.
Chương 960: Ta Gả Là Được Chứ Gì
Thế nhưng bây giờ, Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm một chút.
Nam tử dáng người như ngọc, đứng ở đó, mặc cho mọi người soi xét.
Tiêu Vũ bỗng thấy hơi áy náy.
Cảm giác áy náy này khiến Tiêu Vũ trở nên nhẹ dạ và bốc đồng.
Thế là Tiêu Vũ bất đắc dĩ nhìn mọi người nói: “Ta gả. Ta gả là được chứ gì? Nhưng không phải là bây giờ.”
Tiêu Vũ đã nghĩ tới việc đám triều thần sẽ thúc giục mình thành hôn nhưng không ngờ dân chúng cũng lo chuyện bao đồng.
Đương nhiên, điều này cũng chứng tỏ một chuyện.
Tiêu Vũ rất được lòng dân.
Từ khi Đại Ninh thành lập đến nay, cũng chỉ có lúc Tiêu Vũ làm Công chúa, quan hệ giữa hoàng tộc và bách tính bình thường mới có thể hài hòa như vậy.
Nếu là trước đây, những bách tính này nào dám bàn bạc chuyện của hoàng tộc?
Đừng nói đến chuyện bàn bạc ngay trước mặt, cho dù có lén lút cũng không dám.
Mọi người đều rất tin tưởng Tiêu Vũ, họ biết dù mình có nói sai, Tiêu Vũ cũng sẽ không trách phạt.
Đương nhiên... họ cũng thật lòng coi Tiêu Vũ là người nhà.
Bây giờ toàn bộ Đại Ninh đã đoàn kết hơn nhiều.
Tất cả những thứ này đều nhờ vào công lao của Tiêu Vũ.
Mặt Rỗ run rẩy nhận tội: “Công chúa... vừa rồi là ta có mắt không tròng, xin Công chúa trách phạt.”
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Nếu ngươi đã muốn thế, vậy thì ngày mai, ta sẽ đưa cho ngươi một nghìn tấm chân dung của bổn Công chúa, để ngươi đi phát toàn bộ số tranh chân dung này ra ngoài.”
Tiêu Vũ tiện tay giao cho Mặt Rỗ việc phát tờ rơi.
Mặt Rỗ lập tức thiên ân vạn tạ.
Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm rời khỏi đây.
Ngụy Ngọc Lâm cười nói: “Bách tính Đại Ninh này cũng thật thú vị.”
Tiêu Vũ thoáng nhìn Ngụy Ngọc Lâm một chút, hỏi hắn: “Ngươi bị mắng mà còn thấy vui vẻ đến thế sao?”
Ngụy Ngọc Lâm lắc đầu: “Họ đâu có mắng ta là mắng kẻ bạc tình.”
Tiêu Vũ nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của Ngụy Ngọc Lâm, nàng không nhịn được nói: “Ngươi đang nói ta là kẻ bạc tình đấy à?”
Ngụy Ngọc Lâm luôn như vậy.
Nhìn thì có vẻ hiền lành đấy, thật ra trong bụng lại chứa đầy ý đồ xấu xa.
Ngụy Ngọc Lâm tỏ vẻ thành thật bảo: “Ta không hề có ý này.”
Tiêu Vũ khẽ hừ một tiếng, chắc chắn Ngụy Ngọc Lâm có ý này nhưng cứ coi như là có... Ngụy Ngọc Lâm cũng không dám thể hiện ra mà phải kìm nén.
Rõ ràng hắn không đồng ý với cách làm của nàng nhưng vẫn phải nghĩ đến cảm nhận của nàng khiến Tiêu Vũ cảm thấy hài lòng.
Đương nhiên, Tiêu Vũ cũng biết Ngụy Ngọc Lâm đang nghĩ gì.
Ngụy Ngọc Lâm này luôn cho mọi người thấy hắn làm việc tùy hứng theo ý mình nhưng hắn làm vậy cũng chỉ là để tự đánh lừa bản thân mình trước.
Người như Ngụy Ngọc Lâm... có thể giả bộ làm một con tin không có tài cán gì nhiều năm như vậy, thứ mà hắn am hiểu nhất là ngụy trang.
Thế nên nàng thích kiểu người nào, Ngụy Ngọc Lâm sẽ biến mình thành kiểu người đó.
Ngụy Ngọc Lâm biết, nàng sẽ đồng cảm với những người yếu đuối.
Thế nên phần lớn thời gian, Ngụy Ngọc Lâm luôn cư xử như một đóa hoa nhỏ mong manh.
Cứ tưởng tượng mà xem, một người có thể lên làm Thái tử Ngụy quốc làm sao có thể trở thành một đóa hoa trắng nhỏ được?
Tuy nhiên... nếu như Ngụy Ngọc Lâm thật sự có thể ngụy trang cả đời mình, dùng cả đời để diễn vì Tiêu Vũ, đó chẳng phải là tình cảm sâu đậm sao?
Hai người đi dạo một vòng ở Thịnh Kinh.
Phát hiện đúng là bách tính Thịnh Kinh sùng bái Tiêu Vũ một cách mù quáng.
Chỉ có điều trong tay ai cũng có một bức chân dung của Công chúa thì có chút không hợp lẽ thường mà thôi.
Rốt cuộc thì Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm vẫn nhớ đến hài tử trong cung.
Phải biết, từ khi hài tử sinh ra đến giờ, thậm chí ngay cả việc xử lý chính vụ, Ngụy Ngọc Lâm cũng xử lý ở Ninh Nam.
Ngụy Đế cũng bày tỏ sự ủng hộ cho hành vi này của Ngụy Ngọc Lâm.
Về phần Tiêu Vũ? Càng khỏi phải bàn, gần như ngày nào, Tiêu Vũ cũng ở bên hài tử.
Bây giờ mới rời đi có một lát, cả hai đã không hẹn mà cùng nhớ đến hài tử.
Trước đây Tiêu Vũ cảm thấy mình và Ngụy Ngọc Lâm không có sở thích gì chung... đây cũng là yếu tố quan trọng cản trở sự phát triển mối quan hệ giữa hai người.