Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 33

Kiều Viễn quen bạn gái.

Nghe nói cô gái đó là hoa khôi được cả trường công nhận.

Lúc cậu ta dẫn đến giới thiệu với bạn bè, cả đám liền ồn ào chọc ghẹo.

"Chị Hân đẹp thật đấy!"

"Thằng nhóc Kiều Viễn này khá quá nhỉ?"

Cô gái đó ngượng ngùng trốn sau Kiều Viễn, nhẹ nhàng kéo áo cậu ta. Kiều Viễn liền nói: "Thôi được rồi, da mặt cô ấy mỏng, tụi mày đừng nói nữa."

"Được lắm, giờ còn biết thương hoa tiếc ngọc rồi cơ đấy."

Cả đám cười ầm lên, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, Phó Thời chỉ nhìn lướt qua, rồi lại cúi đầu nghịch điện thoại.

Thật ra cũng chẳng có gì vui, trong lòng anh cảm thấy buồn chán vô cùng.

Mãi đến khi Kiều Viễn đến gần anh từ lúc nào, cậu ta huých nhẹ vào tay anh: "Sao thế?"

"Sao là sao?"

Kiều Viễn lập tức nhận ra tâm trạng anh không tốt.

Vị thiếu gia này nhìn thì có vẻ hòa nhập với bọn họ, nhưng đôi khi luôn bày ra thái độ chán nản thờ ơ. Kiều Viễn vừa thấy vậy liền nảy ra một ý, nói: "Tôi nói này, yêu đương mới là chuyện thú vị nhất, không phải cậu thấy chán sao? Có muốn thử một lần không? Với điều kiện của cậu thì muốn yêu ai mà chẳng được?"

Phó Thời dừng lại một lát, tay lướt qua màn hình điện thoại.

Yêu đương?

Mấy từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu anh, ngay sau đó chẳng hiểu vì sao, hình ảnh Tạ Ly lại vụt qua trong tâm trí.

Không hiểu sao anh lại nhớ đến dáng vẻ của Tạ Ly khi cô nói: "Nhìn cậu không đào hoa như cậu ta".

Tâm trạng của Phó Thời lập tức khá lên một chút, nhìn Kiều Viễn đang vui vẻ bên cạnh, bỗng dưng cảm giác tự cao lạ lùng dâng lên trong lòng, như thể những điều Tạ Ly khen anh chính là những điểm gì đó rất đặc biệt: "Tôi với cậu không giống nhau."

Kiều Viễn nhướng mày, cười khẩy: "Cậu đúng là chẳng hiểu gì cả, cứ lãng phí tuổi trẻ đi, sau này sẽ thấy hối hận."

Phó Thời chẳng mấy quan tâm, anh tiếp tục lướt điện thoại, tai cũng không nghe lọt những lời Kiều Viễn nói. Một lát sau, anh mở danh bạ, trong đó chỉ có vài người, dĩ nhiên là không có tên Tạ Ly - cô bạn học giỏi, ngoan ngoãn, chẳng bao giờ dùng điện thoại.

Anh bất ngờ ngẩng đầu nhìn Kiều Viễn đang nói không ngừng: "Chuyện cậu có bạn gái đã có ai biết trước chưa?"

Kiều Viễn bị câu hỏi bất ngờ làm cho sửng sốt: "Cũng chưa đâu, giờ mới cho các cậu biết mà."

Chưa dứt lời, Phó Thời đã đứng dậy.

"Đi đâu vậy?"

Anh không quay đầu lại, chỉ đáp: "Lên lớp."

-

Kể từ lần đó, Tạ Ly và Tống Nhất Lê không có nhiều cơ hội giao tiếp với nhau nữa, ngoài những lần Tạ Ly đến quán nhà dì của cậu ăn cơm.

Một lần, khi cô mặc đồng phục, chủ quán liền nhận ra cô là học sinh trường Trung học số 1, ngạc nhiên hỏi: "Ôi, cô gái này là học sinh cấp ba à? Tôi cứ tưởng là học sinh cấp hai cơ! Cháu học lớp mấy vậy? Tống Nhất Lê cũng học trường cháu đấy."

Tạ Ly dĩ nhiên biết điều đó, nhưng vừa định trả lời thì Tống Nhất Lê đang dọn dẹp bát đũa từ xa, đã lên tiếng trước: "Chúng cháu là bạn cùng lớp."

Chủ quán càng ngạc nhiên hơn.

"Thật sao? Còn là bạn cùng lớp nữa? Đứa trẻ này, chẳng bao giờ nói gì, bạn bè đến ăn cơm mà dì lại còn tính tiền sao?"

Tạ Ly vội vã lắc đầu: "Không đâu dì, đâu có chuyện ăn mà không trả tiền chứ ạ."

"Chỉ mấy đồng thôi mà."

"Không nhận là cậu ấy sẽ không đến nữa đâu." Tống Nhất Lê đứng bên cạnh giải thích, "Khách đến rồi."

Chủ quán có vẻ hiểu lý lẽ, không ép nữa, nhưng vẫn nhiệt tình mời Tạ Ly lần sau đến ăn.

Khi hai người họ tiếp tục nói chuyện, Tạ Ly tình cờ nghe được vài câu.

"Có phải các bạn của cháu đều mặc đồng phục không?"

"Người mặc người không."

"Cháu không cần tiết kiệm tiền quá làm gì, cái gì nên mua thì phải mua, đừng để người khác khinh thường mình. Không có tiền thì bảo dì." Chủ quán có vẻ rất quan tâm cậu.

Tạ Ly nghe ra rằng hình như Tống Nhất Lê được dì cậu nuôi nấng từ bé.

Vậy bố mẹ ruột của cậu đâu?

Trong lòng cô có hơi tò mò, nhưng cũng chỉ thoáng lướt qua mà thôi, dù sao đây cũng không phải chuyện cô nên tìm tòi nghiên cứu. Thậm chí cô còn cảm thấy mình không nên nghe mấy lời này.

Nhưng giọng điệu của cậu lại chẳng hề thay đổi: "Tiền mua tài liệu không phải đều xin dì sao? Xài tiền thế nào, cháu tự biết cách, đương nhiên sẽ không tiết kiệm mấy thứ không cần thiết."

"Dì không cần lo cho cháu."

Tạ Ly cảm thấy mỗi khi nói chuyện với bà chủ, giọng điệu của Tống Nhất Lê đều thấp thoáng nét dịu dàng.

Hoá ra khi đối xử với người thân, cậu cũng sẽ ấm áp như vậy.

Theo thời gian, Tạ Ly phát hiện ra rằng Tống Nhất Lê là người quản lý tất cả các sổ sách trong cửa hàng. Mỗi tối cậu đều tính toán các khoản thu chi, kiểm tra tiền bạc, và nhắc nhở dì ghi chép đầy đủ.

Dù nhìn bề ngoài có vẻ như cậu là người sống nhờ, nhưng Tạ Ly không nhìn thấy chút gì giống sự lo lắng, cẩn thận như mình trước đây.

Có lẽ do hoàn cảnh sống, nhưng Tạ Ly cũng nhận ra rằng sự khác biệt lớn nhất chính là bản chất con người họ.

Ngoài chuyện đó ra, hai người ở trường vẫn không có bất kỳ giao tiếp nào.

Cuộc sống của Tạ Ly cũng chẳng có gì thay đổi đặc biệt.

Cô bắt đầu thấy học các môn khoa học tự nhiên không dễ dàng như trước, vì vậy cô không dám lơ là chút nào, tất cả tâm trí đều dồn vào học hành.

Nếu phải nói có điều gì khiến cô phân tâm, thì đó chính là cô nhận ra mình ngày càng quan tâm đến Tống Nhất Lê hơn.

Thực ra cô không cố ý nhìn cậu.

Nhưng sự không cố ý ấy lại như một sự cố tình.

Cô thường vô thức tránh ánh mắt của cậu khi hai người vô tình nhìn nhau, hoặc khi cậu đi qua chỗ ngồi của cô, cô cũng không dám ngẩng đầu lên. Thậm chí cô bắt đầu không dám đến quán ăn đó nữa.

Càng như vậy, cô lại càng cảm thấy có một thứ cảm giác khó tả, như thể mình đang quan tâm đến cậu mà không thể dừng lại.

Hôm đó, lớp học chia lại nhóm trực nhật.

"Nhớ kỹ nhóm của mình, người đầu tiên trong mỗi nhóm là nhóm trưởng." Giáo viên chủ nhiệm nói xong, rồi dán danh sách nhóm lên bảng.

Tạ Ly không vội vàng chạy ra xem, cô đợi đến buổi chiều, khi các bạn đã xem gần hết, thì mới tranh thủ lúc tan học đi xem.

Khi nhìn thấy tên Tống Nhất Lê ở ngay dưới tên mình, trái tim Tạ Ly như có một cú nhói nhẹ.

Cô không thể nói rõ cảm xúc lúc đó là gì.

Giống như khi bạn bắt đầu để tâm đến một người, bỗng nhiên cảm thấy cả thế giới cũng đang sắp xếp mọi thứ để tạo ra những kết nối vô hình giữa bạn và người ấy.

Ban đầu cô chẳng nghĩ gì, nhưng khi nhìn thấy hai cái tên nằm cạnh nhau, cô càng để ý thì lại càng không thể ngừng suy nghĩ.

Ngay lúc đó, cô cảm nhận có ai đó đứng gần mình, theo bản năng ngẩng đầu lên. Khi nhận ra là Tống Nhất Lê, trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh, cảm giác vô cùng lạ lẫm, như thể mọi suy nghĩ của mình vừa bị cậu phát hiện.

Cô vội vàng cúi đầu.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu chuyển hướng về danh sách nhóm.

Tạ Ly nhận ra cậu có vẻ đang đợi mọi người đi hết mới đến xem danh sách nhóm.

Cô chợt nhận ra mình đang cố gắng tìm hiểu Tống Nhất Lê, và dùng những hiểu biết của mình về cậu để đoán biết tâm tư của cậu.

Cô giả vờ tiếp tục xem danh sách.

Tống Nhất Lê cũng không vội đi, cậu đứng bên cạnh cô một lúc lâu, rồi bỗng lên tiếng: "Chúng ta cùng nhóm."

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động nói chuyện với cô ở trường.

Tạ Ly nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Vậy là không còn gì để nói, cho đến khi Tống Nhất Lê quay lưng rời đi, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng cậu. Cậu đi rất nhanh, dường như đã quen với việc đi với tốc độ mà người khác phải đuổi theo, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.

Tại sao cậu lại nói chuyện với cô?

Khi Tạ Ly đang đi trên đường, cô vẫn nghĩ mãi về câu hỏi đó.

Nếu là người khác, cô có thể nghĩ đó chỉ là một lời xã giao đơn giản.

Nhưng với Tống Nhất Lê, rõ ràng, "xã giao" là một từ không thể nào áp dụng vào cậu.

Liệu có phải mối quan hệ của họ có phần thân thiết hơn những người khác không?

Tạ Ly không thể không để ý cảm giác vui mừng nhỏ nhoi trong lòng.

Cô không rõ từ khi nào, cảm xúc của mình đã như bị đóng khung trong một giới hạn, không quá buồn cũng chẳng quá vui.

Nhưng giờ đây, cảm giác mới mẻ này lại khiến lòng cô không yên, cứ thế quẩn quanh trong tâm trí mãi không thôi.

Đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Tạ Ly."

Tạ Ly ngẩn người một chút, tất cả những cảm xúc bối rối và xốn xang trong lòng cô vừa rồi bỗng chốc lắng lại khi nghe thấy giọng nói của Phó Thời.

Cô quay đầu lại, chỉ thấy không xa, một chàng trai với ngoại hình nổi bật đang nhìn mình.

Thực ra, Tạ Ly không hoàn toàn ghét Phó Thời. Mặc dù trước đây đã có những bất hòa, nhưng theo thời gian, cộng thêm việc anh cũng đã từng đối xử tốt với cô, những cảm giác ghét bỏ từ khi còn nhỏ của Tạ Ly đã dần phai nhạt. Thậm chí có lúc, cô còn cảm thấy anh thật đáng thương.

Tuy nhiên điều đó không thể ngăn cản được, mỗi khi nhìn thấy anh, tâm trạng của cô lại không tự chủ được trở nên nặng nề, như thể đang đối mặt với những cảm xúc khó nói khi gặp phải những người như Tạ Hoài Chí.

Thấy cô đứng yên không động, Phó Thời nhíu mày, nhưng vẫn bước lại gần cô.

"Chuyện gì vậy?" Trong ánh mắt của anh lộ ra chút mờ mịt, "Vừa nãy không phải khá vui sao? Đi qua trước mặt tôi mà chẳng thèm nhìn."

Bình Luận (0)
Comment