Tiêu Vũ nghĩ.
Nếu có thể thì tới Nam Cực bắt mấy con chim cánh cụt trở về.
Tốt nhất lại dời một chút sông băng vào trong không gian của mình.
Nàng muốn tạo không gian thành một thế giới cỡ nhỏ.
Dù sao Nam Cực và Bắc Cực này cũng phải có!
Chim cánh cụt đáng yêu bao nhiêu? Nếu có thể nuôi trong không gian của mình... vậy cũng có thể làm đa dạng giống loài.
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm đang đỡ Tiêu Vũ đi lại.
Thoạt nhìn giống như tùy tùng của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nói: “Ngụy Ngọc Lâm.”
Ngụy Ngọc Lâm vội vàng nói: “A Vũ, nàng nói đi.”
“Ngươi không phải Thái tử Ngụy quốc sao? Trừ ta ra ngươi không có chuyện khác phải làm hả?” Tiêu Vũ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm nở nụ cười: “Ở chỗ ta, nàng là quan trọng nhất.”
Tiêu Vũ lẩm bẩm: “Bây giờ ngươi còn cảm thấy mới mẻ, chờ sau khi ta tuổi già sắc suy rồi, không chừng ngươi sẽ có người mới.”
Ngụy Ngọc Lâm bất lực đỡ trán: “A Vũ, ta đảm bảo với nàng, ta chỉ có một mình nàng.”
“Nếu lời thề của nam nhân đáng tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây.” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
Lời này của Tiêu Vũ đối với Ngụy Ngọc Lâm mà nói chính là tai bay vạ gió thuần túy.
Có điều Ngụy Ngọc Lâm vẫn cực kỳ bao dung: “A Vũ, nàng nghĩ thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối đừng khiến bản thân tức giận.”
“Xem đi, như vậy là ngươi đã tự thừa nhận rồi! Sau này ngươi sẽ làm nam nhân cặn bã!” Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng.
Ngụy Ngọc Lâm hơi nghi hoặc một chút: “Nam nhân cặn bã là gì?”
“Chính là nam nhân giống như mía ngọt, lúc ăn rất ngọt, lúc phun ra toàn là bã.” Tiêu Vũ giải thích.
Ngụy Ngọc Lâm nghe vậy có chút muốn cười: “Giải thích này của nàng thật đúng là rất khác biệt.”
“A Vũ, ta biết, rất nhiều chuyện ta làm không tốt, khiến cho nàng vẫn không đủ tín nhiệm ta. Nhưng tấm lòng của ta đối với nàng là thật, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội, cuối cùng ta sẽ từ từ thể hiện tất cả ra cho nàng xem.” Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ vội vàng nói: “Dừng lại!”