Phó Thời cũng theo sau.
Khi đi ngang qua bếp, anh thấy Tạ Ly đang đứng cạnh An Ngọc Trân bên bồn rửa, vừa rửa tay vừa nói chuyện.
"Mẹ, mấy hôm trước mẹ bị đau lưng mà, sao vẫn còn nấu ăn?"
Dù giọng cô không lớn, Phó Thời vẫn nghe thấy. Anh khựng lại một chút, chợt nhận ra mình chưa hề biết chuyện mẹ bị ốm. Nghĩ đến việc hôm nay bà đã bận rộn nấu nướng cả ngày, Phó Thời liếc nhìn vẻ mặt của Tạ Ly.
Có lẽ vì tính cách mà Tạ Ly không phải kiểu người thân mật với gia đình, nhưng nếu nói đến thứ tự trong lòng cô, thì mẹ cô, An Ngọc Trân, chắc chắn đứng đầu.
Ngay cả Phó Thời cũng nhận ra rằng, An Ngọc Trân rõ ràng thiên vị Tạ Khởi Nguyên hơn.
"Đỡ lâu rồi. Mẹ làm món cá con thích, còn có món canh viên con thích nữa."
Khi họ nói chuyện thì cũng đã thấy Phó Thời đứng ở cửa.
"Ôi trời, Tiểu Phó, con vào bếp làm gì vậy?" An Ngọc Trân hỏi xong mới sực nhớ Tạ Ly cũng ở đây, bà vội đẩy con gái, "Con cũng thật là, Tiểu Phó ở đây mà con không ra tiếp, vào bếp làm gì?"
"Mẹ." Phó Thời biết mình sơ suất, "Mẹ bị ốm ạ? Con lại làm phiền mẹ rồi."
An Ngọc Trân vội xua tay, "Không sao, khỏi hẳn rồi. Phiền hà gì đâu, hơn nữa có bao nhiêu người giúp mà, mẹ chỉ đứng chỉ huy thôi, không mệt đâu. Sắp ăn rồi, hai đứa ra phòng khách đợi chút."
Bà vừa nói vừa đẩy hai người ra khỏi bếp.
Phó Thời đành cùng Tạ Ly ra phòng khách.
Tạ Ly vừa rửa tay, chưa lau nên còn ướt. Cô hơi giơ tay, định để tự nhiên cho khô.
Phó Thời dừng chân một chút, nhưng Tạ Ly dường như không để ý, cứ bước tiếp. Nhìn bóng lưng cô, Phó Thời bỗng cảm thấy một nỗi bất an.
"Tạ Ly."
Cô quay lại nhìn anh: "Hửm?"
"Xin lỗi, anh không biết mẹ bị ốm."
Nghe anh nói xin lỗi, vẻ mặt Tạ Ly có chút ngạc nhiên: "Anh xin lỗi gì chứ? Em biết anh không biết mà. Mỗi lần mẹ nói không khỏe, anh đều sắp xếp đủ thứ kiểm tra, bác sĩ cho mẹ, mẹ không muốn phiền phức nên mới không cho em nói cho anh biết."
Phó Thời quan sát nét mặt cô, rất bình thản, rõ ràng không hề trách anh.
Nhìn tay mình đã hết nước, cô khẽ vẩy nhẹ: "Đi thôi, đừng nghĩ nhiều. Mẹ làm món cá anh thích, lát nữa anh ăn nhiều một chút, mẹ cũng vui."
Phó Thời gật đầu.
Lên bàn ăn, món đầu tiên Phó Thời gắp thử cũng là món cá.
Lúc nhỏ, An Ngọc Trân từng làm giúp việc cho nhà họ Phó nên Phó Thời rất quen thuộc tay nghề của bà.
Món cá lần này vẫn giữ hương vị ấy, chỉ có hơi mặn hơn. Nhưng Phó Thời vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khen món cá ngon rồi gắp thêm một miếng.
Nhìn thấy phản ứng của anh, An Ngọc Trân liền nở nụ cười. Bà tự tay xuống bếp không chỉ để lấy lòng Phó Thời mà còn vì Phó Thời thích hương vị do chính bà nấu. Điều này đối với bà cũng là một niềm vui: "Con thích thì ăn nhiều chút nhé."
Khác với Tạ Hoài Chí, người lấy lòng Phó Thời là chính, An Ngọc Trân có tình cảm chân thành hơn vì từng chăm sóc anh từ nhỏ.
Phó Thời cầm đũa, những người khác mới dám bắt đầu ăn.
Tạ Ly cũng nếm thử, động tác của cô có hơi khựng lại, rõ ràng là nhận ra món cá hơi mặn, nhưng gương mặt vẫn bình thản, không chút biểu cảm thừa thãi.
Đến lượt Tạ Hoài Chí thì không giống như vậy. Vừa đưa miếng cá vào miệng, giọng ông đã cất lên ngay lập tức, có chút khó chịu: "Trời... Sao lại mặn thế này? An Ngọc Trân, bà bỏ bao nhiêu muối vào vậy?"
Thực ra món cá không mặn đến mức ấy, nhưng với ông, đó đã đủ để nổi nóng. Nếu không phải vì có Phó Thời ở đây, đũa của ông có khi đã ném xuống.
Giọng của Tạ Hoài Chí khiến tất cả mọi người trên bàn ăn đều nhìn qua.
Ông nhíu mày, vẻ mặt hằn rõ sự giận dữ và khó chịu.
Gương mặt An Ngọc Trân vốn tươi cười bỗng khựng lại: "Mặn lắm sao?"
Niềm vui của bà vụt tắt, giờ đây chỉ còn lại vẻ ngượng ngùng và bất an.
Tạ Hoài Chí đương nhiên chẳng vui vẻ gì: "Bà tự ăn thử xem. Tiểu Phó khó khăn lắm mới đến một lần, để bà nấu mỗi món cá mà cũng không xong."
Phó Thời nhìn thấy vẻ mặt tự trách của An Ngọc Trân, liền gắp cả con cá vào bát mình.
"Không phải mẹ nấu cho con ăn sao? Con thấy không mặn chút nào. Chẳng lẽ khẩu vị của bố dạo này nhạt đi rồi?"
Anh nói với giọng điềm tĩnh nhưng lại khiến Tạ Hoài Chí đang giận dữ bỗng khựng lại, ngơ ngác rồi lập tức đổi sang cười và tự bào chữa: "À? Có lẽ đúng là dạo này... lớn tuổi rồi nên khẩu vị cũng nhạt đi."
Chỉ cần Phó Thời lên tiếng, dù anh nói con hươu là con ngựa thì ông cũng sẽ đồng tình.
An Ngọc Trân cũng nhận ra rằng Phó Thời đang đỡ lời cho mình. Vốn dĩ bà vẫn luôn tự thấy mình vụng về, giờ đây không biết là nên bảo Phó Thời đừng ăn nữa hay nói gì khác, chỉ biết ngại ngùng ôm lấy bát cơm.
Phó Thời lại nhẹ nhàng trấn an: "Mẹ vừa bệnh xong đã phải nấu nướng vất vả, mẹ cũng ăn nhiều chút nhé."
An Ngọc Trân lúc này mới mỉm cười: "Được, con cũng ăn nhiều vào."
Những người khác trên bàn ăn đều im lặng, kể cả Tạ Ly. Phó Thời bây giờ đặc biệt chú ý đến cảm xúc của cô, nhưng cũng chỉ thấy cô lặng lẽ ăn hết bát canh viên, không biểu lộ chút suy nghĩ nào.
Phó Thời dường như cảm nhận được một chút rung động ẩn giấu dưới sự bình lặng của cô, nhưng rồi nó tan biến ngay lập tức. Rõ ràng họ là người thân thiết nhất bên nhau, là đôi vợ chồng đã gắn bó bao năm, nhưng dường như anh ngày càng không hiểu được suy nghĩ của cô.
Sau bữa ăn, Phó Thời lên lầu tìm Tạ Ly, đúng lúc nghe thấy tiếng mẹ con họ đang nói chuyện.
"Con đừng dành hết thời gian cho công việc nữa, quan tâm đến Phó Thời nhiều hơn. Con nói xem còn có thể tìm đâu ra người chồng như vậy nữa? Chung thủy, lại đối xử tốt với con. Bây giờ bố chồng con không can dự gì nữa, mọi chuyện ở Thịnh Phong đều do Phó Thời quyết định, công việc của bố con cũng phải nhờ cậy cậu ấy."
Cửa phòng chưa đóng kín, giọng An Ngọc Trân truyền đến, khiến Phó Thời đi chậm lại đôi chút.
Đây là những lời quen thuộc, anh đã nghe người nhà họ Tạ khuyên bảo Tạ Ly như thế không ít lần.
Trước đây, Phó Thời rất khó chịu khi nghe những lời này.
Lúc trước, anh rất ghét cách họ dạy bảo, lên lớp với cô, vì họ làm như thể hoàn toàn chẳng hiểu gì về tình cảm của hai người.
Thế nhưng giờ đây, nghĩ đến đơn ly hôn kia, anh mới nhận ra mình muốn trở về hôm nay, có lẽ chỉ để thử một cách khác đi – một cách mà trước đây anh từng ghét bỏ. Nếu điều mà anh không thích, giờ đây lại có thể là cách duy nhất để cứu vãn hôn nhân của họ thì sao?
Anh chợt thấy hoang mang và sợ hãi, đến mức đã tìm đến chính người có thể áp chế cô nhiều nhất, mẹ cô – An Ngọc Trân, để khiến cô thấy mình cần giữ lấy hôn nhân này.
Qua khe cửa, anh nhìn thấy cô ngồi lặng lẽ bên giường. Chỉ thoáng nhìn thôi mà lòng anh đã thấy hối hận. Cô cúi mặt, yên lặng mà đẹp đẽ như một bức tranh. Thế nhưng lại toát ra nỗi buồn man mác, khiến lòng anh thắt lại. Đó là gì? Anh chẳng rõ, chỉ biết trái tim mình bị siết chặt bởi sự day dứt.
Nhưng An Ngọc Trân thì chẳng hề hay biết, bà vẫn tiếp tục nói:
"Nghe lời bố con, ông ấy thông minh, chắc chắn không sai. Chồng con tốt với con thế, con cũng nên đối xử với nó cho xứng đáng..."
Anh không nghe thêm nữa, đẩy cửa bước vào.
"Mẹ."
Nghe tiếng anh, cô ngước lên nhìn. Ánh mắt đó chạm vào lòng anh, một thoáng chấn động.
Đó là lần đầu tiên anh nhận ra, trong ánh mắt cô lại có thể chất chứa nhiều cảm xúc đến vậy. Cô vô tình để anh thấy được một phần thế giới giấu kín của mình.
Và anh chợt hiểu, cảm giác siết lấy tim mình chính là sự xót xa dành cho cô. Điều anh muốn chỉ là ngăn cô đừng nghĩ đến việc rời xa. Anh đâu muốn khiến cô phải buồn bã đến thế này.
Nhưng ngay khi ấy, cảm xúc đó lại nhanh chóng bị cô che giấu. Cô mỉm cười như bình thường, hỏi nhẹ nhàng: "Anh vào đây làm gì vậy?"
Anh định nói nhiều điều với cô, nhưng đây chẳng phải là lúc thích hợp, đành kìm nén lại: "Cũng muộn rồi, anh nghĩ nên về thôi."
"Ừ, đúng rồi, hai đứa về đi." An Ngọc Trân vội vàng tiễn họ ra ngoài.
Mỗi người có xe riêng, nhưng khi anh đứng bên cửa xe mình, vẫn không khỏi liếc nhìn về phía xe cô. Một cảm giác bất an tràn ngập – hôm nay, có lẽ anh đã phạm sai lầm.
Nhìn thấy vẻ ngập ngừng của anh, bố cô liền nói: "Con đi chung xe với Tiểu Phó đi, xe của con cứ để đấy, lát bố cho người đưa về."
Chưa kịp nói hết câu, cô đã lên xe, ra vẻ như không nghe thấy lời bố. Anh cũng không muốn gây khó xử, chỉ cười nhẹ, lên xe của mình và lặng lẽ rời đi.
Trên đường, anh vẫn chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu, dõi theo xe cô. Nhưng lòng anh lại ngập tràn bực bội, hối hận. Anh không nên đưa cô về nhà hôm nay. Không nên dùng nhà họ Tạ để áp đặt cô.
Chỉ một khoảnh khắc nhìn vào mắt cô lúc nãy đã làm tim anh nhói đau.
Anh muốn nhanh chóng về nhà, để có thể an ủi cô. Nhưng lại sợ cô không theo kịp, nên chỉ đành chạy chậm.
Qua một ngã tư đèn đỏ, anh liếc gương chiếu hậu mà không thấy xe cô đâu. Anh nghĩ chắc cô chưa kịp theo sau, liền giảm tốc độ. Những chiếc xe phía sau không ngừng bóp còi khó chịu, một xe còn lướt qua cạnh anh, càu nhàu: "Không biết lái thì đừng có lái xe xịn!"
Anh chẳng màng bận tâm. Hàng xe nối nhau vượt qua, nhưng anh vẫn chẳng thấy xe cô đâu.
Anh bèn tấp vào lề, lấy điện thoại gọi cho cô. Chuông reo, nhưng chỉ thấy thông báo "máy đang bận".
Gọi vài lần đều vậy.
Anh lặng lẽ nhìn dòng xe tấp nập phía trước, lòng hối hận dâng lên mãnh liệt – hôm nay lẽ ra anh không nên đến nhà họ Tạ.
Đang mải suy nghĩ, điện thoại anh bất ngờ đổ chuông. Vừa thấy tên cô trên màn hình, anh lập tức nhấc máy.
"Phó Thời."
"Ừ, em đâu rồi? Anh không thấy em theo sau."
"À... Em vừa nhận cuộc gọi của trưởng phòng. Có chút vấn đề với đoạn video hôm nay quay, em phải quay về sửa ngay. Anh cứ về nghỉ trước, không cần đợi em."
Dối trá! Từng lời cô nói đều là dối trá!
Anh biết rõ, cô đang đi gặp kẻ thứ ba đó.
"Tạ Ly... Anh..."
Anh luôn đứng về phía em, em có thể dựa vào anh một lần, được không?
Em đừng đi tìm người khác được không?
Anh định nói vậy, nhưng vừa gọi tên cô, cảm giác nghẹn ngào khiến anh không thể thốt nên lời.
Tại sao? Tại sao cô lại đối xử với anh như vậy?
Cô chẳng hề nhận ra.
Hoặc có lẽ cô cố tình chẳng bận tâm, hoặc thật sự lòng cô chẳng còn đặt ở đây nữa.
"Em bận rồi."
Cô nói vậy rồi cúp máy.
Anh biết giờ cô cần một người ở bên. Nhưng rõ ràng người đó không phải là anh.
Chính anh lại một lần nữa đẩy cô đến bên người khác.