Ban đầu, Tạ Ly chỉ mời khách theo phép lịch sự.
Người ta đã đưa mình đến tận cửa rồi, không mời vào thì có vẻ thất lễ quá. Cô lại quên mất một điều rằng, với Tống Nhất Lê thì không thể khách sáo...
Vì anh ấy thật sự sẽ không khách sáo đâu.
"Được." Anh ấy gật đầu nhận lời không hề do dự.
Tạ Ly khựng lại một chút rồi bật cười, rất đúng kiểu Tống Nhất Lê.
"Tiểu Du ở nhà một mình à?"
"Có dì của tôi trông."
Hai người vừa trò chuyện vừa lên lầu. Lúc mở cửa, phía sau cánh cửa chống trộm của căn hộ bên cạnh bỗng vang lên một tiếng động không rõ là gì.
Cả hai cùng quay đầu nhìn qua, nhưng lại chẳng thấy gì khác thường.
Tạ Ly chợt nhớ ra hình như đã lâu rồi không thấy gia đình ba người bên cạnh. Cô cứ tưởng họ không có nhà, cũng chẳng để tâm nhiều, liền xoay người mở cửa: "Vào đi."
Từ giọng điệu đến thái độ, cô đều rất thản nhiên, giống như chỉ đang mời một người bạn bình thường tới chơi nhà.
Nhưng Tống Nhất Lê thì lại đứng yên trước cửa mấy giây mới bước vào.
Ánh mắt anh ấy đảo qua một lượt, đồ đạc trong nhà không quá gọn gàng, nhưng từ chùm chìa khóa đặt tùy tiện ở lối vào, chiếc áo khoác vắt lên lưng ghế sô pha... từng góc đều mang dấu vết của sinh hoạt.
Từng chi tiết nhỏ đều chạm vào cơn sóng đang âm ỉ trong lòng anh ấy, khiến nó dần dâng lên như thủy triều.
Tạ Ly không kịp tiếp đãi, vừa vào đã đi thẳng ra ban công: "Anh cứ ngồi đi, tôi đóng cửa sổ cái đã."
Mưa lớn quá, gió lùa nước hắt cả vào nhà.
Khi cô đang loay hoay đóng cửa sổ, Tống Nhất Lê hỏi vọng ra: "Đồ để trong bếp à?"
"Tôi làm được, anh cứ để đó."
Thế nhưng lúc Tạ Ly quay đầu lại, Tống Nhất Lê đã đi vào bếp.
"Anh để xuống là được rồi, đừng làm gì cả."
-
Lúc này, ở căn hộ bên cạnh, Phó Thời vẫn đứng chết lặng trên ban công.
Hai nhà có ban công thông nhau, anh đứng đấy rất lâu, nhưng thật ra chẳng nghe được gì cả.
Trong cơn mưa mịt mù, những âm thanh mơ hồ giống giọng Tạ Ly mà anh nghe thấy, phần lớn chỉ là ảo giác.
Tưởng tượng trong đầu anh hiện lên từng hình ảnh rõ ràng, hai người đó đang ở cùng một chỗ, trò chuyện vui vẻ.
Nhanh vậy đã "danh chính ngôn thuận bước vào nhà" rồi sao?
Phó Thời siết chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ.
Tự tin anh từng có, giờ phút này hoàn toàn sụp đổ. Anh cứ đi qua đi lại giữa ban công, phòng khách, sau cánh cửa, như thể làm vậy thì sẽ nghe được động tĩnh bên kia.
Nhưng rõ ràng là vô ích.
Chung cư cao cấp cách âm rất tốt. Càng không thấy, không nghe được gì, trí tưởng tượng lại càng dễ bùng nổ.
Anh mở điện thoại ra. Màn hình khóa là ảnh của Tạ Ly, tấm mà anh chụp lúc cô say rượu, ngoan ngoãn tựa vào ngực anh.
Bình thường chỉ cần nhìn tấm hình này, mọi lo lắng trong anh đều tan biến. Nhưng hiện tại thì không.
Anh không thể ngừng tưởng tượng...
Giờ này, Tạ Ly hẳn là đã rót trà mời khách, hai người ngồi cùng nhau trên sofa. Nhà cô chỉ có sofa đơn, vậy là hai người phải ngồi sát nhau. Giữa họ cách nhau bao nhiêu? Đang nói những gì?
Nam độc thân, từng có tình cảm trong quá khứ, giờ lại gặp lại trong không gian kín... liệu có thể khiến tình cảm bùng cháy trở lại?
Trong bóng tối, Phó Thời cắn chặt môi, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
Anh không nghĩ nữa. Trực tiếp mở cửa, sải bước sang căn hộ đối diện.
Giờ phút này, anh chẳng còn quan tâm liệu Tạ Ly có phát hiện anh sống ở ngay bên cạnh hay không. Cũng chẳng còn sợ cô sẽ ghét mình vì lén lút quan sát.
Anh chỉ biết... nếu còn tiếp tục đứng yên, anh sẽ phát điên mất. Anh phải thừa nhận, có một điểm bản thân thua Tống Nhất Lê.
Tống Nhất Lê dám làm "người thứ ba", còn anh thì không chấp nhận được.
Anh không chịu nổi việc nhìn thấy Tạ Ly bên người khác một cách quang minh chính đại.
Không chịu nổi cảm giác bị đẩy ra ngoài thế giới của cô.
Nhưng đến khi giơ tay định gõ cửa, động tác của Phó Thời lại khựng lại.
Ngọn lửa tức giận từ tim cháy bùng lên tới đỉnh đầu, khiến dáng anh lúc này... chẳng khác gì người chuẩn bị đi bắt gian.
Nhưng anh có tư cách gì chứ?
Anh không thể cứ tiếp tục ép cô được. Nếu không ép cô... thì đành phải ép chính mình.
Cuối cùng, bàn tay Phó Thời chỉ khẽ chạm xuống cánh cửa, không phát ra một tiếng động nào. Anh cúi đầu, trán tựa lên cửa, im lặng thật lâu rồi bất ngờ xoay người bước vào thang máy.
-
Trước đây, Hoàng Du luôn cảm thấy mình là người cực kỳ may mắn. Thuận lợi bước vào một trong những tập đoàn hàng đầu, làm trợ lý thân cận bên cạnh sếp lớn.
Dù trước mặt sếp phải cẩn trọng, nhún nhường, nhưng ra ngoài, ai cũng phải nể mặt ba phần.
Hơn nữa, Phó tổng cũng không phải kiểu người khó tính. Nhìn thì lạnh lùng đấy, nhưng thật ra là người rất dễ sống, chính xác mà nói, gần như chẳng có việc gì khiến anh quá để tâm, hay để lộ cảm xúc rõ ràng.
Thứ anh để tâm nhất chính là vợ anh. Mỗi ngày còn sốt ruột muốn về nhà sớm hơn cả mấy người đi làm thuê như tụi họ.
Thế nên Hoàng Du cũng chẳng phải gánh cái nỗi khổ "trợ lý 24/7" như mấy đồng nghiệp công ty khác.
Tất nhiên, tất cả những điều đó... là chuyện trước khi Phó tổng ly hôn.
Kể từ khi đơn ly hôn xuất hiện đầy bất ngờ, đến khi anh thật sự ly hôn, chữ "may mắn" chẳng còn dính dáng gì đến Hoàng Du nữa.
Lúc này vừa dập máy xong, anh ta đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Sếp anh ta đã thay xong đồ bệnh nhân, đang ngồi trên giường. Dù là ngồi nhưng ánh mắt kia vẫn mang theo cái dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống vốn có, nếu không tính đến việc vừa mới làm ra một chuyện trẻ con lố bịch đến khó tin.
Nhìn cái mặt điển trai sáng láng kia lại đi làm trò lừa nhập viện để kéo vợ cũ tới thăm, Hoàng Du thật sự không biết nói gì hơn.
"Sếp ơi, tôi vừa báo với phu nhân rồi. Nói anh nhập viện."
"Cô ấy nói gì?"
"Ờm... cô ấy bảo là biết rồi. Nhưng mà... nghe giọng có vẻ lo lắm." Nói thật thì Hoàng Du cũng không chắc nữa. Lúc đó giọng Tạ Ly quá bình tĩnh, khiến anh ta chẳng đoán được gì.
Phó Thời không nói gì nữa.
Anh lấy điện thoại ra xem, không có tin nhắn nào từ Tạ Ly cả. Cũng đúng thôi, dù gì thì người đang nằm viện cũng là mình mà.
Cô sẽ đến chứ?
Phó Thời tự nhủ, chắc chắn sẽ. Cô không phải kiểu người vô tình đến mức mặc kệ anh.
Sự chắc chắn đó, theo thời gian chờ đợi mỗi lúc một dài, lại dần dần... không còn chắc nữa.
Lỡ như hai người họ đang tình nồng ý mật thì sao? Lỡ như cô thấy phiền, rồi không muốn để tâm đến mình nữa? Nếu cô không đến thì sao? Không đến... thì mình biết phải làm gì đây?
Người đàn ông cúi đầu, hơi thở dần mang theo cảm giác tuyệt vọng.
Lẽ ra... lẽ ra lúc đó mình nên bấm chuông luôn thì hơn. Ít ra còn đỡ hơn cái kiểu tự lừa mình dối người thế này.
-
Vì trời đang mưa, Tạ Ly vốn định cho xe vào hầm, nhưng ngại phải vòng đường nên dứt khoát đậu xe ở dưới lầu, không kịp bung dù, cô chạy thẳng vào trong.
Trời đã về khuya, sảnh bệnh viện yên ắng, thang máy cũng vắng tanh.
Tạ Ly liếc điện thoại, màn hình vẫn còn dừng ở tin nhắn vài tiếng trước của Phó Thời. Rõ ràng lúc đó vẫn còn nhắn tin được mà, sao đột ngột lại nói xuất huyết dạ dày, phải nhập viện?
Có lẽ là anh đang lừa mình, ý nghĩ đó thoáng hiện lên trong đầu Tạ Ly. Nhưng dù thế nào, nếu không tới tận nơi xem, lòng cô không yên được.
Lên đến tầng bệnh VIP mà Phó Thời đang nằm, người đầu tiên cô thấy là Hoàng Du.
Anh ta đang vắt chân ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, hí hoáy nghịch điện thoại, trông thảnh thơi vô cùng.
Nếu thật sự có chuyện nghiêm trọng, với tính cách Hoàng Du, giờ này chắc đang bốc hỏa rồi.
Tạ Ly bước tới mấy bước.
Có lẽ là tiếng giày gõ xuống sàn khiến Hoàng Du giật mình, vừa ngẩng đầu thấy cô, anh ta lập tức bật dậy: "Phu nhân! Cuối cùng cô cũng tới rồi! Phó tổng vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, hiện đang nghỉ ngơi trong phòng!"
Miệng thì nói gấp, mà nét mặt thì vẫn chưa thoát khỏi vẻ nhàn nhã khi nãy, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Tạ Ly khẽ thở dài: "Trợ lý Hoàng, có tôi ở đây là được rồi, anh về nghỉ đi."
Đúng là làm nhân viên đàng hoàng mà cũng phải đi theo mấy trò nhảm nhí thế này, thật chẳng dễ dàng gì.
Dù cô không vạch trần, nhưng Hoàng Du cũng hiểu rõ.
Anh ta lúng túng ho khan, trước khi rời đi vẫn không nhịn được mà khẽ nói giúp cho sếp mình một câu: "Phó tổng chỉ là... quá quan tâm đến cô nên mới rối trí thôi."
Sau khi Hoàng Du rời đi, Tạ Ly mới đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Người trên giường đang nằm đó, mắt nhắm chặt. Dù biết bệnh là giả, nhưng cái cảm giác mong manh, dễ vỡ đến đáng thương ấy lại chẳng hề giả.
Tạ Ly đứng lặng trước giường bệnh rất lâu.
Trợ lý Hoàng nói Phó Thời là vì quá để tâm đến cô.
Thật ra không ai hiểu rõ sự để tâm của Phó Thời hơn Tạ Ly.
Dù có mãnh liệt, rực cháy đến mức như thể sắp thiêu đốt chính mình, khiến cô muốn trốn chạy, thì Tạ Ly vẫn không thể phủ nhận được, anh yêu cô.
Không hiểu sao cô lại nhớ tới đêm xảy ra tai nạn xe. Khi đó, Phó Thời cũng đứng bên giường bệnh của cô như thế này.
Giữa hai thời điểm ấy, rốt cuộc có khác gì nhau?
Trong mối tình bị sự cuồng nhiệt trói buộc này, thật sự chỉ có mình Phó Thời vùng vẫy thôi sao?
Tạ Ly xoay người lại, không xa có một chiếc ghế. Cô vốn định kéo ghế lại ngồi. Nhưng vừa quay người, cổ tay đột nhiên bị giữ chặt.
Là Phó Thời.
Ngỡ cô định rời đi nên anh hoảng loạn mà kéo mạnh một cái, khiến cô ngã nhào lên giường.
Tạ Ly chỉ thấy trước mắt loang loáng, chớp mắt một cái, cả người đã bị anh đè xuống.
Chăn vốn đang phủ trên người Phó Thời cũng bị anh kéo ra quấn lấy cả hai. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Tạ Ly cảm nhận được rõ ràng hơi ấm bao phủ lấy mình.
Người đàn ông phía trên thở d.ốc, ánh mắt như chứa đầy cuồng loạn, hòa vào trọng lượng cơ thể anh đang đè lên, từng tầng từng lớp cảm xúc như muốn đổ ập xuống.
"Em định đi đâu?"
Tạ Ly bình tĩnh đáp: "Đứng lâu mỏi chân, định đi lấy ghế."
Phó Thời không tin.
Anh nghĩ chắc cô thấy mình không sao rồi nên lại sốt sắng muốn quay về tiếp tục buổi hẹn bị anh phá ngang. Biết đâu Tống Nhất Lê vẫn đang đợi cô dưới lầu.
"Anh ta có hơn được anh không? Chắc chắn không. Nếu anh ta thật sự tốt, tại sao lại không giữ được em? Tại sao để em bỏ anh ta để chọn anh?"
Anh còn nói thêm: "Em chọn anh mà."
Cái vẻ khăng khăng ấy chẳng rõ là quả quyết, hay là đang tự thôi miên chính mình, khiến lòng Tạ Ly bỗng chốc nghẹn lại.
"Trợ lý Hoàng nói anh nhập viện là gạt em?"
"Anh vốn không cần phải gạt em." Phó Thời nhỏ giọng biện giải, "Nếu anh thật sự uống đến xuất huyết dạ dày, cũng không phải giả, nhưng anh sợ em giận. Anh hiểu em mà, chuyện đó nhất định sẽ khiến em tức giận."
Giận anh vì dám làm tổn thương bản thân mình. So với lừa dối, điều đó khiến cô giận hơn. Nên anh không dám làm thật.
"Thế thì em có nên khen anh không?"
Phó Thời im lặng. Anh chỉ siết chặt lấy cô, như thể chỉ cần cô không rời đi, thì cả thế giới vẫn còn nguyên.
"Tại sao em không thể thích anh một chút thôi?" Giọng anh khàn khàn, lẫn trong đó không chỉ là ấm ức, mà còn có tuyệt vọng: "Tạ Ly... chỉ cần một chút thôi. Anh sẽ đối xử tốt với em. Tốt hơn bất kỳ ai khác."
Anh không dám nhìn biểu cảm của cô. Anh biết... Tạ Ly chưa từng thích mình.
Cô...
Một làn hơi mát lạnh bất ngờ lướt qua gò má anh. Khi nhận ra đó là tay Tạ Ly, Phó Thời lập tức áp cả khuôn mặt mình lên.
"Phó Thời." Giọng cô rõ ràng rất điềm tĩnh, nhưng Phó Thời lại cảm thấy nó dịu dàng hơn mọi khi: "Cho em chút thời gian."
Phó Thời cúi đầu xuống, ánh mắt vô tình chạm phải vài sợi tóc cô vẫn còn ẩm ướt, dấu tích cho thấy cô đã vội vã tới bên anh đến nhường nào.
Tim anh như bị bóp nghẹt.
"Được."
"Được..."
"Được..."
Anh lặp lại mấy lần như thể chỉ sợ mình nghe nhầm, đến cuối cùng giọng đã khàn đặc vì xúc động.
Không nói rõ cảm giác trong lòng lúc đó là gì, chỉ biết, câu "cho em thêm thời gian" không chỉ là lời nhờ anh chờ, mà còn là một hy vọng.
-
Thật ra trước khi nhận được cuộc gọi từ Hoàng Du, Tạ Ly đã tiễn Tống Nhất Lê ra về.
Khi đó, anh ấy cầm tập Từ của Nạp Lan trên kệ phòng khách, nói mình cũng có một cuốn.
Thực ra, Tạ Ly thích Nạp Lan từ thời cấp ba. Giờ cuốn sách đó chỉ đơn thuần là vật trang trí.
Nhưng không hiểu sao, anh ấy lại rất thành thạo, lật ra một cái đã đúng ngay trang đó...
"Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến."
("Nếu đời chỉ như buổi ban đầu gặp gỡ,
Thì cớ chi thu đến khiến quạt vẽ cũng buồn?")
( Đây là câu mở đầu trong bài 《木兰花令·拟古决绝词》 của Nạp Lan Tính Đức (纳兰性德) — một đại từ khách trong giới từ phú thời Thanh, nổi tiếng với những bản tình thơ đầy u buồn và da diết.
Câu này mang nghĩa rằng: Nếu con người mãi giữ được cảm xúc thuần khiết như khi mới gặp nhau, thì đâu đến nỗi thu về gợi buồn cho chiếc quạt đã từng được nâng niu rồi bị bỏ quên.
Hàm ý: Thời gian và lòng người đều dễ đổi thay, chỉ tiếc rằng chẳng thể giữ mãi cảm xúc ban sơ ấy. )
"Tôi vẫn nhớ hồi đó ở hiệu sách, tôi nhìn đúng trang này."
Chỉ một ánh mắt thoáng qua lúc ấy, lại khiến một người đàn ông vốn không thích đọc sách như anh ấy, ghi nhớ suốt bao năm. Đến mức cũng mua một quyển y hệt, lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần.
Tạ Ly đặt chén trà vừa pha lên bàn. Những chi tiết nhỏ thế này, thật sự cô chẳng còn nhớ nổi nữa.
"Lúc đó tôi thích nhất là câu này. Nhưng bây giờ lại thấy câu sau còn đúng hơn."
Sắc mặt Tống Nhất Lê hơi thay đổi.
Nhưng Tạ Ly vẫn tự mình nói ra: "Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dị biến." (Ngỡ rằng lòng người mãi như xưa, nào hay lòng người dễ đổi thay.)
Cô chợt nhận ra, mình thậm chí còn chẳng có nổi cái gọi là "chấp niệm" như Trình Mộ Tiêu từng nói.
Thứ cô tìm kiếm ở ký ức của hai người năm xưa, nhiều lắm chỉ là một chút sức mạnh mà thôi. Còn giờ, cô đã không cần nữa rồi.
Người mang chấp niệm, là Tống Nhất Lê. Là cảm xúc thuở mới chớm nở, là mặc cảm tội lỗi, rồi bám víu lấy ký ức đã bị tô hồng, chấp niệm cho đến tận bây giờ.
"Tống Nhất Lê, tôi đã khác rồi. Anh cũng nên buông bỏ đi."
"Anh rất thông minh, lý trí, độc lập, thậm chí còn phóng khoáng..." Gần như trái ngược hoàn toàn với một người nào đó: "Anh chắc chắn hiểu ý tôi mà."
-
Khi về đến nhà, trời đã rất khuya. Tạ Ly đi thẳng vào bếp.
Hai con cá cô mua lúc trước được Tống Nhất Lê giúp bỏ vào chậu nước nuôi tạm. Đứng nhìn một lát, cô lấy điện thoại mở công thức, bắt đầu làm theo từng bước.
Quá trình rất rườm rà. Kỳ lạ là rõ ràng làm đúng hướng dẫn, nhưng nồi canh bưng ra cuối cùng... lại chẳng ra gì.
Tanh quá, cô nhíu mày nghĩ.
-
Tạ Ly đã xin nghỉ việc.
Tuy mọi người trong công ty đều tiếc, nhưng chẳng ai bất ngờ. Ai mà không biết công việc này áp lực đến cỡ nào, người như cô đã có điều kiện, có tiền bạc thì sớm muộn gì cũng sẽ rời đi thôi.
Thật ra quyết định nghỉ việc là sau khi cô suy nghĩ kỹ càng. Cô bắt đầu tự xây dựng lại một đội ngũ mới.
Giờ đây với việc điều hành các kênh truyền thông, cô đã có nhiều kinh nghiệm hơn trước. Tạ Ly lựa chọn tạo dựng một nền tảng hỗ trợ phụ nữ, nơi để những cô gái đang trong bế tắc tìm thấy lối ra.
Tống Nhất Lê từng nói đúng: Có nhiều chuyện, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng cũng có những lúc sức mạnh của một người là quá nhỏ bé.
Muốn đi đến nơi có ánh sáng, trước hết phải nhận ra mình đang ở trong bóng tối. Không phải ai cũng may mắn được chạm tay vào ánh mặt trời.
Tạ Ly bắt đầu rong ruổi khắp nơi. Phần lớn thời gian cô đều ở trên đường, nên thời gian gặp Phó Thời ngày càng ít.
Nhưng hai người vẫn giữ liên lạc.
Giờ đây, cô không còn cố né tránh anh nữa, thậm chí còn thường xuyên chia sẻ với anh những chuyện mình trải qua. Nó dần trở thành một thói quen, thậm chí là một niềm vui.
Có những chuyện rắc rối, thỉnh thoảng cô còn cần Phó Thời hỗ trợ.
Mỗi lần về lại thành phố A, hai người sẽ tranh thủ hẹn nhau ăn một bữa cơm.
Hôm đó cũng là một lần cô về đột xuất, vừa vào đến hành lang thì đã thấy Hoàng Du đang xuất hiện ở căn hộ đối diện. Tạ Ly lập tức cảm thấy không đúng.
"Trợ lý Hoàng? Anh làm gì ở đây?"
Mặt Hoàng Du đầy vẻ chột dạ: "Phu nhân..." Anh ta gãi đầu cười gượng, sau đó như nhớ ra điều gì đó có thể chống chế, liền vội vàng nói: "Thật ra... đây là nhà mới của tôi, tôi chỉ tới lấy tài liệu thôi."
Tạ Ly đâu có ngốc.
Cô bước thêm vài bước, định vào trong. Thấy vậy, Hoàng Du cuối cùng cũng hiểu điều nên làm, ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Khoảnh khắc bước vào, Tạ Ly sững người một chút.
Trong nhà trống trơn, rất trống. Gần như không có gì gọi là đồ đạc. Chỉ có một chiếc giường duy nhất được kê sát bức tường thông với căn hộ của cô.
Cô đi vào sâu hơn, thấy một chiếc ghế đơn cô độc đặt ở ban công.
Tạ Ly ngồi xuống chiếc ghế đó. Từ ô cửa kính này, cô có thể nhìn rõ được cổng ra vào của tòa nhà.
Anh đã ngồi ở đây...
Ngày qua ngày, đêm nối đêm... Chỉ để chờ cô về nhà sao?
Phó Thời giống như chỉ có một sợi dây kết nối duy nhất với thế giới này, và sợi dây đó chính là Tạ Ly. Chỉ cần cô rời đi, sợi dây ấy cũng lập tức đứt đoạn.
Người đàn ông đó lại co mình về thế giới của riêng anh.
Không đúng, phải nói là... Tên ngốc đó.
-
Lần này Tạ Ly quay về là vì sắp đến ngày giỗ của Hứa Tử Câm.
Cô đến nghĩa trang khá muộn, vậy mà vẫn nhìn thấy Phó Thời đang đứng trước bia mộ.
Rõ ràng Hoàng Du nói anh đến từ rất sớm.
Hai tay anh đút túi, bóng lưng cao lớn nhưng lại mang theo nét đơn độc tịch liêu.
Từ sau khi Hứa Tử Câm mất, Tạ Ly không phải năm nào cũng về thắp hương. Hồi đại học, nếu trùng lịch hoặc bận việc, cô cũng chẳng cố ép mình quay lại.
Nhưng Phó Thời thì khác, năm nào cũng đến, nghe nói mỗi lần đến là ở lại cả một ngày dài. Chỉ sau khi Tạ Ly dọn về thành phố A, hai người mới cùng nhau đi. Sau khi cúng xong, anh không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đi theo cô rời đi.
Tiếng bước chân cô giẫm lên lá khô khiến Phó Thời quay đầu lại.
Khi ánh mắt giao nhau, cô thấy rõ ràng đôi mắt từng trống rỗng như tàn tro ấy, bỗng chốc bừng lên ánh sáng.
Anh rất bất ngờ. Bởi Tạ Ly không báo trước, cũng chẳng nói Hoàng Du nhắn gì cả.
Vậy mà ngoài việc bước lại gần hai bước, anh không hề có hành động nào thái quá.
"Em đến rồi?" Giọng anh như thường ngày, nhẹ nhàng như hỏi một chuyện chẳng có gì to tát. Thế nhưng hai tay anh từ lúc nào đã rút ra khỏi túi.
Tạ Ly khẽ "ừ" một tiếng, bước lên hai bước, đặt bó hoa mang theo trước mộ Hứa Tử Câm.
Hai người đứng song song, lặng im một lúc. Trên bia mộ, nụ cười hiền hậu của Hứa Tử Câm mãi mãi dừng lại ở độ tuổi ấy, ấm áp như năm xưa.
Con trai của dì quả thật rất giỏi phải không? Tạ Ly âm thầm nghĩ.
Dì xem, cuối cùng thì vẫn là anh ấy thắng.
Nhưng mà chắc con cũng không tính là thua đâu, đúng không?
"Anh đến lâu chưa?"
"Cũng không lâu lắm."
"Không định về à?"
"Cũng sắp rồi."
Tạ Ly giơ tay ra. Bàn tay của Phó Thời ở ngay cạnh, cô dễ dàng chạm tới.
Ban đầu, bàn tay anh cứng đờ, lúng túng không biết phải phản ứng ra sao. Nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn để mặc cô kéo lấy.
Tay anh to, cô không thể nắm trọn, chỉ có thể ôm lấy phần đầu ngón tay. Dần dần, cô cảm nhận được bàn tay ấy đang từ từ thả lỏng, sau đó trở tay lại, nắm trọn tay cô vào lòng bàn tay anh.
Tạ Ly khẽ mỉm cười.
"Vậy thì mình cùng về nhà nhé.
- HOÀN TOÀN VĂN -