Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 63

Trong hai ngày đầu tiên ở trường mới, Phó Thời ngày nào cũng gọi điện cho Tạ Ly.

Cuộc trò chuyện của họ thường rất đơn giản, chỉ là những câu hỏi đáp thông thường.

"Ở bên đó em thích nghi được không? Có bị khó chịu vì khí hậu không?"

"Chưa thấy gì cả."

"Trường mới có tốt không?"

"Cũng khá ổn."

"Huấn luyện quân sự còn nửa tháng nữa. Kết thúc rồi anh sẽ qua thăm em."

Lần này Tạ Ly không vòng vo từ chối, chỉ trả lời một tiếng: "Được."

Phần lớn thời gian, cô đều tìm một chỗ trên sân trường để ngồi nghe điện thoại của Phó Thời. Ở đây ánh sáng không quá sáng, buổi tối lại đông người, gần như chẳng ai chú ý đến góc nhỏ mà cô đang ngồi.

Dù chỉ là những cuộc nói chuyện đơn giản và có phần nhàm chán, Phó Thời vẫn không thấy mệt mỏi. Anh không bao giờ chủ động cúp máy trước.

Tạ Ly còn nhiều đồ chưa sắp xếp trong ký túc xá, muốn về sớm để dọn dẹp. Đang định mở lời thì nghe thấy giọng anh gọi.

"Tạ Ly."

"Ừ." Cô theo phản xạ đáp lại.

"Chuyển sang gọi video đi." Phó Thời ngập ngừng, "Không mất nhiều thời gian đâu."

Nghĩ lại, đúng là từ lúc liên lạc tới giờ, hai người chưa từng gọi video.

Tạ Ly không nghĩ nhiều, liền đồng ý: "Được thôi. Nhưng chỗ em ánh sáng hơi tối."

"Không sao cả."

Sau đó là một khoảng im lặng dài, đến mức Tạ Ly tưởng anh đã cúp máy. Cô định hạ điện thoại xuống thì nghe thấy giọng anh vang lên, khe khẽ:

"Anh chỉ muốn nhìn thấy em."

Cô sững người.

Thực ra Phó Thời đã nghĩ ra rất nhiều cái cớ. Những cái cớ ấy, anh từng sử dụng rất thành thạo. Như kỳ nghỉ hè khi về nhà ông bà ngoại, anh luôn viện lý do như "bấm nhầm" để gọi video cho cô.

Chỉ là anh không thể mở lời nói câu "Anh nhớ em."

Nhưng anh thực sự rất nhớ Tạ Ly, nỗi nhớ như hàng ngàn con kiến bò trong tim, để lại từng cơn đau râm ran.

Những cái cớ anh từng tìm mọi cách nghĩ ra, chỉ để che giấu tình cảm của mình.

Nhưng giờ đây, trong căn phòng trống trải này, khi cảm xúc như bị phong tỏa, anh nghĩ đến điều khác.

So với lòng tự trọng chẳng đáng là bao, anh sợ hơn việc cô giả vờ không thấy tấm chân tình của mình, rồi cứ thế an nhiên rời xa.

Thà rằng đưa nó ra, dù bị cô từ chối, thậm chí giẫm đạp lên, cũng vẫn còn hơn.

Phó Thời cúp máy, không vội gọi lại ngay. Anh tắt màn hình điện thoại, nhìn bóng mình phản chiếu trên đó, chỉnh lại tóc một chút, rồi mới mở khóa và gọi video.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã chấp nhận cuộc gọi.

Ánh sáng từ màn hình đúng là hơi mờ, nhưng vẫn đủ để Phó Thời nhìn rõ người mà anh muốn thấy.

Khi anh chăm chú nhìn vào màn hình, Tạ Ly cũng đang quan sát anh.

Trên sofa, chàng trai mặc nửa bộ quân phục, tựa lưng vào ghế. Rõ ràng, huấn luyện quân sự đã khiến sắc diện anh cải thiện không ít, quầng thâm dưới mắt cũng mờ đi.

"Em đang ở sân trường à?" Phó Thời hỏi.

"Ừ." Tạ Ly chuyển camera cho anh xem, "Sân nhỏ của trường em, buổi tối rất nhộn nhịp."

Nhưng vừa mới nhìn thoáng qua, anh đã vội giục cô quay lại. Tạ Ly đành chuyển camera về phía mình.

Hai người tiếp tục nói thêm vài câu. Trong lúc đó, Tạ Ly nhìn thấy camera bên phía anh hơi rung, dường như anh đã đứng dậy khỏi sofa.

Rất nhanh sau đó, camera của anh di chuyển theo bước chân, cuối cùng dừng lại ở khu vực cửa ra vào, nơi có một chiếc gương toàn thân.

Phó Thời vẫn giữ vẻ thản nhiên, tiếp tục câu chuyện. Nhưng ánh mắt Tạ Ly không thể không dừng lại ở hình ảnh trong gương — một chàng trai trong bộ quân phục, dáng người thẳng tắp, vai rộng, eo thon.

Cô nhớ lại mình từng nói rằng anh mặc quân phục sẽ rất đẹp.

Quả thật là rất đẹp.

Dáng người anh trông cao lớn, mạnh mẽ, bộ quân phục càng làm tăng thêm nét chính trực. So với hình ảnh quen thuộc thường ngày, có phần khác biệt hơn.

Không biết có phải do cô nhìn hơi lâu không, mà chàng trai khẽ dựa người ra sau, đổi tư thế một cách kín đáo.

Thoáng chốc, một từ hiện lên trong đầu cô... khoe mẽ. Ý nghĩ ấy khiến cô giật mình, vội vàng tự nhủ "thật tội lỗi."

Thực ra trong ánh mắt Phó Thời mang chút ý cười, chỉ là bị chiếc điện thoại che khuất, cô không nhìn thấy hết.

Cuối cùng khi gần đến giờ giới nghiêm, Tạ Ly lên tiếng: "Mai em gọi lại cho anh nhé, giờ em phải về ký túc rồi."

Phó Thời nhìn cô chăm chú một lúc lâu, cuối cùng chỉ đáp: "Được."

Cô nhóc vô tâm, nói "gọi lại" mà lần nào chẳng là anh chủ động gọi trước.

Cúp máy, căn phòng anh trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Đứng im một lúc, anh bước đến căn phòng chính trong căn hộ. Bật đèn, bên trong trống không. Đây là phòng ngủ lớn, vốn để dành cho Tạ Ly.

Anh vẫn giữ nguyên như cũ.

Không bước vào, anh tựa lưng vào khung cửa, ánh mắt dừng lại trong căn phòng trống.

Đây dường như là cách xoa dịu tâm trạng hiệu quả hơn cả việc hút thuốc.

Nỗi bức bối trong lòng không biến mất, nhưng có thể tạm thời đè nén.

Dần dần, anh học cách giấu tất cả vào hố đen sâu thẳm trong tâm hồn mình.

Không biết đã đứng đó bao lâu, cuối cùng anh cũng giơ tay tắt đèn. Phòng ngủ chìm trong bóng tối.

Cô chưa đến, nhưng anh tin rằng mình sẽ đợi được.

Niềm tin ấy giúp anh coi mọi thứ chỉ là thử thách, để kiên nhẫn vượt qua những ngày chờ đợi, cho đến khi ngày ấy thực sự đến.

-

Ký túc xá của Tạ Ly là phòng bốn người.

Trong đó có hai bạn là người địa phương ở thành phố F, còn một người giống như Tạ Ly, đến từ nơi xa. Cô bạn đó nằm ngay giường cạnh cô, nên hai người thân thiết hơn một chút.

Vì thế chẳng mấy chốc sau khi nhập học, ký túc xá đã hình thành các cặp thân thiết riêng.

Cô bạn tên Trương Yến, là người bạn đầu tiên mà Tạ Ly kết thân ở đại học.

Hai người có khá nhiều điểm chung, ví dụ như dùng điện thoại thì rành, nhưng kỹ năng máy tính chỉ ở mức cơ bản. Oái oăm thay, chuyên ngành của cả hai lại là... Mạng xã hội và Truyền thông mới.

Hai bạn cùng phòng còn lại thỉnh thoảng nhìn họ, khi thấy hai người loay hoay nghiên cứu kiến thức cơ bản về máy tính, chỉ biết thở dài.

"Hai cậu chọn chuyên ngành này bằng cách nào vậy?"

Tạ Ly thật thà đáp: "Do điều chỉnh nguyện vọng."

Cô đã học khối tự nhiên nên không nghĩ nhiều về chuyên ngành, chỉ cần đỗ trường này là được. Đối với cô, chuyên ngành thế nào không quan trọng.

Cô tự an ủi bản thân rằng đây cũng là ưu điểm, vì khả năng phát triển còn rất rộng.

Trùng hợp thay, Trương Yến cũng giống như cô.

Người hỏi không nói gì thêm, nhưng ánh mắt rõ ràng mang chút ngán ngẩm. Thời điểm đó, ngành Truyền thông mới chưa phổ biến như sau này, là một ngành rất mới và điểm chuẩn thấp hơn một chút.

Do đó, hai cô gái với cách ăn mặc, chi tiêu giản dị, lại không bắt kịp xu hướng thời thượng, ngầm bị mặc định là không có điều kiện kinh tế tốt.

Dẫu vậy, họ không bị coi thường hay xa lánh, chỉ là mối quan hệ trong phòng cũng có sự phân biệt rõ ràng.

Tạ Ly không để ý nhiều, cô luôn giữ thái độ tốt với mọi người.

Vì Phó Thời thường xuyên gọi điện, nên các bạn cùng phòng đều biết cô có bạn trai.

Điều này khiến mọi người khá bất ngờ, vì nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, không giống kiểu người có thể yêu sớm.

Trương Yến trưng ra bộ mặt đầy vẻ tò mò, hào hứng hỏi: "Hai người là bạn cùng lớp cấp ba đúng không? Anh ấy học trường nào? Sao không thi cùng trường với cậu?"

Trước những câu hỏi về Phó Thời, Tạ Ly chỉ cười mà không trả lời. Hai cô bạn đang hóng chuyện cũng lẳng lặng thu tai lại.

Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, Tạ Ly cúi xuống nhìn, là ảnh Phó Thời gửi đến.

Trong ảnh, anh vẫn mặc bộ quân phục đẹp trai đó. Nhưng không phải ảnh tự chụp, mà là những bức chụp lại khoảnh khắc khi anh tham gia huấn luyện quân sự.

Tạ Ly ngồi tại bàn nhắn lại cho anh: "Đẹp lắm, nhưng sao anh có được mấy bức này?"

Chẳng lẽ là do tài xế nhà anh chụp?

"Lấy từ diễn đàn trường."

Tạ Ly nghĩ một lát liền hiểu ra, chắc chắn anh đã thành nhân vật nổi tiếng trong trường. Nhân tiện cô cũng đang học cách tham gia các diễn đàn, nên thử tìm vào trang của trường anh.

Rất dễ dàng, cô tìm thấy những bài đăng tổng hợp trai xinh gái đẹp của tân sinh viên.

Tạ Ly xem khá lâu.

"Em đang làm gì thế?" Không thấy cô trả lời, Phó Thời lập tức nhắn tin hỏi.

"Đang xem anh."

Không đợi anh tiếp tục hỏi, Tạ Ly gửi một ảnh chụp màn hình nội dung cô đang xem.

Bài đăng có rất nhiều lượt thích ở phần giới thiệu về anh.

"Anh nổi tiếng ghê." Tạ Ly cảm thán.

Phó Thời nghiền ngẫm câu nói này, sao lại có chút... giống như lời cảnh cáo của bạn gái chính thức nhỉ?

Kệ cô có ý gì hay không, tâm trạng anh vẫn khá lên rất nhiều. Anh nhanh chóng nhắn lại: "Anh sẽ không thân thiết với người khác đâu."

Tạ Ly nhìn dòng tin nhắn này khá lâu, cảm thấy cách trả lời của anh có chút... kỳ lạ.

"Không nói nữa, em còn bận chút việc, lát nữa phải đi ngủ rồi." Cô nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, "Để lần sau nói tiếp nhé."

"Ngủ ngon."

Câu ngủ ngon của Tạ Ly mang ý nghĩa kết thúc câu chuyện, như một quy tắc bất thành văn, để tránh ai đó tiếp tục dây dưa sang nhiều chủ đề khác.

Thực tế, trong hộp thoại của Phó Thời đã có sẵn rất nhiều chữ. Anh định kể cho cô về việc anh từ chối những lời mời làm quen của các bạn nữ.

Nhưng nhìn thấy chữ ngủ ngon, anh đành xóa từng từ một.

"Được rồi, em ngủ ngon."

-

Khi bước vào guồng học tập, Tạ Ly bận rộn hơn hẳn. Thời gian gọi điện hay trả lời tin nhắn của cô với Phó Thời cũng giảm đi đáng kể.

Phó Thời nhìn đống tin nhắn của mình mà không nhận được hồi âm. Huấn luyện quân sự đã kết thúc, chẳng lẽ cô vẫn không có thời gian?

Từ sáu giờ sáng, màn hình trò chuyện chỉ có tin nhắn một chiều từ anh.

Tin đầu tiên là lời chào buổi sáng, sau đó cứ mỗi giờ anh lại nhắn một câu. Nhưng tất cả đều rơi vào im lặng.

Tin cuối cùng được gửi cách đây chưa đầy một tiếng, nhưng anh đã không thể ngồi yên.

Anh không muốn tỏ ra như một kẻ thần kinh, gửi hàng loạt tin nhắn như một kẻ kiểm soát cuồng loạn không cho bạn gái chút tự do.

Nhưng anh không ngừng nghĩ: Tại sao Tạ Ly không trả lời?

Vì bận?

Nhưng rõ ràng những ngày đầu khai giảng còn bận rộn hơn, khi đó cô vẫn trả lời tin nhắn mà.

Nếu không phải vì bận, thì là vì sao? Chắc chắn vì cô không còn nhớ anh nữa.

Những dự đoán này khiến anh chẳng có thời gian để tức giận. Bởi đó là điều anh đã lường trước.

Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Ánh mắt tĩnh lặng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Mãi đến khi có tin nhắn từ phía cô gửi đến, trong mắt anh mới ánh lên chút sáng.

Nhưng chỉ trong giây lát.

"Xin lỗi, sáng nay em quên mang điện thoại."

"Chiều em định đến thư viện, điện thoại sẽ để chế độ im lặng, có thể không trả lời anh ngay được."

Câu này có nghĩa là, cả buổi chiều cô cũng sẽ không nói chuyện với anh.

"À, trường em đang tuyển thành viên cho các câu lạc bộ, trường anh chắc cũng bắt đầu rồi nhỉ? Anh cũng nên đăng ký vào vài cái đi."

Cô chỉ thiếu nước nói thẳng: "Tìm gì đó mà làm đi."

Phó Thời thật sự tìm việc để làm. Anh đổi vé máy bay, thay vì chiều thứ Sáu, anh sẽ bay vào thứ Tư, tức là hôm nay.

Hạn sử dụng của anh quá ngắn ngủi. Anh cần phải gặp cô càng sớm càng tốt.

Bình Luận (0)
Comment