.
Chương 97: Vậy Mới Tốt Chữ
Mặc dù bọn chúng cũng không rõ vì sao trên con đường lưu đày này còn có một tên con nhà giàu cho lắm, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt, vị này chính là có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Tiểu Lâm Tử hơi run rẩy: “Nữ quỷ kia thân cao hai thước tám, mắt lớn như mắt trâu!”
“Lúc xuất hiện quanh người mang theo quỷ vụ, thổi tới trước mặt, người đã cảm thấy vừa lạnh vừa mơ hồ.” Tiểu Lâm Tử nói xong thì thao thao bất tuyệt.
Tiêu Vũ: “...”
Hai thước tám? Mắt trâu!
Còn cái bình chữa cháy kia nữa, sương trắng phun ra không phải lạnh thì chẳng lẽ còn có thể nóng hay sao?
Quỷ Mặt Đen xùy một tiếng: “Có phải các ngươi bị bổ khoái của nha môn bắt, cảm thấy mất mặt nên mới bịa ra một lời nói dối như vậy hay không?”
“Thật ra không cần đâu, bị lưu đày ở đây cũng sẽ không có ai xem thường ngươi.” Quỷ Mặt Đen tiếp tục nói.
Lúc này Đại đương gia của Hắc Phong trại im lặng nãy giờ mở miệng nói: “Vị huynh đệ mặt đen này, ta cũng nhìn thấy nữ quỷ kia.”
“Nữ quỷ kia mặt đầy hoa văn, trên khuôn mặt ngoại trừ một đôi mắt thì không có ngũ quan gì hết, trông cực kỳ đáng sợ.” Đại đương gia Hắc Phong trại mở miệng nói.
Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì muốn lấy cái mặt nạ trùm đầu màu sắc rực rỡ từ trong không gian của bản thân ngay, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Không ngờ rằng mặt nạ trùm đầu còn có hiệu quả này. Thật ra chỉ là thứ mọi người dùng để che đầu chống nắng khi đi nghỉ mát ở bờ biển mà thôi.
Giọng nói của Đại đương gia Hắc Phong trại có chút đau buồn: “Đúng là Hắc Phong ta từng lấy một chút tiền qua đường, nhưng ta cũng không còn cách nào khác, sơn trại bọn ta trên có già dưới có trẻ, bây giờ bọn ta bị bắt, bọn họ phải làm sao đây...”
Quỷ Mặt Đen tìm hiểu được tin tức thì trở lại bẩm báo với Tiêu Vũ.
“Công chúa, người cũng nghe thấy rồi, những người này có tổng cộng tám người, tên nào tên nấy đều là kẻ ngu.” Quỷ Mặt Đen tổng kết.
Rất hiển nhiên, Quỷ Mặt Đen không để mấy lời như nữ quỷ mà những người kia nói trong lòng.
Có điều Thước Nhi lại nhát gan, nàng ấy có chút căng thẳng hỏi: “Công chúa, người nói xem trên đời này có quỷ hay không...”
Nói xong Thước Nhi ôm chặt vai mình.
Quỷ Mặt Đen ghé lại phía trước một chút, mở miệng hỏi: “Ngươi thấy ta có giống quỷ không?”
Thước Nhi bị hành động đột ngột của Quỷ Mặt Đen dọa sợ hết hồn, lập tức hét lên một tiếng, nắm một nắm bùn ném lên người Quỷ Mặt Đen: “Cách xa ta một chút!”
Quỷ Mặt Đen cũng không tức giận, lúc này trái lại nở nụ cười.
Chờ Quỷ Mặt Đen rời khỏi, Tiêu Vũ lại hỏi: “Thước Nhi, nếu ngươi thật sự không thích Quỷ Mặt Đen thì ta sẽ kêu hắn ta đi.”
Nàng vẫn để ý cảm giác của Thước Nhi hơn.
Ai ngờ Thước Nhi nắm hai tay, mở miệng nói: “Không cần! Đấu với người khác vui vô cùng! Ta không tin ta sẽ sợ tên Quỷ Mặt Đen này mãi!”
Tiêu Vũ giơ ngón tay cái: “Vậy mới tốt chứ!”
Chờ lúc mọi người sắp nghỉ ngơi, cách đó không xa có một đám người dìu dắt nhau đội mưa đi tới.
“Đại đương gia!”
“Tiểu Lâm Tử!”
Những người kia vừa đi vừa kêu khóc.
Hắc Phong có chút mất tự nhiên nói: “Đừng khóc tang nữa, ta còn chưa chết đâu!”
Lúc này những người kia tới gần, Trần Thuận Niên cản bọn họ lại, nhưng Tiêu Vũ vẫn thấy rõ đó là một đoàn người già yếu.
Có ông cụ ăn mày chân thọt, còn có thầy tướng số mắt bị mù, còn có bà lão tóc trắng xóa. Trừ những người này ra còn có mười cái đầu củ cải lớn lớn nhỏ nhỏ. Lớn cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, nhỏ khoảng chừng ba năm tuổi.
Người bị lưu đày có người thân đưa tiễn là bình thường, nhưng những người này... là người thân của Hắc Phong sao?
Tiêu Vũ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Một hài tử sáu tuổi trong đó vươn tay ôm lấy Hắc Phong dưới sự giám sát của Trần Thuận Niên: “Hắc Phong ca ca, thật xin lỗi, bọn ta biết các ngươi đi cướp của người qua đường là để cho bọn ta sống sót.”
Vừa rồi Tiêu Vũ nghe thấy Hắc Phong nói trong trại trên có già dưới có trẻ, nàng còn tưởng là hắn ta muốn nhận được sự đồng tình, không ngờ rằng lại là sự thật.
Tiêu Vũ tiến đến trước mặt Tiểu Lâm Tử kia, mở miệng hỏi: “Những người kia đều là người của sơn trại các ngươi sao?”
Tiểu Lâm Tử không ngờ rằng vị Công chúa điện hạ xinh đẹp cao quý này lại nói chuyện với mình. Hắn ta đã nghe nói tới lai lịch của vị này từ lâu, trong lúc nhất thời cũng có chút căng thẳng.