Tạ Ly ngơ ngác một lúc, rồi chàng trai lại thêm một câu nữa.
"Chẳng phải cậu đã nhìn tôi sao?"
Khi nói xong, một cảm giác thích thú kỳ lạ lại hiện lên trong lòng Phó Thời. Lưỡi anh khẽ chạm vào răng, cảm giác như mình vừa gặp phải một trò đùa khó hiểu. Cảm giác khi cô nhìn anh còn dễ hiểu, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ lại thôi mà đã vui đến vậy... Có phải anh đang bị bệnh rồi không?
Tuy nhiên, Tạ Ly không hề nhận ra những suy nghĩ phức tạp trong đầu anh.
Giờ cô cũng không còn lý do để né tránh, đành phải đề cập đến việc mà bố cô giao phó.
"Hôm nay mẹ mình nấu cá, bảo mình mời cậu qua ăn."
Cô cứ ngập ngừng mãi vì chuyện này sao?
Phó Thời không thể lý giải sự tức giận, oán trách, và cả cảm giác thất vọng bất ngờ trong lòng mình lúc này.
"Tôi không đi."
Anh hít một hơi dài, ngay lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ.
"Ò..."
Cô nghe xong, chẳng tỏ vẻ bất ngờ hay thất vọng gì. Nhưng trong xe, Phó Thời lại nghiến răng, cảm giác không mấy dễ chịu.
Ò?
Tạ Ly khẽ động chân, mắt nhìn xuống, lời đã nói xong, cũng bị từ chối rồi, cô lại thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên chiếc xe vẫn đậu đó, cô không biết phải nói gì thêm.
Cho đến khi giọng Phó Thời vang lên lần nữa: "Lên xe."
Tạ Ly ngạc nhiên, ngẩng lên chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh: "Tôi đưa cậu về."
Cô thực sự muốn từ chối, nhưng chưa kịp nói gì thì cửa sổ xe đã kéo lên.
Rõ ràng là anh không nghĩ cô sẽ từ chối.
Thật ra đó cũng là tính cách của Phó Thời.
Tạ Ly kéo lại khăn quàng cổ, tự nhủ thôi cũng được, dù sao cũng không xa, ngồi một lúc rồi sẽ tới.
Cô đi vòng ra phía sau xe, mở cửa và ngồi vào.
"Chào Tạ Ly, lâu rồi không gặp."
Tài xế phía trước vừa khởi động xe vừa vui vẻ chào cô.
Tạ Ly cười đáp lại: "Chào chú Trần, lâu rồi không gặp."
Xe bắt đầu di chuyển, bầu không khí trong xe trở lại yên tĩnh.
Lâu rồi cô không ngồi chung xe với Phó Thời, không hiểu sao, chuyến đi ngắn ngày hôm nay lại cảm thấy dài đến lạ.
Trong xe có điều hòa rất ấm, khiến Tạ Ly thấy hơi nóng. Cô định chỉnh lại khăn quàng cổ, nhưng hình như có cảm giác Phó Thời đang liếc nhìn mình, nên cô lập tức ngừng lại, ngoan ngoãn ngồi im đợi đến lúc về nhà.
Cuối cùng xe dừng lại trước cửa nhà cô, Tạ Ly ngay lập tức mở cửa bước xuống.
"Vậy mình đi trước, cảm ơn cậu nhé." Cô nói với Phó Thời, nhưng anh không đáp lại. Cô lại nói lời cảm ơn với tài xế Trần.
Sau khi nhận được lời chào từ tài xế, cô bước ra khỏi xe.
Phó Thời không hạ kính xe xuống, cứ thế xị mặt nhìn cô qua tấm kính.
Tạ Ly xuống xe xong cũng không đi vào nhà ngày, mà đi được hai bước rồi quay lại nhìn anh, như thể muốn xem anh đã đi chưa.
Chẳng hiểu sao Phó Thời lại rất bực.
Anh biết người mời mình đến nhà họ Tạ là Tạ Hoài Chí, Phó Thời không thích, cũng biết thừa mấy ý đồ của ông ta.
Nhưng... nhưng nếu vừa rồi, Tạ Ly mời anh thêm lần nữa, chắc chắn anh sẽ xuống xe, vào nhà họ.
Đúng là ngốc muốn chết. Phó Thời hậm hực, anh đã đưa đến tận cửa rồi mà không thèm mời thêm lần nữa sao?
Nhưng cuối cùng anh chỉ có thể cắn răng, nói với tài xế: "Lái xe đi."
Tạ Ly còn đang thấp thỏm, nghĩ xem sao Phó Thời còn chưa đi, cũng may vài giây sau xe đã chạy đi.
Phải đến khi chiếc xe màu đen kia khuất hẳn, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tạ Ly kéo lại khăn quàng cổ rồi bước vào nhà. Vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy Tạ Hoài Chí đi từ trên lầu xuống.
"Phó Thời đi rồi sao? Sao con không giữ cậu ấy lại?"
Tạ Ly vừa nghe vậy, là biết ngay ông ta đã nhìn thấy xe của Phó Thời vừa dừng trước cửa.
"Vâng." Cô cũng không giấu giếm: "Phó Thời nói còn bận chuyện khác nên không vào nhà mình ăn được."
Sắc mặt của Tạ Hoài Chí có chút phức tạp.
Con cái đã bước vào tuổi dậy thì, đúng là đôi khi ông ta cũng chẳng thể hiểu hết được.
Nếu nói Phó Thời không quan tâm, thì rõ ràng anh vừa đưa Tạ Ly về tận nhà. Nhưng nếu nói là quan tâm, vậy mà đến tận cửa rồi cũng chẳng thèm vào nhà ngồi một lát?
Dù sao đi nữa, chuyện con gái không có tiến triển rõ ràng không thể phủ nhận được.
Cho nên ông ta không nhịn được, bắt đầu mắng: "Người ta đến tận cửa rồi còn không biết đường, nếu bố mà là con thì sẽ tìm cách giữ cậu ấy lại ăn một bữa. Mà con cũng chẳng chịu động não gì nhỉ, nếu cậu ấy bận thật thì còn có thời gian đưa con về nhà sao?"
Tạ Ly không muốn nghĩ mấy chuyện này, có đôi khi cô tình nguyện không động não.
Dáng vẻ im lặng của cô thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn, cho nên sau khi thở dài, Tạ Hoài Chí ngồi xuống ghế, giọng cũng dịu đi đôi chút: "Con không biết đâu, trước kia ở nhà họ Phó, chúng ta đều nhờ có dì Hứa nói giúp vài ba câu, nhưng giờ bà ấy mất rồi, bà vợ mới của chú Phó con lại chẳng ưa nhà mình, dù bây giờ vẫn giữ chút quan hệ lợi ích chưa cắt đứt, nhưng hai nhà không còn thân thiết như xưa rồi."
Đây chính là lý do Tạ Hoài Chí đặt hết mục tiêu lên người Phó Thời.
Lòng người luôn sâu không thấy đáy, dù ông ta có làm gì đi nữa thì vẫn kém xa nhà họ Phó. Nếu có thể lợi dụng quan hệ này, ông ta có thể tiến xa hơn.
"Cho nên bây giờ con phải giữ mối quan hệ thân thiết với Phó Thời, nhớ chưa hả?"
Tạ Ly "vâng" một tiếng, nhưng thật sự cô không thể hiểu được tại sao bố mình lại nghĩ đến việc này.
Cô nhớ đến gương mặt lạnh lùng của Phó Thời lúc ngồi trong xe, và cả thái độ thờ ơ của anh nữa.
Thôi, dù sao thì những tính toán của bố cũng sẽ chẳng đi đến đâu.
-
Cuối tuần, Trình Mộ Tiêu đến nhà Tạ Ly để học cùng cô.
Hôm nay, Tạ Ly không mấy tập trung vào bài vở.
"Tiêu Tiêu này."
"Hả?" Trình Mộ Tiêu giật mình, tưởng Tạ Ly phát hiện cô nàng không chú ý học, vội vàng ngẩng lên.
Khi nhìn thấy gương mặt mang đầy tâm sự của bạn mình, Trình Mộ Tiêu không khỏi ngạc nhiên.
Ôi trời ơi, chuyện này hiếm à nha!
Trình Mộ Tiêu thường hay trêu Tạ Ly là mới có tí tuổi mà chẳng khác gì bà già, mà người khiến cô u sầu không phải bố cô thì chính là Phó Thời.
Nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng không giống mọi khi.
Trình Mộ Tiêu tò mò: "Sao thế sao thế?"
Tạ Ly còn chưa nhận ra bạn mình đang rất hóng hớt, chỉ thành thật hỏi: "Hôm bữa cậu nhờ Tống Nhất Lê gọi mình ý, cậu nhờ thế nào vậy?"
"Tống Nhất Lê?" Trình Mộ Tiêu ngẩn người.
"Là cậu bạn mà hôm đó cậu nói rất đẹp trai ý." Tạ Ly nhắc lại.
Không hiểu sao cô lại quan tâm đến chuyện này như vậy.
Trình Mộ Tiêu ngợ ra: "À, cậu ấy tên Tống Nhất Lê hả? Lê nào thế? Cùng âm với tên cậu à?"
Tạ Ly nhớ lại, đúng là vậy thật: "Lê trong Lê Minh, sáng sớm đó."
Trình Mộ Tiêu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của bạn mình, cố nhịn cười rồi nói: "Cũng không nói gì hết. Mình chỉ thấy cậu ấy đẹp trai nên gọi lại, bảo là cậu ơi, gọi bạn Tạ Ly lớp cậu giúp tôi được không? Thế thôi."
Tạ Ly bất ngờ: "Cậu ấy không hỏi lại là Tạ Ly là ai hả? Cứ thế thôi sao?"
Trong tưởng tượng của cô, cậu bạn đó hẳn là người lạnh lùng, ít khi để ý đến ai. Bây giờ nghĩ lại, cô còn thấy là lạ sao cậu ấy lại gọi cô giúp Trình Mộ Tiêu.
"Không đâu." Trình Mộ Tiêu vội vàng phủ nhận: "Vừa nghe thấy tên là cậu ấy đi thẳng về phía cậu rồi."
Nói như vậy là cậu ấy biết tên cô?
Tạ Ly không hiểu sao lại đột nhiên muốn hỏi những chuyện này, chỉ là cảm thấy hơi quan tâm một chút.
Trình Mộ Tiêu vòng tay qua vai cô: "Sao thế? Mọt sách của nhà chúng ta còn biết tên người ấy luôn rồi hả?"
"Hả?" Tạ Ly nhận ra bạn mình đã hiểu lầm nên vội xua tay: "Không phải đâu, mình chỉ thấy cậu ấy thật sự rất đẹp trai, mà..." Cô suy nghĩ một chút để tìm từ diễn tả: "Rất có sức hút."
Trình Mộ Tiêu nghe xong cũng ngớ người.
Những lời mập mờ vậy mà bạn cô nàng vẫn nói với vẻ chân thành, cứ như là thật lòng khen ngợi, ngưỡng mộ người ta vậy, nghe còn rất trong sáng nữa chứ.
Nhưng... Cô nàng vẫn vui vẻ ôm Tạ Ly: "Dù sao đây cũng là lần đầu tiên mình thấy cậu khen một nam sinh đấy. Cũng là chuyện tốt mà, cậu nên chú ý những người khác nữa, không thì sao này nhìn lại, má ơi..." Trình Mộ Tiêu bày ra vẻ mặt không chịu nổi: "Cả tuổi thơ của cậu chỉ có mỗi Phó Thời thì ghê lắm."
Mặc dù Tạ Ly không cảm thấy đáng sợ như Trình Mộ Tiêu nói, nhưng cũng thấy có lý.
-
Thật ra Tạ Ly cũng không quá chú ý đến Tống Nhất Lê.
Chỉ là mỗi khi nghe thấy tên hoặc giọng của cậu, sẽ tự nhiên chú ý một chút.
Học lực của Tống Nhất Lê xếp ở mức trung bình khá trong lớp, thi thoảng có bạn học hỏi bài, nhưng cậu đều từ chối.
"Không có thời gian."
"Ôi, đừng có keo kiệt thế."
Dù có gặp những tình huống như vậy, cậu vẫn chỉ trả lời đúng một câu: "Không có thời gian."
Dù lớp có hoạt động hay các bạn trai tổ chức chơi bóng, ăn uống, mỗi lần Tạ Ly nghe thấy đều là câu trả lời giống hệt nhau.
Về sau, chẳng ai còn để ý đến cậu nữa.
Tất nhiên, Tống Nhất Lê cũng không có vẻ gì là quan tâm. Hầu hết thời gian, khi Tạ Ly nhìn cậu, cậu đều đang chăm chú học bài. Đến giờ tan học, cậu cũng không bao giờ ở lại lâu.
Mãi sau này, Tạ Ly mới biết, câu "không có thời gian" của cậu không phải nói chơi.
-
Tạ Ly thích đi vào những con hẻm nhỏ trong khu phố cũ, tìm những quán ăn vặt ngon.
Đi cùng Phó Thời thì anh tuyệt đối không bao giờ tới những nơi như vậy. Trình Mộ Tiêu cũng không thể ăn được đồ ăn vặt của những quầy hàng nhỏ, vì dạ dày cô nàng không chịu nổi.
Vì vậy, Tạ Ly thường đi một mình.
Có một quán mỳ cô rất thích ăn, tuy không có không gian đẹp đẽ gì, nhưng hương vị thì cực kỳ ngon.
Tạ Ly thỉnh thoảng lại ghé qua, đến nỗi bà chủ quán đã nhận ra mặt cô, mỗi lần đến đều nhiệt tình chào hỏi.
Lần này, Tạ Ly lại gặp một người ngoài dự đoán.
Cậu đặt những món cô gọi lên bàn, dường như không để ý đến vẻ ngạc nhiên của cô, vẫn giữ giọng điệu bình thản nói: "Tổng cộng là hai mươi mốt tệ."
Quán này có thói quen là khi món ăn được mang ra thì khách sẽ thanh toán ngay.
Tạ Ly lấy lại tinh thần, nhận ra ánh mắt mình có chút bất lịch sự, vội vàng cúi đầu tìm tiền trong túi.
Cô đưa cho cậu hai mươi lăm đồng, Tống Nhất Lê từ trong túi áo chéo lấy ra bốn đồng tiền lẻ đưa lại cho cô.
Cậu nhanh chóng quay đi, tiếp tục công việc của mình. Mặc dù cậu đeo một chiếc tạp dề cũ, nhưng vẫn toát lên một cảm giác sạch sẽ, gọn gàng, có phần không hợp với không khí xung quanh.
Tạ Ly ngây người một lúc, rồi mới cầm đũa lên.
Ngay lúc đó, một vị khách quen ngồi bên cạnh cười hỏi bà chủ: "Cậu thanh niên này nhìn lạ quá, là nhân viên mới của quán à? Trông có vẻ không lớn tuổi lắm."
Tạ Ly cũng tò mò, liền lắng tai nghe.
"Nhân viên gì chứ?" Bà chủ quán là một người phụ nữ trung niên, trông khoảng hơn bốn mươi, dù có vẻ hơi mệt mỏi nhưng lại rất thân thiện, "Nó là cháu trai tôi, còn đang đi học. Nhân viên trước nghỉ rồi, tan học thì nó đến đây giúp một chút."
Tạ Ly nuốt một miếng mì, thì ra là vậy.
Vậy mà gặp mình, không biết có làm cậu thấy ngượng không nhỉ? Cô vừa nghĩ xong thì tự phê bình mình, đừng có làm người khác thấy ngại mới đúng.
Cô biết, Tống Nhất Lê sẽ không như vậy.
Quả nhiên, cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, bận rộn làm việc mà không hề liếc mắt qua đây.
Tạ Ly cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ yên tâm ăn tiếp món của mình.
Tạ Ly ăn xong định ra ngoài thì mới phát hiện trời đang mưa, và mưa khá to. Cô suy nghĩ một chút, thấy cũng không phải không thể chịu được, vậy là sau một hồi do dự, cô quyết định lao vào mưa.
Mới đi được vài bước, cơn mưa bất ngờ nặng hạt hơn, vai cô lập tức ướt sũng, đành phải quay lại.
Bên trong quán, lúc này chỉ còn lại vài khách.
Tạ Ly đứng ở cửa, liếc mắt nhìn vào trong, thấy bà chủ quán không có ở đó, chỉ có Tống Nhất Lê đang lau bàn.
Cô định xin cậu một chiếc ô, nhưng hai người dù sao cũng không thân thiết lắm, Tạ Ly do dự một lúc lâu mà không nói được gì. Mãi đến khi Tống Nhất Lê hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của cậu, cô liền vô thức lên tiếng: "Tống Nhất Lê, cậu có ô dư không? Mai mình sẽ trả lại cậu."
Tống Nhất Lê nhìn cô, rồi lại nhìn ra ngoài cơn mưa. Cậu im lặng một lúc rồi mới đáp: "Có."
Tạ Ly cảm thấy sự căng thẳng trong lòng mình dường như giảm đi rất nhiều. Cô không biết vì sao, nhưng cứ có cảm giác cậu sẽ dễ dàng từ chối, nói là không có ô.
"Thật sự cảm ơn cậu nhiều."
Cô bước vào trong một bước nữa, nhìn Tống Nhất Lê đi về phía quầy tính tiền.
Cũng không biết có phải vì muốn chứng minh câu trả lời "có ô dư" của cậu là thật hay không, mà Tạ Ly thấy cậu lấy ra hai ba cây ô từ trong ngăn tủ.
Cậu quay lưng lại, mở một chiếc ô ra, nhìn qua trái phải một chút rồi gập lại, sau đó lại mở chiếc ô tiếp theo.
Tạ Ly hơi ngạc nhiên, chỉ biết đứng đó nhìn cậu lặp lại động tác này ba lần, cuối cùng cậu đưa cho cô một chiếc ô, cây ô đó có một thanh bị gãy, cậu nói: "Có thể dùng được."
Khi Tạ Ly nhận chiếc ô, cậu lại thu những cây ô còn lại vào trong tủ.
Tạ Ly không quá để tâm đến việc chiếc ô không hoàn hảo, nhưng không hiểu sao, cô có cảm giác như mình đoán được ý của Tống Nhất Lê, có lẽ cậu nghĩ cô sẽ không trả lại nên mới đưa cho chiếc ô tồi tệ nhất để giảm thiểu thiệt hại?
Cô vội vàng lên tiếng: "Mai mình nhất định sẽ trả lại cậu."
Tống Nhất Lê nhìn cô một cái nữa, rồi cậu hơi nghiêng người về phía trước, tựa vào quầy, vẻ mặt trở nên thư thái hơn: "Tôi đâu có nói là cậu sẽ không trả."
Giọng cậu vẫn đều đều, không hề thay đổi: "Tôi chỉ có thói quen chuẩn bị sẵn tâm lý, khi cho mượn đồ là không hy vọng sẽ nhận lại."