Kiều Viễn vừa nói chuyện vừa đi ra ban công nhà mình.
Nhà cậu ta nằm ngay cạnh nhà Trình Mộ Tiêu, từ đây có thể nhìn thấy khu vườn nhỏ nhà họ Trình.
Quả nhiên, cậu ta vừa liếc mắt qua đã thấy hai người đang chơi đùa với chú chó trong vườn.
Nhắc đến con chó nhà Trình Mộ Tiêu, cậu ta cũng khá quen thuộc.
Khi cuộc gọi với Phó Thời vẫn đang kết nối, Kiều Viễn nói vào điện thoại: "Tôi thấy rồi, hai người họ đang ở vườn nhà Trình Mộ Tiêu."
Vừa dứt lời, bên kia đã ngắt máy.
Kiều Viễn nhìn màn hình, bất lực: Chuyện gì đây? Cúp máy luôn à? Còn chưa kịp nghĩ kỹ, ngay sau đó, Phó Thời đã gọi video qua.
Trên màn hình là gương mặt hoàn hảo đến mức khó bắt lỗi của Phó Thời.
Kiều Viễn đảo mắt ngán ngẩm, vừa bắt máy đã nghe giọng Phó Thời truyền tới:
"Quay camera sang chỗ đó cho tôi xem."
Ôi trời, đúng là mất trí vì nhớ nhung rồi, còn giả bộ gì nữa. Giữ sĩ diện làm gì, để rồi tự làm khổ mình thế này.
Không nói thêm, Kiều Viễn xoay camera hướng về phía khu vườn.
Khoảng cách hơi xa, thực ra Phó Thời không nhìn rõ lắm.
Nhưng cũng chẳng cần rõ ràng, chỉ một bóng dáng mờ mờ thôi cũng đủ để anh nhận ra đó là Tạ Ly.
Cô đang ngồi xổm vu.ốt ve chú chó, thỉnh thoảng ngẩng đầu nói gì đó với Trình Mộ Tiêu đang đứng gần đó.
Phó Thời chăm chú nhìn màn hình, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một giây. Từ bóng dáng mờ ảo ấy, anh tưởng tượng ra nét mặt của cô, những lời cô có thể đang nói.
Trái tim anh nhói lên, đắng ngắt.
Đồ vô tâm. Anh thầm trách móc cô, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi màn hình.
Cảm giác nhớ nhung mà anh không muốn thừa nhận giờ đây như những dây leo quấn chặt lấy trái tim, lan từ ánh mắt qua màn hình điện thoại, muốn ôm trọn lấy hình bóng ấy.
Sự bất an nhiều ngày qua của anh kỳ lạ thay lại dịu đi phần nào, nhưng đồng thời một nỗi đau khác lại trỗi dậy.
Phó Thời ghét kiểu chiến tranh lạnh này.
Anh ghét kinh khủng.
Đặc biệt là khi không thể nhìn thấy cô, khi cô hoàn toàn gạt anh sang một bên.
"Ê này, cậu xong chưa?" Kiều Viễn không nhịn được càu nhàu, "Cậu làm tôi trông giống tên biến thái chuyên rình mò người khác đấy."
Lần này, điều kỳ lạ là Phó Thời vốn luôn phản ứng mạnh mẽ với những lời nói kiểu này, lại chẳng hề đáp trả.
Sau một lúc im lặng, anh chỉ thốt ra một câu: "Tắt máy đây."
Và cúp máy thật.
Đúng là đồ khó hiểu!
-
"Sao thế?"
Nhận thấy ánh mắt bạn mình nhìn về phía khác, Tạ Ly hỏi, đồng thời quay sang nhìn theo.
Chỉ thấy ban công trống không phía xa.
"Không có gì đâu." Trình Mộ Tiêu giật mình, nhanh chóng quay lại, thấy Tạ Ly đã bắt đầu cau mày, cô nàng biết rõ bạn mình không thích Kiều Viễn, vội nói: "Ngoài trời nóng lắm, mình vào nhà đi."
Tạ Ly gật đầu.
Hai người dắt chó vào nhà. Tạ Ly ở lại đến tận sau bữa tối mới về.
Thời tiết giữa mùa hè oi bức, vừa bước vào nhà, toàn thân cô đã bức bối, dính nhớp. Nhân lúc phòng còn chưa hoàn toàn mát mẻ, cô vào phòng tắm xả nước.
Khi bước ra, Tạ Ly nghe tiếng điện thoại trên bàn reo lên.
Giờ này không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Trình Mộ Tiêu.
Tạ Ly vừa lau mái tóc ướt nhẹp vừa cầm điện thoại lên mà không thèm nhìn màn hình, áp vào tai.
"Alo?"
Bên kia không có tiếng đáp lại, chỉ là một sự im lặng.
Tạ Ly tò mò nhìn lại màn hình, khi thấy tên Phó Thời hiện lên, biểu cảm trên mặt cô thay đổi liên tục, đến cả động tác cũng ngưng trệ.
Cô đưa điện thoại lại sát tai, gọi thử:
"Phó Thời?"
Tạ Ly thực sự không dám tin. Dựa vào hiểu biết của mình về Phó Thời, sau chuyện lần trước, việc anh chịu nghe máy đã là điều bất ngờ lắm rồi, huống chi giờ lại là anh chủ động gọi tới.
Khi cô gọi tên anh, giọng nói trầm khàn vọng ra từ đầu dây bên kia:
"Ừm."
Giọng anh khàn đến mức khó khăn, tựa như mỗi từ nói ra đều cần phải nỗ lực rất lớn.
Lâu lắm rồi cô mới nghe giọng anh, không khỏi đứng thẳng người, nhưng lại không biết nên nói gì.
Cũng giống như vậy, đầu dây bên kia cũng không tiếp tục, trong không gian chỉ còn tiếng côn trùng mùa hè ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, Phó Thời lên tiếng:
"Đang làm gì vậy?"
"Chuẩn bị làm bài tập."
"Hôm nay cậu đi đâu?"
"Ban ngày mình qua nhà Tiêu Tiêu."
Hai người một hỏi một đáp, như thể cơn giận dữ của Phó Thời chưa từng tồn tại.
Lúc này anh đang đứng trên ban công. Biệt thự nhà họ Hứa nằm trên núi, từ đây có thể nhìn thấy những cánh rừng nhấp nhô trong màn đêm.
Dù chỉ là cuộc đối thoại đơn giản, dù những câu hỏi anh đặt ra đều đã biết câu trả lời, nhưng Phó Thời lại không thấy nhàm chán.
Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng cô qua điện thoại, anh đã nhận ra mình hoàn toàn đầu hàng.
Anh siết chặt tay vào lan can, cố gắng bình ổn những cảm xúc cuộn trào, cuối cùng chỉ thở dài.
Anh cố chấp thế này để làm gì? Ngoài tự làm khổ mình, còn được gì đâu?
"Tạ Ly."
"Hả?"
"Xin lỗi."
Lời này vừa thốt ra, đầu dây bên kia yên lặng một lúc lâu mới có tiếng đáp lại:
"Hả?"
Tạ Ly không ngờ Phó Thời lại xin lỗi, cô gần như nghĩ mình nghe nhầm.
Nhưng anh nhắc lại lần nữa: "Xin lỗi, cậu không muốn đến thì đừng đến. Lẽ ra tôi không nên giận cậu."
Lời xin lỗi bất ngờ từ miệng Phó Thời lại khiến Tạ Ly bối rối:
"Không... không phải vậy." Cảm giác áy náy trong cô cũng trỗi dậy, "Là do mình đã hứa rồi lại đổi ý. Là lỗi của mình."
Trong giây lát, Phó Thời cảm nhận được sự mềm lòng của cô.
Cảm giác mềm mại ấy như một chiếc phao cứu sinh giữa dòng nước dữ, khiến những thứ như sĩ diện hay tự tôn có thể tạm gác sang một bên.
Tay anh nới lỏng khỏi lan can.
"Nhà cậu nóng không?"
Tạ Ly nghe anh hỏi, liền trả lời: "Nóng, rất nóng."
Cô nghe bên kia có tiếng cười khẽ: "Ừ, bên tôi cũng vậy."
Tạ Ly không hiểu sao anh lại thấy vui, nhưng vẫn thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Mãi đến khi cô bảo mình cần làm bài tập, anh cũng không nài ép.
Điều cô không biết là sau khi cúp máy, chàng trai bên kia đã nhẹ nhàng nói một câu "Chúc ngủ ngon" với chiếc điện thoại trong tay.
-
Kỳ nghỉ hè của Tạ Ly từ hôm ấy bắt đầu có thêm một việc mới mẻ: trò chuyện với Phó Thời.
Dù anh ít gọi điện, hầu hết chỉ nhắn tin, nhưng phần lớn đều là những cuộc trò chuyện thường ngày hoặc hỏi về bài tập. Anh không nhắc đến chuyện bảo cô đến thành phố C nữa, điều này khiến Tạ Ly thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù hơi ngạc nhiên khi biết anh cũng làm bài tập, cô vẫn giữ thái độ thoải mái mà trả lời tin nhắn.
Gần đến ngày khai giảng, Trình Mộ Tiêu rủ Tạ Ly đi uốn tóc.
Tạ Ly hơi lưỡng lự: "Không được đâu, trường mình chắc sẽ không cho uốn tóc."
"Ôi dào, cậu yên tâm đi." Trình Mộ Tiêu - người đã miệt mài giảm cân suốt kỳ nghỉ và giờ đạt được chút thành quả, nài nỉ cô, "Không làm gì nổi bật đâu. Đây này." Cô nàng cầm tóc mình làm mẫu cho Tạ Ly xem, "Kiểu sóng to thế này, thầy cô sẽ không nhận ra đâu, mà lại giữ không lâu. Hoặc cột lên thế này, nhìn chẳng thấy gì cả."
Bị Trình Mộ Tiêu thuyết phục, cộng thêm việc thấy cô bạn thực sự muốn đi, Tạ Ly cũng đồng ý. Dù sao kiểu sóng lớn này cũng khác hẳn tóc xoăn nhỏ, không dễ phát hiện mà cũng không bền.
Hai người dành cả buổi chiều ở tiệm làm tóc.
Khi làm tóc, Tạ Ly liên tục nhắc thợ không làm quá xoăn, nhưng thợ uốn lại khuyên cô: "Làm thế thì tóc chẳng giữ được lâu, phí tiền lắm."
"Không sao đâu!" Trình Mộ Tiêu bên cạnh đáp lời, "Cô ấy không sợ phí tiền đâu, cứ làm như cô ấy nói đi."
Tạ Ly không nhịn được bật cười.
Dù lúc làm cô hơi đắn đo, nhưng sáng hôm sau, cô soi gương ngắm đi ngắm lại mái tóc mới của mình một hồi.
Nhớ đến lời trầm trồ hôm qua của Trình Mộ Tiêu rằng cô rất hợp với tóc uốn, Tạ Ly nghiêng người, ngắm mình từ mọi góc độ.
Quả thật... trông khác hẳn tóc thẳng.
Hôm nay Tạ Ly sẽ gặp Tống Nhất Lê, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác hồi hộp và mong chờ. Liệu khi nhìn thấy, Tống Nhất Lê có nghĩ rằng cô trông đẹp không?
Với tâm trạng như vậy, cô chỉnh sửa mái tóc xoăn cho thật gọn gàng, chọn một chiếc váy phù hợp.
Nhưng khi vừa định ra khỏi phòng, cô lại ngập ngừng, quay lại đứng trước gương thêm một lúc.
Liệu có kỳ cục không nhỉ? Cảm giác xấu hổ bỗng dưng dâng lên. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô cột tóc lên thành đuôi ngựa, giấu đi những lọn tóc xoăn.
Làm vậy, cô thấy bớt nổi bật hơn.
Ngắm nghía một lúc, thấy vẫn chưa yên tâm, Tạ Ly quyết định búi tóc lên thành kiểu búi củ tỏi.
Được rồi, giờ thì hoàn toàn không nhìn ra nữa.
Rõ ràng đã nghĩ như vậy, nhưng khi đã mở cửa ra, cô lại quay vào, tháo búi tóc ra, trả lại mái tóc về trạng thái ban đầu.