.
Chương 962: Tin Tưởng Khoa Học
Thế nhưng Dung Phi nương nương... theo những gì Tiêu Vũ thấy, nếu như thời cổ đại có danh sách cho những bộ não thông minh nhất, vậy chắc chắn bộ não của Dung Phi nương nương sẽ đứng đầu bảng danh sách.
Đầu óc của Dung Phi nương nương này vô cùng nhanh nhạy.
Nàng ấy không thể hiểu được nam nhân, EQ cũng hơi thấp, thế nhưng khả năng độc, tốc độ tiếp thu và khả năng tiếp nhận thông tin của nàng ấy, quả thật là có một không hai.
Cho dù Tiêu Vũ không muốn thừa nhận cũng không được, trên thế giới này thật sự có những người có năng khiếu trời cho như vậy đấy.
Trước kia, Dung Phi nương nương chưa từng tiếp xúc với những nội dung này nên nàng ấy luôn khép kín mình.
Tiêu Vũ chẳng khác nào người đến mở tung cánh cửa cuộc đời đang khép kín của Dung Phi.
Khiến Dung Phi lập tức biến từ một người luôn khép mình hiểu ra rằng thế giới và vũ trụ là nơi mọi người đang sống.
Sau khi Dung Phi đọc xong, lập tức bắt tay vào việc tổng kết nội dung.
Cái Tiêu Vũ cần nhất chính là động cơ chạy bằng hơi nước.
Thế nên Dung Phi tập trung phiên dịch nội dung của phần này trước.
Sau khi phiên dịch xong, Dung Phi lập tức triệu tập đám triều thần lại.
Đám triều thần còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng đóng tàu thành công...
Đúng vậy, trong khoảng thời gian Tiêu Vũ chờ sinh.
Tàu của Đại Ninh đã xuống nước.
Thế nhưng đó là con tàu không có động cơ hơi nước.
Bây giờ... ngay khi phát minh về động cơ hơi nước xuất hiện, toàn bộ đám triều thần Đại Ninh bắt đầu sục sôi.
Nhất là người của Công bộ, bọn họ lập tức sao chép lại động cơ hơi nước theo bản vẽ.
Bây giờ, ánh mắt của toàn bộ triều đình Đại Ninh dành cho Tiêu Vũ... chỉ gói gọn trong đúng hai từ, sùng bái.
Tiêu Dục cũng nhìn muội muội này của mình với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
“A Vũ, nàng giỏi quá.” Ngụy Ngọc Lâm nhìn động cơ hơi nước nọ, vô cùng cảm khái nói.
Động cơ hơi nước đầu tiên được sản xuất khiến Tiêu Dục nhìn thấy được sự phát triển trong tương lai.
“Có động cơ chạy bằng hơi nước này, dệt nữ công sẽ không phải làm việc khổ cực nữa, có thể dùng động cơ hơi nước tạo ra năng lượng.” Tiêu Dục đã nhìn thấy triển vọng trong tương lai.
Nhưng vẫn còn hơi hạn hẹp.
Tiêu Vũ cười nói: “Ca ca, ngươi nói xem, nếu chúng ta sử dụng động cơ hơi nước trên tàu.”
“Dùng nó trên xe.”
“Dùng nó để luyện kim.”
Động cơ hơi nước này là một bảo bối có thể mang lại một cuộc cách mạng công nghiệp.
Bởi vì trước khi phát minh ra động cơ hơi nước, con người chỉ có thể dùng sức người hoặc sức động vật để làm việc.
Nhưng có động cơ hơi nước là có thể dùng nguồn năng lượng đổi lấy mọi thứ.
Tiết kiệm nhân lực.
Và cả năng lượng nữa...
Ở thời đại này vẫn chưa xuất hiện tình trạng khủng hoảng năng lượng.
Hơn nữa nàng cũng đã ký kết hợp đồng hợp tác lâu dài với những thổ dân kia.
Nàng sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ cuộc sống và cung cấp vật tư dùng trong sinh hoạt cho bọn họ. Bù lại nàng có quyền tiếp cận, khai thác và sử dụng không giới hạn các mỏ than đá và dầu mỏ bên phía thổ dân.
Có thể sẽ có người cảm thấy mối làm ăn buôn bán này của Tiêu Vũ quá bắt chẹt người ta một cách quá đáng.
Nhưng trên thực tế.
Không có sự bảo vệ của Tiêu Vũ.
Những thổ dân này... sẽ không thể chống chọi lại với sự thay đổi của thời đại.
Ai cũng biết, vùng đất kia là một vùng đất màu mỡ.
Không một ai đảm bảo được rằng, sau khi vùng đất này bị những người khác phát hiện ra thì liệu những người đó có thể thân thiện được như Tiêu Vũ hay không.
Tiêu Vũ có thể gieo hạt giống văn mình.
Nhưng có số người chỉ muốn thổ dân biến mất, sau đó quang minh chính chiếm lấy vùng đất kia.
Chẳng qua Tiêu Vũ cũng chỉ lấy đi một phần tài nguyên nhưng có một số người lại muốn toàn bộ.
Thế nên có thể tưởng tượng ra được, bọn họ sẽ lời biết bao nhiêu khi thực hiện mối làm ăn này với Tiêu Vũ, ít nhất là sẽ không phải chịu mối nguy diệt tộc.
Tiêu Dục nghe được những suy nghĩ của Tiêu Vũ về tương lai, trong ánh mắt của hắn ta hiện lên vẻ khó tin.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ca ca, ta cho ngươi xem thứ này.”
Nói xong Tiêu Vũ lập tức lấy ra một chiếc máy tính bảng.
Hai mắt của Tiêu Dục lập tức sáng lên.
Hắn ta chưa thấy thứ này bao giờ.