.
Chương 978: Đại Kết Cục 8
“Nàng thơ của ta, lần này đến Đại Ninh ngoài việc làm sứ giả ra ta còn có một chuyện cá nhân, ta muốn... cầu hôn ngươi.” Tom nhìn Tiêu Vũ, trong ánh mắt đầy vẻ chân thành.
Tiêu Vũ nghe xong lời này lại càng hoảng sợ: “Cầu hôn ta?”
Phong Hải chủ phiên dịch xong lời này, nhịn không được nở nụ cười, sau đó nhướng mày nhìn Ngụy Ngọc Lâm, hắn ta thừa nhận, mình muốn nhìn Ngụy bị Ngọc Lâm chê cười.
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía sau, gọi: “Đại Đặc, Tiểu Đặc.”
Hai đứa nhỏ lên tiếng trả lời.
“Phụ thân, phụ thân tìm chúng con có việc gì?” Bọn nhỏ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tom, mở miệng nói: “Chào thúc thúc đi.”
Tom ngơ ngác hỏi: “Đây là hài tử của ai vậy?”
Phong Hải chủ trả lời giúp: “Đây là hài tử của Công chúa và Ngụy quốc bệ hạ.”
Hắn ta cảm thấy Ngụy Ngọc Lâm thật sự quá âm hiểm, may mắn hắn ta sớm từ bỏ việc theo đuổi Công chúa, nếu không... tâm nhãn của hắn ta cũng không nhiều bằng Ngụy Ngọc Lâm! Cuối cùng nhất định sẽ thảm bại.
Ngụy Ngọc Lâm nay đã đăng cơ, trở thành Hoàng đế Ngụy quốc, gọi một tiếng Ngụy quốc bệ hạ cũng không quá phận.
Tom nghe xong lời này, đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, sau đó vô cùng khiếp sợ, nàng thơ của hắn ta, hài tử của nàng bây giờ đã lớn đến mức giúp được việc rồi.
Ôi trời ơi, hắn ta đến muộn rồi sao?
Tom đưa tay ôm ngực mình một chút, hận không thể ngất xỉu tại chỗ.
Nhưng trên thực tế... không thể nào vậy. Lúc hắn ta vừa tới Đại Ninh, đã uống trà được pha bằng nước linh tuyền nên tố chất cơ thể rất tốt.
Tom không ngất xỉu, nhìn hai tiểu bằng hữu đang chào hỏi mình, trên mặt miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Tom kiên cường nói: “Chào mọi người.”
“Tom thúc thúc! Ngươi vượt đại dương đến đây từ bên kia sao?” Hai đứa trẻ tò mò về Tom.
Tom gật đầu: “Đúng vậy.”
“Bên kia đại dương có gì?” Hài tử lại hỏi.
Tom tuy rằng rất đau lòng, nhưng đối mặt với hai hài tử đáng yêu này vẫn kiên nhẫn giảng giải..
Hai đứa nhỏ nói chuyện với Tom hoàn toàn không cần Phong Hải chủ làm phiên dịch, bởi vì trước đây Phong Hải chủ đã từng dạy cho hai đứa trẻ một ít tiếng Anh, hơn nữa hai đứa còn cực kỳ thông minh. Tuy không thể nói là có trí nhớ vừa nhìn đã nhớ được ngay nhưng khi nói đến việc học, chắc chắn ông trời đã bật chế độ gia tốc cho cả hai.
Tom kể về Sophia đế chế cho hai hài tử nghe.
Trẻ em cũng tò mò về thế giới mà chúng chưa biết.
Lúc này Tom nói: “Trong cả quá trình ta vượt biển đến đây, ta dám cam đoan, Đại Ninh chính là quốc gia phát triển bậc nhất trong tinh cầu này của chúng ta!”
“Các ngươi có biết tinh cầu là gì không? Nói cho đúng thì nó có nghĩa là mặt đất dưới chân chúng ta hình tròn, chúng ta chỉ cần đi mãi theo một hướng là sẽ có thể trở lại điểm xuất phát.” Tom cười nói.
Tiểu Đặc nhẹ nhàng gật đầu: “Ta biết! Mẫu thân nói, tinh cầu dưới chân chúng ta tròn, bầu trời sao sáng cũng tròn, tinh cầu dưới chân chúng ta xoay quanh mặt trời.”
Tom ngây ngẩn cả người... Ở Đại Ninh, đây lại là chuyện mà một đứa trẻ nhỏ cũng biết sao?
Hắn ta cảm thấy cảm giác đau lòng bên ngoài của mình đang được đào sâu sâu thêm một chút!
Từ sau khi Tiêu Vũ thành thân, người đau lòng, không chỉ có một mình Tom.
Thẩm Hàn Thu cả ngày chạy bên ngoài.
Về phần Sở Duyên? Nghe nói bây giờ đã bắt đầu tìm cô nương khác rồi.
Mọi người đều có cuộc sống riêng, đều cần phải hướng về mai sau, Tiêu Vũ cũng không hy vọng, thật sự có người sẽ si mê mình nên giữ mình mãi về sau.
Vẫn giữ tình cảm tốt đẹp trong lòng là được rồi.
Ba năm thoáng cái trôi qua trong chớp mắt.
Ngụy Cửu An trưởng thành thành một thiếu niên nhỏ, cả ngày đuổi theo phía sau Tiêu Nguyên Cảnh, Tiêu Nguyên Cảnh trưởng thành trầm ổn hơn trước rất nhiều, nhưng rất ít người có thể tưởng tượng được rằng vị công tử chi lan ngọc thụ này, lại có thói quen xấu là ngồi xổm ăn cơm.
Ngụy Cửu An nhịn không được hỏi: “Ca, sao ca cứ toàn ngồi xổm ăn cơm thế?”
Tiêu Nguyên Cảnh nở nụ cười: “Ngồi xổm ăn cơm có thể hấp thụ linh khí của trời đất!”
Ngụy Cửu An vẫn rất sùng bái người đại ca này, người đại ca này kiến thức rộng rãi, có rất nhiều rất nhiều chuyện có thể kể cho nó nghe.
Sau khi nghe xong lời này, Ngụy Cửu An cũng bưng chén cơm lên cùng Tiêu Nguyên Cảnh ngồi xổm ăn cơm.
Nếu năm đó Tiêu Vũ biết rằng bánh răng số phận của Tiêu Nguyên Cảnh đã bắt đầu chiến đấu ngay vào thời khắc nàng bắt đầu lừa gạt cậu bé, nhất định nàng sẽ dạy dỗ chuyện lễ nghi cho Tiêu Nguyên Cảnh thật cẩn thận.
Đại Ninh bây giờ, đã là một mảnh đất thịnh thế.
Tiêu Vũ cả ngày bận rộn xử lý đại sự của mấy quốc gia, cũng có chút mệt mỏi.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, quyết định ra khơi lần nữa.
Đời người ngắn ngủi có mấy chục năm, chung quy cũng phải có chút chuyện bản thân nàng muốn làm.
Tiêu Vũ tìm Ngụy Ngọc Lâm: “Ngụy Ngọc Lâm, chúng ta lại ra biển một lần được không?”
Lần trước bởi vì mang thai nên phải sớm kết thúc hải trình, Tiêu Vũ vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối.
Tiêu Vũ còn nghĩ, một ngày nào đó, có thể du lịch vòng quanh thế giới hay không đây?
Ngụy Ngọc Lâm đương nhiên đồng ý: “Được!”
Quốc thái dân an, thân thể khỏe mạnh, phong cảnh tươi đẹp, có thể cùng người mình yêu đi khắp trời đất rộng lớn này thì có gì mà không tốt?
Trước khi Tiêu Vũ xuất phát, nàng đi tìm Tô Lệ Nương một lần.
Vốn tưởng rằng Tô Lệ Nương sẽ lựa chọn đồng hành cùng nàng.
Không ngờ, Tô Lệ Nương lại nhìn Võ Vương vẫn luôn đi theo phía sau mình.
Nàng ấy ở miệng nói: “Nhiều năm như vậy, ta nghĩ cũng nên cho hắn ta một kết quả.”
Tiêu Vũ nghe vậy, có chút bất ngờ: “Nghĩ thoáng rồi?”
Nàng còn tưởng rằng, Tô Lệ Nương cả đời cũng không thoát ra được.
Nhưng từ khi phụ hoàng qua đời đến nay, cũng đã mấy năm rồi.
Hơn nữa... trong mắt Tiêu Vũ, phi tần hậu cung của phụ hoàng cũng không ít, năm đó phụ hoàng không thể độc sủng một mình Tô Lệ Nương, hiện giờ... Tô Lệ Nương đau lòng vì ông ấy nhiều năm như vậy đã rất hiếm thấy rồi.
Tô Lệ Nương gọi Võ Vương đang đứng cách đó không xa: “Này! Tên ngốc kia!”
Võ Vương lên tiếng chạy tới: “Lệ Nương, có gì sai bảo sao?”
Tô Lệ Nương cười nói: “Đêm nay ta muốn dạo chơi Ngụy đô, ngươi đi cùng ta đi.”
Võ Vương có chút hưng phấn: “Chỉ hai chúng ta?”
Tô Lệ Nương gật đầu.
Võ Vương có chút bất an: “Không phải ngươi muốn cùng Công chúa ra khơi không dẫn ta theo đó chứ? Dẫn ta theo! Ta có thể bảo vệ ngươi!”
Tô Lệ Nương mở miệng: “Lần này không đi, chờ Công chúa đến nơi cần đến, chúng ta lại dùng túi Càn Khôn Lưỡng Cực đi xem náo nhiệt, chẳng phải là thoải mái hơn sao?”
Tiêu Vũ: “...”
Luận thông minh còn phải tính Tô Lệ Nương.
Mắt nhìn hai người bọn họ rời đi, trên mặt Tiêu Vũ cũng nở nụ cười.
Tô Lệ Nương lựa chọn không đi, nhưng Dung Phi, lần này dẫn theo cả nhà đi cùng.
Bây giờ đứa nhỏ đã lớn, hơn nữa thế giới rộng lớn như vậy, nàng ấy cũng muốn đi xem!
Phong Hải chủ là đam mê đi biển, đương nhiên muốn đi.
Đám người Hắc Phong cùng Thiết Sơn, Quỷ Mặt Đen cùng Thước Nhi cũng đều ở đây.
Trước khi Tiêu Vũ ra biển một ngày, Thẩm Hàn Thu đã trở lại, hắn ta muốn theo bảo vệ Công chúa một lần cuối cùng nữa. Sau khi hải trình kết thúc thì hắn ta sẽ chọn một nơi để quy ẩn về nông thôn nuôi cá trồng rau.
Vài ngày sau, Tiêu Vũ ra khơi rồi.
Lúc này đây... nàng không biết mình sẽ đi đâu, cũng không biết, mình sẽ dừng lại ở đâu, nhưng nàng biết, tất cả những gì mình yêu.
Ngụy Ngọc Lâm, hai hài tử, thậm chí Đặc Năng Lạp cùng Bạch Tuyết đều đang ở bên cạnh nàng.
Mặt trời chiều ngả về hướng Tây.
Một chiếc thuyền, chậm rãi chạy về phía đám mây rực rỡ phía cuối chân trời.
Hai người Tiêu Vũ cùng Ngụy Ngọc Lâm, đứng ở trên boong tàu nhìn về phương xa.