Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 104

Chỉ chần chừ một giây, Tạ Ly vẫn quyết định ăn bát cháo ấy.

Cô không có thói quen lãng phí.

Cùng lúc đó, Phó Thời đang ngồi trước màn hình máy tính, ánh mắt âm trầm nhìn chăm chú vào video.

Là đoạn trích từ camera giám sát ở studio của Tạ Ly. Góc quay đơn điệu, chất lượng mờ mịt, nhưng cũng không thể ngăn được anh tưởng tượng ra từng biểu cảm của cô.

Lúc này đây, anh giống hệt một kẻ cuồng theo dõi bị ám ảnh đến biến thái. Nhưng nếu không làm vậy... thì anh thực sự không biết phải sống thế nào.

Từ góc nhìn của Tạ Ly, cuộc sống vẫn đang tiếp tục, nhịp nhàng và trật tự. Phó Thời thỉnh thoảng sẽ tìm cớ để xuất hiện trước mặt cô, nhưng lại giữ đúng chừng mực, cẩn thận không để khiến cô thấy phiền.

Lần gặp mặt bất ngờ với Tống Nhất Lê là ở siêu thị.

Cô đang đứng so sánh hai bó rau xem bó nào tươi hơn.

Khó tin là ánh mắt cô lướt ngang qua lại nhận ra... bàn tay anh ấy trước tiên.

Rất kỳ lạ, nhưng đúng là đôi tay ấy khiến cô theo bản năng ngẩng đầu lên, quả nhiên là anh ấy. Không biết đứng đó bao lâu rồi.

Một chiếc xe đẩy lăn lăn tới gần, còn chưa kịp phản ứng, Tống Nhất Lê đã nhanh tay kéo lấy tay cô, đưa cô né sang một bên.

Chiếc xe trượt ngang qua người hai người.

Cảm giác hơi thở gần kề khiến Tạ Ly bất chợt nhớ đến thời cấp ba, khi hai người cùng đứng trong tiệm sách.

Chỉ là rung động khi ấy, bây giờ thế nào cũng không thể tìm lại được nữa.

Tống Nhất Lê buông tay ra, Tạ Ly cũng vô thức lùi thêm hai bước.

Vẫn là cô mở lời trước: "Trùng hợp thật, anh cũng đi siêu thị à?"

Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông khẽ thu lại: "Chỉ là tiện đi dạo." Anh ấy nhìn lướt qua bó rau trong tay cô: "Tự nấu à?"

"Không nhìn ra chứ gì?" Tạ Ly bật cười, "Thật ra cũng tạm ăn được."

"Thật ra có chỗ mua đồ ăn tươi ngon hơn."

"Hả?"

Cô thề là mình chỉ thuận miệng tò mò một chút, vậy mà bị anh ấy đưa đến... chợ đầu mối.

"Dù trông không được sạch sẽ đẹp đẽ như siêu thị, nhưng đồ ở đây mới thực sự tươi." Tống Nhất Lê vừa nói vừa đi trước, lựa rau lựa thịt, lựa luôn cả bó rau mà cô vừa định mua.

Chợ sạch sẽ hơn cô tưởng. Ngoài khu bán cá thịt hơi nồng mùi ra thì chẳng có gì khó chịu. Tạ Ly lần đầu tới, chỉ biết đi theo sau Tống Nhất Lê, nhìn anh ấy chọn đồ, mặc cả.

Người đàn ông mặc sơ mi trắng, vóc dáng cao gầy, dần dần hòa vào ký ức năm xưa. Cô nhận ra mình hôm nay rất hay nghĩ về quá khứ.

"Tạ Ly."

"Hửm?"

"Em ăn củ sen không?"

"Ăn."

Câu trả lời bật ra theo phản xạ, nhưng vừa dứt miệng cô đã nhớ ra, củ sen chính là thứ cô ghét nhất.

Vội sửa lời: "À, không, không ăn."

Thời cấp ba thường ghé tiệm nhà Tống Nhất Lê, chắc anh ấy biết điều đó. Là quên rồi à? Nhưng khi ngước mắt lên nhìn, lại thấy khoé môi người đàn ông kia hơi cong cong.

"Vậy thì mua cái khác."

Cô bị phát hiện là vừa thất thần rồi. Tạ Ly khẽ liếc đi chỗ khác.

Lúc Tống Nhất Lê trả tiền, Tạ Ly vô tình nhìn thấy hình nền điện thoại của anh ấy.

Là tấm hình duy nhất hai người chụp chung trong kỳ hội thao năm đó.

Mộ Tiêu từng kể với cô, sau khi chụp xong, tấm hình ấy bị Tống Nhất Lê "cưỡng ép" lấy mất.

Giờ cô dường như cũng hiểu, vì sao Tống Du lại muốn gần gũi với mình đến vậy.

-

Hai người chỉ đơn giản là đi mua đồ ăn rồi ai về nhà nấy.

Tới khi về tới khu chung cư, vừa dừng xe rồi đi vào tòa nhà, dưới chân đột nhiên không biết từ đâu phóng ra một vật thể lạ khiến Tạ Ly hoảng hốt lùi lại hai bước.

Thấy rõ thứ kia là Bánh Trôi, cô mới thở phào nhẹ nhõm: "Ơ kìa, Bánh Trôi, sao mày lại ở đây?"

Dĩ nhiên Bánh Trôi không thể trả lời, nhưng lại đặc biệt hào hứng khi thấy cô chủ, vẫy đuôi không ngừng, chạy vòng vòng quanh chân cô, lâu lâu còn nhảy chồm lên, cào nhẹ vào ống quần cô như muốn chơi đùa.

Tạ Ly bị bộ dạng đáng yêu đó chọc cười, liền ngồi xuống xoa đầu nó.

Trên người Bánh Trôi vẫn còn đeo dây dắt, rõ ràng là có người vừa thả ra. Tạ Ly ngẩng đầu nhìn về hướng nó vừa chạy tới, quả nhiên thấy Phó Thời mặc đồ thể thao thoải mái, đang chậm rãi bước về phía cô.

Anh hình như cũng đoán được cô đang thắc mắc gì, chủ động giải thích: "Anh dắt chó đi dạo."

"Đi dạo mà dắt tới tận đây à?"

Hai người đâu có ở gần nhau, lái xe cũng mất hai mươi phút.

Nhưng Phó Thời chẳng hề cuống: "Gần đây Bánh Trôi cứ uể oải, đồ ăn cho chó cũng không chịu ăn. Anh nghĩ chắc là nó nhớ em."

Quả nhiên Tạ Ly nghe xong lại cúi đầu nhìn Bánh Trôi.

"Bánh Trôi, mày khó chịu ở đâu à?"

Cô vừa hỏi vừa xoa bụng nó. Mà trông bộ dạng của Bánh Trôi thì chẳng có gì gọi là không khỏe, ngược lại còn nằm lăn ra, phơi bụng lên để cô vu.ốt ve.

Bộ dạng vô lo vô nghĩ, hoàn toàn tin tưởng như vậy khiến tim cô mềm nhũn. Cô ngồi chơi với nó một lúc, mãi đến khi nhớ ra bên cạnh còn có Phó Thời, mới quay đầu nhìn sang.

Đúng lúc thấy ánh mắt sâu thẳm của anh đang chăm chú nhìn về một hướng, cô cũng thuận theo mà liếc qua, mới nhận ra là cái bóng của hai người họ, từ một góc độ nào đó, như thể đang dính vào nhau.

Tạ Ly còn chưa phản ứng gì thì Phó Thời đã mở miệng trước: "Đi mua đồ ăn à?"

Anh thấy túi đồ cô mang theo, vài cọng hành xanh lòi cả ra ngoài. Anh cúi xuống nhặt lên, Tạ Ly cũng đứng dậy theo, định lấy lại nhưng không kịp. Phó Thời vừa liếc vào bên trong, sắc mặt liền cứng lại.

"Không phải mua ở siêu thị à?"

Trong túi là mấy cái túi nilon sặc sỡ đựng rau củ, còn dính cả bùn đất, hoàn toàn không có tem nhãn của siêu thị, nhìn qua là biết ngay không phải đồ mua ở đó.

"Ừ, em đi chợ, rau ở đó tươi hơn."

Phó Thời mím môi, phải mất một lúc mới lên tiếng: "Nếu em muốn ăn đồ tươi, anh có thể cho người mang tới mỗi ngày."

"Không cần đâu, em tự đi mua là được." Tạ Ly không chút do dự từ chối.

Cô nghe thấy Phó Thời hỏi: "Em đi một mình, hay là đi với người khác?"

Tạ Ly sững người, không trả lời ngay. Nhưng chỉ một thoáng im lặng, dường như anh đã hiểu hết mọi chuyện.

Thế nhưng người đàn ông đó lại chẳng có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nhanh chóng gật đầu như thể không có gì: "Vậy cũng được, có điều chợ thì nên đi buổi sáng, sáng sớm đồ mới tươi."

Tạ Ly chăm chú nhìn sắc mặt anh một lúc, thật sự không phát hiện điểm gì bất thường mới khẽ gật đầu bảo là biết rồi.

Cô đưa dây dắt cho Phó Thời, anh cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn nhận lấy, ngoan ngoãn chào tạm biệt cô, rồi quay người rời đi.

Tạ Ly đứng yên ở đó rất lâu. Không hiểu sao, trong lòng cứ thấy nặng trĩu.

Cô ở bên Phó Thời lâu như vậy, tất nhiên hiểu rõ anh là người thế nào. Một người đàn ông nhạy cảm, tỉ mỉ đến từng chi tiết, chí ít là với cô thì luôn như thế.

Lúc còn yêu xa, mỗi khi hai người có chuyện không vui, bất kể khó khăn cỡ nào anh cũng sẽ tìm cách đến gặp cô một lần; khi ở bên nhau, nếu trong lòng có điều gì khúc mắc, không giải quyết được thì anh sẽ day dứt mãi không yên.

Với người ngoài mà nói, đó là kiểu nhạy cảm gần như quá đà.

Giờ phút này, dù nhìn anh bỏ đi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, Tạ Ly lại không sao yên tâm được.

Cô về nhà, phân loại rau củ rồi cất vào tủ lạnh, tắm rửa xong xuôi thì ra ban công nhìn xuống dưới một cái, không thấy động tĩnh gì.

Đang định quay vào, cô bỗng nghe loáng thoáng tiếng người nói chuyện bên ngoài.

Tầng cô ở là mỗi tầng hai hộ, nghe giọng thì hình như là nhà bên cạnh.

Bình thường hàng xóm về nhà là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng không hiểu sao, Tạ Ly lại cảm thấy có gì đó là lạ.

Cô đứng yên một lúc rồi đi tới mở cửa.

Không ngoài dự đoán, cuối hành lang, quả thật là một người một chó đang đứng đó.

Vừa thấy Tạ Ly, Bánh Trôi liền muốn lao tới, nhưng bị chủ nhân giữ chặt dây nên chỉ có thể sốt ruột chạy vòng vòng.

"Anh còn đứng đây làm gì?"

Nghe vậy, Phó Thời mới chậm rãi ngẩng mắt nhìn sang: "Em đi với Tống Nhất Lê à?"

Trong khoảnh khắc ấy, lòng Tạ Ly bỗng trào lên một cảm giác bất đắc dĩ: Quả nhiên là thế.

Người này, chỉ cần trong lòng có chuyện, e là đêm nay hoặc cả những ngày sau cũng sẽ không yên ổn nổi.

"Ừm." Tạ Ly nghĩ một chút rồi cũng giải thích thêm một câu, "Tình cờ gặp thôi."

Cô vừa dứt lời, đã thấy bàn tay đang nắm dây dắt của Phó Thời bỗng siết chặt lại.

"Tạ Ly, em tính cho anh ta cơ hội đúng không? Em muốn thử với anh ta? Hay là... đã chấp nhận rồi?"

-

Hai ngày nay Phó Thời không gặp được Tạ Ly.

Dù có thể thấy bóng dáng cô qua camera, nhưng cũng chỉ như nhìn hoa trong gương, trăng dưới nước. Anh tính toán kỹ lưỡng tần suất và thời điểm gặp cô, duy trì ở mức độ bản thân có thể chịu đựng, cũng không khiến Tạ Ly thấy phiền.

Khi thấy Bánh Trôi bất chấp tất cả mà lao về phía Tạ Ly, Phó Thời không thể nào kiềm được sự ghen tị dâng trào trong lòng.

Ghen tị với một sinh vật nhỏ bé chẳng hiểu chuyện gì, nhưng lại có thể vui vẻ chạy đến bên người nó thích; ghen tị với nó được hưởng nụ cười, được cô vu.ốt ve yêu thương.

Còn bản thân anh thì sao? Ngay cả số lần đến gặp cô cũng phải đắn đo tính toán, kìm nén từng chút một.

Anh nhìn người con gái đang ngồi xổm dưới đất, cho dù nụ cười kia không phải vì anh, thì chỉ cần nhìn thấy thôi, bao nỗi bất an khi không được gặp cô cũng dần dịu lại.

Bàn tay anh cách cô rất gần, gần đến mức chỉ cần vươn ra là có thể chạm tới. Anh cũng thật sự vươn tay ra rồi, nhưng chỉ dám dừng lại ở khoảng cách không chạm đến cô.

Anh nhìn thấy túi rau đặt dưới đất, hơi bất ngờ vì người như Tạ Ly lại có thể tự nấu ăn.

Anh tưởng tượng ra dáng vẻ cô trong gian bếp, hoặc là hai người cùng nấu ăn, hoặc là cô ngồi ăn món anh nấu, chỉ tưởng tượng thôi mà trái tim đã rối bời, không biết phải làm sao.

Cho đến khi anh phát hiện đống rau đó không phải mua ở siêu thị.

Bảy năm qua, Tạ Ly hầu như chưa từng vào bếp, càng đừng nói đến chuyện đi chợ mua rau. Phó Thời lập tức có linh cảm. Và trong suy đoán lộn xộn ấy, lòng anh như bị đàn kiến bò qua, nhộn nhạo không yên.

Cho đến khi có được lời xác nhận.

Đầu óc Phó Thời như ong ong cả lên. Anh cố ra vẻ bình thản, cố tỏ ra không sao, rồi xoay người rời đi.

Nhưng ngực anh như bị đè nặng, nghẹn đến mức không thể thở nổi.

Họ mới ly hôn được bao lâu? Mà cô đã chấp nhận Tống Nhất Lê rồi sao?

Phó Thời đột nhiên thấy hối hận, hối hận và ghen tuông cùng lúc trói chặt trái tim anh.

Cái gọi là "không phá không dựng được" đúng là lời nhảm nhí!

Chỉ cần anh buông tay, là không còn cơ hội nào nữa.

Một chút cũng không còn.

Thà rằng cứ níu lấy nhau đến chết đi sống lại, dù đau đớn, dù giày vò lẫn nhau, ít ra vẫn còn danh nghĩa vợ chồng ràng buộc, Tạ Ly sẽ không cho bất kỳ ai khác có cơ hội chen chân vào.

Ít ra khi đó, họ vẫn thuộc về nhau.

Còn bây giờ thì sao? Bây giờ, Tạ Ly không còn thuộc về anh nữa. Cũng chẳng cần anh nữa.

Phó Thời không muốn quay về, không muốn trở lại cái nơi gọi là "nhà" ấy, một nơi không còn có Tạ Ly. Anh vốn dĩ đã mất ngủ triền miên từng đêm, nếu bây giờ quay về, e là đến nửa lọ thuốc ngủ còn lại cũng chẳng đủ để anh yên giấc.

Anh cứ thế đứng chờ ngoài cửa nhà cô, dù không được nhìn thấy, chỉ cần ở gần cô một chút thôi... chỉ một chút thôi cũng được.

Khi nghe thấy tiếng cạch khẽ vang lên, cánh cửa mở ra, Phó Thời thậm chí không dám ngẩng đầu. Anh sợ, sợ những cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt mình sẽ lộ hết ra ngoài.

Một linh cảm kỳ diệu, anh biết chắc Tạ Ly mở cửa là vì anh. Cô đoán được anh đang ở đây.

Đó là sự ăn ý và thấu hiểu kéo dài suốt bao năm giữa hai người.

Nhưng... cũng chỉ là hiện tại. Nếu cô thật sự chấp nhận người khác, thì đến một ngày nào đó, người kia rồi sẽ từng chút một xóa sạch dấu vết của anh, che lấp hết mọi hồi ức từng có.

Phó Thời ghen đến mức như phát điên.

Tại sao lại khó đến vậy?

Tình yêu của Tạ Ly, sao lại chỉ riêng với anh là khó khăn đến thế?

Bình Luận (0)
Comment