Phó Thời trằn trọc cả đêm, không sao ngủ nổi.
Thuốc mới mua đặt ngay trên bàn, còn chưa bóc tem. Anh cứ nghĩ mãi về những lời bốc đồng lúc giận dỗi với Tạ Ly hôm đó, không chắc cô có để tâm hay không, liệu có suy nghĩ gì vì mấy câu đó không.
Cô là kiểu người nhìn thì đơn giản, nhưng đôi khi lại khiến người ta không đoán nổi cô đang nghĩ gì.
Phó Thời nằm trở mình rất lâu rồi cuối cùng ngồi dậy, bắt đầu gõ dòng trạng thái: "Dù có quay lại bao nhiêu lần, anh vẫn sẽ chọn gặp em."
Đây là lời từ tận đáy lòng. Anh chưa bao giờ hối hận vì đã gặp Tạ Ly, dù có cho anh chọn lại bao nhiêu lần đi nữa, anh cũng vẫn chọn như vậy.
Dòng trạng thái được đăng lên rất nhanh. Nhưng đăng xong rồi, anh lại bắt đầu lo, Tạ Ly liệu có thấy không? Bởi vì rõ ràng, anh đăng cái này là để cho cô thấy.
Tạ Ly vẫn có thói quen lướt mạng, mà bạn bè cô cũng không nhiều, lý thuyết là có khả năng rất cao sẽ nhìn thấy. Nhưng Phó Thời vẫn không yên tâm.
Anh mở khung chat với cô, định gửi tin nhắn. Tin nhắn gần nhất là sáng nay, nhưng giờ anh cũng chẳng buồn quan tâm đến khoảng cách thời gian nữa rồi.
Kiềm chế có ích gì? Có kiềm chế thì Tạ Ly cũng đâu vì thế mà quay đầu yêu lại anh.
Nhất là từ lúc Tống Nhất Lê xuất hiện, Phó Thời hoàn toàn không còn giữ nổi bình tĩnh.
Nhắn gì bây giờ? Anh nghĩ nghĩ, rồi đứng dậy lấy lọ thuốc xịt, xịt thử một cái, chụp ảnh lại, sau đó còn cẩn thận lau đi.
Vết thương này, anh còn chưa muốn nó lành quá sớm.
Ảnh gửi đi.
"Đã bôi thuốc rồi."
Cứ như đang khoe công.
Tạ Ly nhận được tin nhắn, đồng thời cũng tiện thể thấy luôn dòng trạng thái mới đăng, tự dưng răng hơi ê.
Cô thậm chí còn nhìn thấy một đám nhân viên của Phó Thời thả tim.
Muốn chết luôn.
Tạ Ly không nhịn được mà nghĩ: Anh không thấy xấu hổ sao?
Thôi thì kệ, cũng đâu phải mình xấu hổ.
Dù sao thì anh cũng nhớ bôi thuốc rồi, mà cũng không bị gãy xương, chắc sẽ nhanh khỏi thôi.
Tạ Ly vẫn trả lời lại: "Mai cũng đừng quên."
"Ừ."
Rồi anh hỏi thêm một câu: "Chưa ngủ à?"
"Chuẩn bị ngủ đây."
Phó Thời nhắm mắt lại, chán nản. Tại sao lại hỏi câu đó cơ chứ? Xong rồi đấy, cô mà trả lời như vậy là thể nào cũng tiện đường kết thúc câu chuyện.
Quả nhiên ngay sau đó là một câu "Ngủ ngon".
Anh thở dài, nhưng trong lòng lại thấy được an ủi phần nào. Ít ra... cô cũng vẫn còn nói chúc ngủ ngon với anh.
-
Sáng sớm, tầng văn phòng của Phó Thời vô cùng náo nhiệt.
Con người vốn nổi tiếng dậy sớm như gà trống giờ lại chuyển sang phong cách đi làm muộn, đám nhân viên rốt cuộc cũng có chút thời gian thả lỏng, vừa đến là tranh thủ tám chuyện.
"Các chị có thấy status hôm qua của Phó tổng không?"
"Cái câu 'dù quay lại bao nhiêu lần' ấy hả?"
"Chúa ơi, nổi da gà luôn."
"Không ngờ Phó tổng nhà mình lại là thanh niên văn nghệ ẩn thân nha?"
"Thanh niên gì, ông ấy bao nhiêu tuổi rồi..."
Nói tới đây, cô nàng còn nhập vai diễn cảm, đọc to phần sau: "Anh sẽ không bao giờ hối hận vì đã gặp em..."
Câu chưa kịp dứt, văn phòng lập tức yên lặng như tờ.
Những người đang đứng, đang ngồi, người thì buông thõng tay, người thì rút cổ rụt gáy, ai nấy đều nhanh chóng lặng lẽ quay về chỗ của mình. Không một ai dám ngẩng đầu lên.
Chỉ có Hoàng Du là còn chút tình người, khẽ ho hai tiếng ra hiệu. Dù thật ra anh ta cũng không cần phải nhắc, vì không khí phía sau đã lạnh đến mức khiến người ta sởn gai ốc.
Cô gái vừa đọc to đến đoạn "gặp em không hối hận" lúc nãy giờ không dám quay đầu, chỉ cắm cúi giả vờ làm việc, nhích từng chút một về chỗ.
Văn phòng rơi vào một bầu không khí căng như dây đàn.
Hoàng Du lén liếc về phía ông sếp nhà mình, anh có giận không nhỉ? Hình như là không giận? Mà có lẽ là không biết xấu hổ thì đúng hơn.
Nhìn ánh mắt sếp kìa, đầy vẻ khinh thường kiểu đám phàm phu tục tử các người biết gì về tình yêu?
Anh thong thả bước vào văn phòng.
Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp buông xuôi thì Phó Thời đột nhiên quay đầu lại: "Trợ lý Hoàng."
Hoàng Du lập tức bật dậy. Mấy người còn lại cũng nín thở, không dám động đậy.
"Vào phòng tôi một chút."
Hoàng Du bước vào văn phòng trong tâm trạng lo ngay ngáy. Phó Thời ngồi đó, không nói một lời.
Anh ta thử mở lời trước: "Phó tổng, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tăng cường quản lý nội bộ, sau này tuyệt đối—"
Phó Thời giơ tay ngắt lời anh ta, rõ ràng không quan tâm đến chuyện đó.
"Không cần biết tốn bao nhiêu tiền, đi mua căn hộ bên cạnh nhà Tạ Ly. Lập tức cho người ta dọn đi, sửa sang lại căn đó."
Hoàng Du miệng nhanh hơn não, buột miệng: "Dạ được! Tôi làm ngay!"
Phó Thời ra lệnh xưa giờ không dài dòng, nhưng một khi liên quan đến Tạ Ly, anh vẫn không nhịn được dặn thêm một câu: "Đừng để cô ấy phát hiện."
Hoàng Du gật đầu lia lịa: "Tôi hiểu, tôi hiểu mà."
Đây chẳng qua chỉ là quá trình tất yếu trong quá trình tiến hoá từ "simp lỏ" sang hơi biến thái thôi mà.
-
Người thường xuyên tiếp xúc với Tạ Ly dạo này không chỉ có mình Phó Thời. Tống Nhất Lê cũng thi thoảng xuất hiện trước mặt cô.
Khi uống rượu với MộTiêu, nhắc đến chuyện này, bạn thân cô mỉm cười hỏi: "Rồi sao? Cậu định thế nào? Cho người ta cơ hội không?"
Hai người lúc ấy đang ngồi trong phòng riêng tầng hai của quán bar, câu hỏi này cũng giống hệt câu mà Phó Thời từng hỏi.
Tạ Ly lần này lại suy nghĩ rất nghiêm túc.
"Không biết nữa." Có lẽ do đã uống hai ly, trong mắt cô thoáng lên nét mông lung, cô thở dài, ánh mắt xa xăm như đang nhìn về những năm tháng tuổi trẻ.
Cô vẫn còn nhớ những lần rung động năm xưa, nhớ về bản thân từng can đảm, vô lo. Có lúc những ký ức ấy chồng lên hiện tại, nhưng cũng có lúc lại xa như mây trời.
"Nhưng hình như cảm giác không đúng lắm."
Cô không từ chối sự tiếp cận của Tống Nhất Lê, nhưng lại không thể thật sự tiến thêm một bước.
Mộ Tiêu cười khẽ, rót đầy ly rượu cho cả hai. Cô nàng nâng ly lên, ánh mắt lấp lánh trong ánh đèn bar: "Khi tớ cưới Kiều Viễn, tớ biết rõ là vì muốn tranh quyền với anh trai, nên mới cưới tớ để lấy lòng ba tớ. Tớ nhiều lần nghĩ đến việc buông tay, nhưng chỉ cần anh ấy quay đầu lại, tớ lại không thể thuyết phục bản thân buông bỏ cái cơ hội mà mình đã khao khát bao nhiêu năm."
"Tớ không cam tâm. Không cam tâm khi chỉ có mình tớ thật lòng, còn anh ấy thì cứ dửng dưng như chẳng có gì."
"Kiều Viễn từng hứa sẽ cùng tớ sống cho tử tế, từng nói sẽ cắt đứt với mấy mối quan hệ ong bướm bên ngoài. Nhưng mà tớ không làm được. Không thể sống tử tế với một mối quan hệ mà trong lòng luôn có khúc mắc. Mà nếu tha cho nhau... tớ lại không cam tâm."
"Có một từ gọi là chấp niệm. Tớ với anh ấy đã tự hành hạ nhau bao nhiêu năm chỉ vì cái chấp niệm ấy."
"Nhưng mà hết rồi."
Tạ Ly sững người, chỉ thấy Mộ Tiêu ngửa đầu uống cạn ly rượu vang trong tay.
"Cái chấp niệm đó, tớ quyết định buông rồi. A Ly." Cô nàng cười rạng rỡ, "Chị em đây chính thức theo gót cậu, ly hôn rồi."
Khoảnh khắc ấy, Tạ Ly thật sự không dám tin.
Cô đã tận mắt chứng kiến mối quan hệ bao năm giữa Trình Mộ Tiêu và Trác Viễn, hiểu rất rõ sự giằng xé của cô bạn thân.
Mộ Tiêu đã bỏ vào mối quan hệ ấy quá nhiều cảm xúc, quá nhiều thời gian. Chính vì cái "chi phí tình cảm" quá lớn, nên dù tình yêu đã cạn, dù trong lòng vẫn luôn chướng mắt chuyện Kiều Viễn "không sạch sẽ", cô nàng vẫn không thể buông tay dễ dàng.
Cứ thế dằn vặt, tổn thương nhau... nhưng lại chẳng thể dứt.
Tạ Ly từng nghĩ rằng có lẽ họ sẽ mãi như vậy.
Giờ nghe Trình Mộ Tiêu nói ly hôn, cô không nhịn được xác nhận lại: "Thật không đấy?"
Mộ Tiêu bất đắc dĩ: "Tớ lừa cậu thì được gì?"
"Là ly hôn rồi hay tính ly hôn?"
"Rồi rồi, ly hôn thật rồi."
"Cho tớ xem giấy chứng nhận đi."
"Trời ơi, ai mà rảnh rỗi mang thứ đó theo người chứ?"
Tạ Ly bỗng chốc tỉnh cả rượu. Cô không thấy được giấy tờ, nhưng lại biết Mộ Tiêu không nói dối. Thế là cô xúc động đến mức quên cả hỏi tại sao giờ mới nói, chỉ liên tục bật ra mấy câu: "Tốt quá rồi, thật sự rất tốt. Tiêu Tiêu, đừng tiếc nuối gì cả. Dứt hẳn với rác rưởi, cậu nhất định sẽ có cuộc sống tốt hơn."
Trình Mộ Tiêu cũng cười, trong mắt là sự nhẹ nhõm chưa từng có: "Ừ. Tóm lại hôm nay là một ngày tốt lành. Tớ gọi thêm mấy chai nữa, chị em mình hôm nay không say không về!"
Tạ Ly thật sự rất vui. Còn vui hơn lúc bản thân mình ly hôn.
Chừng ấy năm rồi, Trình Mộ Tiêu cuối cùng cũng nghĩ thông. Cô nàng còn trẻ, chặng đường sau này vẫn còn dài.
Hai người cạn ly hết ly này đến ly khác, càng uống càng cao hứng.
Trình Mộ Tiêu kéo tay Tạ Ly lại, gật gù nói: "Tớ nói cậu nghe... cậu đừng có nghĩ nhiều... mặc kệ là Phó Thời hay Tống Nhất Lê, cuộc đời của mình... thì cứ sống như mình muốn... muốn khảo sát ai thì khảo... cùng lắm... không chọn ai cả! Không ai cả cũng được!"
Nói đến đây, cô nàng như được tiếp thêm sức mạnh, nắm tay Tạ Ly chặt hơn: "A Ly, hôm nay tớ cho cậu mở mang tầm mắt!"
Nói xong liền ấn chuông gọi phục vụ trong phòng, bảo quản lý dẫn người lên.
Tạ Ly vốn định cản cô nàng, nhưng nghĩ lại thôi, để cô nàng vui cũng được. Dù gì cũng ly hôn rồi. Đúng vậy, dù gì cũng ly hôn rồi.
Nghĩ đến đây, khi Trình Mộ Tiêu chỉ vào một dàn trai trẻ hỏi cô muốn chọn ai, Tạ Ly cũng tùy tiện chỉ đại một người.
Người đó trông khá trẻ, miệng mồm dẻo quẹo, lại ngoan ngoãn lễ phép. Cậu ta vừa định tiến lại gần, Tạ Ly chỉ hơi nhíu mày, cậu ta liền biết điều giữ khoảng cách, chỉ im lặng rót rượu.
Mộ Tiêu đang cười nghiêng ngả vì mấy trò đùa của cậu trai bên cạnh: "Bảo sao! Bảo sao mấy người kia ai cũng mê kiểu này. Ai mà không vui cho được?"
Cô nàng phất tay hào sảng: "Mang loại rượu đắt nhất ở đây ra cho chị!"
Mặt mấy cậu trai sáng rực như được mở khóa kỹ năng sống.
Tạ Ly bắt đầu thấy choáng. Cô tưởng mình vẫn còn tỉnh táo, rõ ràng chưa đến mức say, nhưng ý thức lại như đang dần bay xa. Có lúc vừa nói một câu xong, quay đầu đã chẳng nhớ nổi mình nói gì.
Không biết từ lúc nào, tiếng cậu trai bên cạnh đã không còn vang lên. Cho đến khi Tạ Ly lờ mờ cảm nhận được cậu ta đang lại gần.
Cô giơ tay, cản cậu ta lại.
Nhưng lần này người đó không còn biết điều như lúc nãy, cưỡng ép lại gần.
Có gì đó sai sai, Tạ Ly không nói rõ được, đầu óc cô như bị nhấn chìm trong sương mù, không suy nghĩ được gì, chỉ mơ hồ cảm thấy hơi thở bên cạnh rất quen thuộc... quen đến mức khiến cô thấy an tâm.
Dù vậy, cô vẫn giữ tay trước người, kiên quyết chắn giữa mình và đối phương: "Anh ngồi bên kia đi."
-
Cậu trai khi nãy đứng một bên, run lẩy bẩy.
Vị trí của cậu ta đã bị thay thế. Làm nghề này lâu, chỉ cần liếc là nhìn ra thân phận của người đàn ông trước mặt, khí chất đè ép người khác, chỉ riêng chiếc đồng hồ trên tay thôi đã đủ để cậu ta sống sung túc cả đời. Đây là kiểu người mà cậu dám mơ cũng không dám động tới.
May quá, vừa rồi cậu ta còn chưa có động chạm gì quá đà, nếu không với khí thế này... chắc hôm nay cậu ta mất xác tại chỗ rồi.
Phó Thời đang nửa ôm lấy Tạ Ly.
Vì cô có động tác kháng cự nên tay anh chỉ đặt hờ lên phần sau ghế sofa, chưa thật sự ôm lấy cô.
Dù bị từ chối nhưng giữa hàng mày đang nhíu chặt kia lại như giãn ra được đôi chút nhưng không nhiều, bởi chỉ nghĩ đến việc vừa nãy cô chọn người khác thôi cũng đủ khiến lòng anh ngột ngạt.
Ánh mắt anh sắc như dao, lia một cái về phía cậu trai kia.
Cậu kia còn trẻ, nhưng ngoài cái trẻ ra thì chẳng có gì đặc biệt.
"Ra ngoài đi."
Nghe câu đó, cậu trai như được đại xá, vội vàng chuồn mất.
Phó Thời là do Kiều Viễn gọi đến. Tin Trình Mộ Tiêu gọi trai phục vụ trong bar đã khiến người đàn ông kia nổi trận lôi đình, nhưng anh ta không dám tới. Vốn dĩ đã không đủ tư cách, giờ lại càng không có quyền gì nữa.
Thế nên anh ta mới đi báo cho Phó Thời.
Chuyện Trình Mộ Tiêu gọi ai, Phó Thời không để tâm. Nhưng Tạ Ly lại là người cùng cô nàng đi quậy thì làm anh tức đến muốn điên.
"Em ngồi xa anh làm gì?" Anh nói như hờn dỗi với người phụ nữ đang chếnh choáng say, "Em gọi anh tới là để anh ngồi cạnh em mà, đúng không?"
Cơn giận xen lẫn uất ức cùng lúc bốc lên, đáng tiếc người phụ nữ trước mặt lại không hề để tâm.
Cô cứ lẩm bẩm gì đó, Phó Thời phải ghé sát mới nghe được.
Cô nói: "Không được..."
"Không được cái gì?"
"Em... em có chồng cũ rồi..."
Cô đúng là biết cách đâm dao vào tim người khác.
Vừa nghe hai chữ "chồng cũ", Phó Thời nghẹn cả thở, mặt đen như đít nồi.
Vừa giận đến nghẹn, lại vừa thấy dáng vẻ ngơ ngác mơ màng của cô mà muốn ôm vào lòng cưng chiều.
"Chồng cũ thì sao chứ?" Anh nghiến răng nghiến lợi, gần như bất lực: "Em quan tâm anh ta làm gì?"
Không ngờ Tạ Ly hình như thật sự nghe hiểu. Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ sương ấy nhìn thẳng vào anh, khiến tim Phó Thời như khựng lại một nhịp.
"Không được đâu..." Tạ Ly lại đẩy anh ra thêm một chút, "Anh ấy sẽ khóc mất..."
Phó Thời sững người.
Anh mím chặt môi đã khô khốc.
Anh luôn nghĩ cảm xúc trong lòng mình đã sắp đạt cực hạn, vậy mà chỉ một câu vô thức của cô, lại khiến mọi cảm giác cũ kỹ ấy sống dậy, dày vò anh thêm lần nữa.
Anh đưa tay ra, định chạm vào cô...
Nhưng chưa kịp tới gần, đã bị một người đàn ông bên cạnh Trình Mộ Tiêu ngăn lại.
"Phó tổng." Người đó là vệ sĩ riêng của Trình Mộ Tiêu, "cô Trình có dặn, không ai được phép lại gần cô Tạ."
"Phiền ngài đừng làm khó chúng tôi."
Anh ta cũng hơi thấp thỏm. Nếu Phó Thời thật sự cứng rắn muốn làm gì đó, với mối quan hệ mập mờ giữa hai người, anh ta cũng không chắc nên xử lý thế nào.
Thế nhưng rất lâu sau đó, người đàn ông kia chỉ yên lặng thu tay về.