Rời khỏi chỗ Tống Nhất Lê, cảm giác lo lắng muộn màng bắt đầu xâm chiếm tâm trí Tạ Ly.
Chắc chắn là Phó Thời đã tức đến mức quên gọi điện cho Tạ Hoài Chí, để rồi ông ta chỉ biết được việc Tạ Ly không rõ đi đâu qua lời tài xế. Nhưng tài xế cũng chẳng rõ tình hình cụ thể.
Khi Tạ Ly về đến nhà, cô thấy An Ngọc Trân đang nhận điện thoại từ Tạ Hoài Chí.
"Tạ Ly? Chẳng phải con bé đi từ sáng rồi sao? Giờ vẫn chưa thấy đâu..."
Câu nói còn chưa dứt, ánh mắt bà đã đụng phải Tạ Ly đứng ngay đó. Bà thoáng sững sờ, rõ ràng rất bất ngờ.
"Tạ Ly? Chẳng phải con đi thành phố C cùng Phó Thời rồi sao? Sao giờ lại về đây?"
Tạ Ly không trả lời.
Nhưng rõ ràng, Tạ Hoài Chí ở đầu dây bên kia đã nghe thấy. Tiếng ông ta giận dữ đến mức vang cả vào tai Tạ Ly.
"Nó không đi à? Tôi biết ngay mà, đến những lúc thế này là lại làm chuyện tào lao. Bảo nó đợi đấy, tối nay tôi về sẽ xử lý."
Điện thoại vừa ngắt, tâm trạng Tạ Ly càng nặng nề hơn.
An Ngọc Trân không nổi giận như Tạ Hoài Chí, nhưng rõ ràng là bà không đồng tình, điều đó lộ rõ trên khuôn mặt.
"Chuyện đã bàn bạc xong xuôi, sao con lại thay đổi vào phút cuối? Nhà ngoại Phó Thời chẳng phải con đã từng đến rồi sao? Còn bảo là họ đối xử rất tốt với con mà." Trước đó, Tạ Hoài Chí đã kể với bà không ít về những lợi ích khi Tạ Ly đến nhà họ Hứa, trong mắt bà, chuyện này đơn giản là trăm lợi không một hại, nên không thể hiểu được quyết định của Tạ Ly.
Tạ Ly bỗng thấy chán ngán việc phải viện ra hàng loạt lý do, để rồi cuối cùng đều bị phản bác.
"Con không muốn đi." Cô ngẩng đầu lên, hiếm hoi mà dám thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ thật, "Con không thích đến nhà người khác."
Trong khoảnh khắc đó, cô mơ hồ có chút kỳ vọng.
Cô mong mẹ mình sẽ giật mình nhận ra, nhận ra rằng chưa từng hỏi qua ý kiến thực sự của cô. Sau đó bà sẽ nói một câu: "Không sao, không muốn đi thì đừng đi. Mình cứ ở nhà mình thôi."
Cô chăm chú nhìn khuôn mặt của An Ngọc Trân, thấy được trong mắt bà có một thoáng bối rối và ngỡ ngàng.
Nhưng trước khi cô kịp nhen nhóm hy vọng, bà đã nhíu mày: "Con đúng là không biết điều. Trên đời này đâu có chuyện muốn làm gì thì làm, không muốn làm thì không làm?"
Câu nói ấy lại là những lời trách mắng quen thuộc với Tạ Ly.
"Con nhìn ba con xem, chẳng lẽ ông ấy thích đi làm sao? Ai mà không muốn ở nhà thoải mái? Nhưng ông ấy vẫn dậy sớm đi làm, vì cái gì chứ? Không phải là vì gia đình này, vì các con sao?"
Ánh sáng cuối cùng trong mắt Tạ Ly vụt tắt.
Cô cúi đầu, lặng lẽ nghe mẹ tiếp tục trách móc không ngừng.
"Lần này con làm ba con tổn thương thật đấy. Mấy ngày trước ông ấy còn bảo với mẹ, con biết điều thế nào, khiến ông ấy yên tâm ra sao, chưa bao giờ làm ông ấy thất vọng. Vậy mà giờ quay đi ngoảnh lại, con lại làm ra chuyện như thế này. Con nghe lời ba con một chút thì có sao? Người lớn làm sao hại con được?"
"Cứ đợi ba con về xem ông ấy mắng con thế nào."
Chỉ khi cửa phòng đóng lại, những lời lẽ như roi quất ấy mới bị cách ly khỏi thế giới của cô.
Trong khoảnh khắc ấy, Tạ Ly cảm thấy một chút oán hận.
Đây là một cảm xúc xa lạ đối với cô, nhất là dành cho mẹ mình.
Cô biết rõ với một người ít học, chưa từng trải như An Ngọc Trân, những lời của Tạ Hoài Chí là chân lý không thể tranh cãi.
Nhưng cô vẫn không kiềm được cảm giác trách móc.
Tại sao mẹ không thể đứng về phía con?
Cô ở trong chính nhà mình, nhưng lại cảm thấy không có chút chỗ dựa nào.
-
Vừa qua trưa, Tạ Hoài Chí đã về nhà.
Lúc đó Tạ Ly đang ngồi trong phòng khách, vì vậy cô chứng kiến cảnh người đàn ông đầy giận dữ vừa vào nhà đã hỏi ngay người giúp việc:
"Tạ Ly đâu?"
Tạ Ly tự mình đứng dậy.
Ngay lúc này, cô vẫn cảm thấy sợ. Tất cả những cảm xúc khác cô dành cho ông ta có thể phai nhạt, nhưng nỗi sợ này dường như đã ăn sâu vào tận xương tủy, không cách nào kiểm soát được.
Tạ Hoài Chí cũng thấy cô.
"Nói xem, chuyện gì đây?" Ông ta bước vài bước đã đến gần, giọng nói đầy giận dữ: "Chẳng phải đã quyết định xong sẽ đi cùng rồi sao? Tại sao lại đột ngột không đi nữa?"
Tạ Ly cúi đầu không dám trả lời.
An Ngọc Trân đứng bên, dựa theo những gì Tạ Ly đã nói với mình, giải thích: "Con bé bảo là không muốn đi."
Câu nói đó như chọc vào tổ ong.
Dù không ngẩng đầu, từ góc nhìn thấp của mình, Tạ Ly vẫn có thể thấy bàn tay của Tạ Hoài Chí hơi run lên, rõ ràng đang nén giận.
Cô thậm chí đã chuẩn bị tinh thần rằng cái tát tiếp theo sẽ giáng xuống, giống như lần đầu tiên gặp Phó Thời năm cô năm tuổi.
Nhưng Tạ Hoài Chí rốt cuộc đã không làm vậy.
Từ khi Tạ Ly lên cấp hai, ông ta hầu như không còn ra tay với cô nữa.
Chỉ thấy ông ta cố kìm nén cơn giận, xoay người lấy điện thoại ra bấm vài phím, nhưng sau đó lại không gọi, mà bỏ điện thoại vào túi, ngồi xuống sofa, cầm điện thoại bàn gọi đi.
Phòng khách trở nên yên ắng, những người giúp việc đều tự động rời ra xa. Ngay cả An Ngọc Trân đứng bên cạnh cũng không dám mở lời.
Chỉ chốc lát sau, Tạ Ly nghe thấy cuộc gọi được kết nối.
"Tiểu Phó à?"
Nghe tiếng ông ta, Tạ Ly ngẩng đầu lên nhìn.
Tạ Hoài Chí đúng là đã gọi cho Phó Thời. Vừa nãy ông ta sợ Phó Thời đang trong cơn tức giận sẽ không nghe máy, nên nhanh trí dùng điện thoại bàn ở nhà gọi đi.
Quả nhiên chưa đầy một lát, bên kia đã bắt máy.
Phó Thời vừa xuống máy bay không lâu, lúc này đang ngồi trong chiếc xe riêng mà nhà họ Hứa cử đến đón.
Số của điện thoại bàn nhà họ Tạ, anh tất nhiên nhận ra ngay.
Khi nghe thấy giọng của Tạ Hoài Chí từ đầu dây bên kia, cảm giác thất vọng như một sợi dây trong lòng anh bị kéo căng đến mức đứt đoạn. Đôi mắt vốn đã âm u của anh nay càng thêm tối sầm lại.
Trước khi lên máy bay, vì quá tức giận, anh đã chặn số của Tạ Ly.
Nhưng ngay cả chính Phó Thời cũng không dám thừa nhận, khi thấy dãy số quen thuộc này, trong lòng anh lại dâng lên một tia hy vọng.
Chẳng lẽ cô ấy phát hiện bị chặn, nên dùng điện thoại bàn gọi?
Phó Thời thậm chí không nghĩ ngợi lâu, lập tức nhận máy.
Khoảnh khắc đó, anh rõ ràng cảm nhận được trong lòng mình nảy sinh mong muốn tha thứ. Chẳng phải chỉ cần để cô ấy mua vé muộn hai ngày cũng được sao? Những ý nghĩ ấy thoáng qua tâm trí anh.
Nhưng rồi giọng của Tạ Hoài Chí lại vang lên từ đầu dây.
Ngay tức khắc mọi cơn giận dữ, thất vọng, lòng tự tôn bị tổn thương, và cả sự đau lòng mà anh không muốn thừa nhận, tất cả dồn dập ập đến.
Anh nghiến răng chặt, bàn tay nắm chặt lấy điện thoại.
Phía bên kia, Tạ Hoài Chí chẳng quan tâm anh có đáp lại hay không, tiếp tục tự nói: "Tiểu Phó, thật ngại quá. Chuyện là hôm nay nhà chú có chút việc nên mới làm lỡ của cháu. Tạ Ly sợ làm mất thời gian của cháu nên mới bảo không đi."
"Chú thay mặt con bé xin lỗi cháu. Ngày mai chú sẽ đặt vé máy bay để con bé sang."
Phó Thời đương nhiên hiểu rõ, đây không thể nào là ý của Tạ Ly. Anh không nói gì, định ngắt cuộc gọi. Nhưng vừa định dời điện thoại khỏi tai, anh chợt nghe thấy một câu nữa.
"Tạ Ly, lại đây, nói vài lời với Phó Thời đi."
Dù tức đến phát điên, nhưng khi nghe thấy cái tên ấy, nghĩ đến việc cô đang ở ngay bên cạnh điện thoại, trái tim Phó Thời vẫn không tự chủ được mà khựng lại, đến mức hành động ngắt máy cũng dừng lại.
Nếu... nếu cô ấy lên tiếng...
Anh cố tình phớt lờ suy nghĩ rằng ngay cả khi cô nói gì lúc này, thì phần lớn cũng chỉ vì bị Tạ Hoài Chí ép buộc. Anh chỉ nghĩ, chỉ cần chính Tạ Ly nói chuyện... anh sẽ bỏ qua hết mọi chuyện.
Sau khoảng lặng như cái chết, vẫn là giọng của Tạ Hoài Chí chen vào: "Tiểu Phó, cháu chờ chút, con bé đang đến. Nó chậm chạp chút thôi."
Ông ta rõ ràng nhận ra Phó Thời vẫn đang chờ, sốt ruột không chịu nổi.
Chưa bao giờ Phó Thời cảm nhận được sự nhục nhã của mình rõ ràng như lúc này.
Mình đang làm cái gì vậy?
Đây chẳng phải tự chuốc lấy nhục nhã sao?
Thái độ của cô ấy đã rõ ràng như vậy, còn bản thân mình thì vẫn cố chấp trông đợi cô ấy thay đổi ý định?
Chắc hẳn giờ đây, trong mắt Tạ Hoài Chí, mình chỉ như một con rối bị ông ta dễ dàng điều khiển, chẳng phải ông ta đang đắc ý lắm sao?
Còn phải nhục nhã đến mức nào nữa đây?
Phó Thời dứt khoát cúp điện thoại, lần này không chút do dự. Anh sợ rằng nếu còn chần chừ, đến khi nghe được giọng Tạ Ly, bản thân sẽ lại mềm lòng mà thỏa hiệp.
Nhưng ngay cả khi đã ngắt máy, ngọn lửa giận dữ trong lồng ng.ực vẫn thiêu đốt, khiến lý trí của anh từng chút một sụp đổ.
Tức giận, uất ức, và cả sự hoang mang, bất an khi nghĩ đến việc không thể kiểm soát cô nữa. Khuôn mặt Phó Thời căng cứng, hàm răng nghiến chặt phát ra những âm thanh ken két.
Anh tự nhủ bản thân không cần cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh Tạ Ly sẽ không còn bên cạnh mình, viễn cảnh ấy lại khiến anh như muốn phát điên.
Dù làm gì cũng không ổn, không biết phải xử lý cô thế nào, anh buột miệng chửi thề, rồi bực bội cởi nút áo sơ mi trên cùng nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt, khó thở. Không kìm được, anh đạp mạnh vào lưng ghế của tài xế phía trước.
Tài xế vốn đã không dám thở mạnh vì sắc mặt anh, giờ càng im thin thít, chỉ tập trung nhìn thẳng về phía trước.
Hình như lần trước thiếu gia đến đây, không phải như thế này mà?
Dù biểu cảm có lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ anh lại bộc lộ sự cáu kỉnh như lúc này.
Chỉ có vệ sĩ ngồi ở ghế phụ hiểu rõ tình hình. Hôm nay thiếu gia không mang "bộ giảm chấn" đến, khổ rồi.
Tạ Ly không đến, khổ nhất là bọn họ.
-
Khi Tạ Hoài Chí bảo cô nghe điện thoại, ánh mắt ông ta không ngừng ra hiệu, nhưng Tạ Ly kiên quyết không chịu bước tới.
An Ngọc Trân cũng đứng bên cạnh đẩy vai cô, ý bảo cô nghe máy. Nhưng Tạ Ly biết mình đang chống lại điều gì, và cô đã quyết tâm không nhượng bộ.
Thực ra cũng có một khoảnh khắc cô gần như định thỏa hiệp.
Cô nghĩ rằng dù mình có cầm điện thoại lên và nói gì, Phó Thời chắc chắn cũng sẽ không muốn nghe.
May mắn là khi cô gần như không chịu nổi áp lực nữa, đầu dây bên kia đã ngắt máy.
Tạ Ly khẽ thở phào, dù sắc mặt của Tạ Hoài Chí càng thêm tối sầm.
"Giỏi lắm, giỏi lắm, mày cứng cánh rồi phải không?" Ông ta đập mạnh chiếc điện thoại xuống bàn, tiếng vang chát chúa trong phòng khách rộng lớn. "Từ giờ tao mặc kệ mày, muốn làm gì thì làm! Nếu Phó Thời giận, để ba nó gây khó dễ cho tao thì cả nhà mình cứ chuẩn bị ra ngủ đầu đường đi!"
Tiếng gầm thét của ông ta vọng khắp phòng khách.
Đột nhiên Tạ Ly nhớ lại năm cô năm tuổi, Phó Thời cũng từng dùng những lời này để uy hiếp cô.
Vậy mà bây giờ sau nhiều năm, chính những câu ấy lại phát ra từ miệng ba cô.
Cô nhìn theo bóng lưng giận dữ của ông ta khi ông ta đi lên lầu. Nếu là trước đây, cô có lẽ sẽ cảm thấy bất an, lo lắng đến không yên. Nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngay cả những lời cằn nhằn của mẹ bên cạnh, cô cũng không còn bận tâm.
Cô nhất định phải bước ra khỏi vòng luẩn quẩn này.