Tạ Ly không đoán được Phó Thời sẽ có phản ứng gì, chỉ cảm thấy vòng tay của anh quanh mình siết chặt thêm chút nữa.
"Được thôi."
Anh trả lời rất nhanh, nhanh đến mức như thể không cần suy nghĩ.
Tạ Ly còn đang mải cân nhắc thì Phó Thời đã buông cô ra, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại. Động tác ấy khiến ly nước trên tay cô hơi sóng sánh, nhưng anh nhanh chóng đón lấy, đặt nó qua một bên.
"Tạ Ly."
Cô nghe gọi liền ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của cô luôn như thế, dịu dàng và mềm mại, ánh lên chút thương cảm. Có lẽ chính cô cũng không cảm thấy mình lúc nào cũng mang một nỗi buồn nào đó. Nhưng sự đồng cảm đặc biệt của cô luôn khiến cô dễ dàng thương xót người khác trước tiên.
Anh không khỏi nghĩ, Tạ Ly của anh luôn lo lắng cho người khác như thế, vậy ai sẽ lo lắng cho cô đây?
Nhưng mà... nếu cô không phải là người như vậy, có lẽ anh đã chẳng thể giữ được cô. Nếu thật sự phải buông tay, kết cục sẽ chỉ là cả hai cùng tổn thương, một cảnh ngộ tan vỡ. Làm gì có được sự dịu dàng như hiện tại?
Ngực Phó Thời ngập tràn cảm giác yêu thương, cả trái tim như tê dại.
Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, đặt lên gương mặt Tạ Ly.
Chính sự mềm lòng của cô là quân bài duy nhất anh có thể nắm giữ.
Anh cúi người xuống, đầu mũi khẽ lướt qua gương mặt cô.
Cô không có phản ứng kháng cự rõ rệt.
Sự tiếp cận không ngừng nghỉ của anh bấy lâu nay không phải là vô ích. Ít nhất giờ đây cô đã không còn phản cảm với những động chạm từ anh.
"Tạ Ly, đừng coi anh là đối nghịch của tự do." Giọng anh trầm thấp, như một lời thủ thỉ. "Anh có thể cho em nhiều tự do hơn, để em được gặp gỡ thế giới em muốn, làm những điều em thích, sống cuộc đời em mơ ước."
Nhưng có một điều anh không nói ra.
Chỉ cần cô đồng ý dẫn anh theo.
Anh cố gắng thuyết phục cô, cố gắng khiến cô bỏ qua những thành kiến bấy lâu với anh.
Đúng vậy, thành kiến. Cho dù Tạ Ly có mềm lòng hay thỏa hiệp với anh thế nào, anh vẫn biết cô chưa bao giờ thật sự nghiêm túc đối đãi với anh. Cái thành kiến ấy là bức tường ngăn cách, khiến cô không thể hoàn toàn chấp nhận anh.
Môi anh cuối cùng cũng chạm đến mục tiêu, như một kẻ nghiện tìm được liều thuốc của mình. Phó Thời nghĩ, rõ ràng cơ thể trẻ tuổi này chẳng chịu nổi bất kỳ sự khiêu khích nào, mỗi lần đều khiến anh đau khổ dày vò, nhưng anh vẫn chẳng thể khống chế bản thân, cứ đắm chìm mãi trong cơn mê đắm này.
Tạ Ly cũng thấy đầu óc mình như trống rỗng.
Ban đầu khi nghe lời Phó Thời, cô đã suy nghĩ. Cô nghĩ về tự do là gì.
Trong mắt cô, mạnh mẽ là như Tống Nhất Lê, biết rõ mình muốn gì, biết rõ mình sẽ đi đâu.
Nhưng cô đã dành mấy năm trời, vẫn chỉ loanh quanh tại chỗ.
Những nụ hôn của Phó Thời luôn như muốn ăn tươi nuốt sống, như muốn truyền hết sự cuồng nhiệt và nhiệt thành của anh vào cô. Tạ Ly không hoàn toàn tiếp nhận, nhưng chỉ thế cũng đủ làm cô không thể suy nghĩ gì thêm.
Thôi vậy. Cô nhắm mắt lại, một lần nữa từ bỏ mọi suy nghĩ.
-
Tạ Ly thực tập tại một công ty truyền thông.
Công việc bận rộn, ai cũng bận, nhóm chat của bạn cùng phòng ngày nào cũng đầy ắp những lời than thở mệt mỏi.
Vì giờ giấc làm việc thất thường của công ty, cô dứt khoát chuyển về căn hộ tại Lâm Uyển để ở.
Khi nghe tin này, Phó Thời không giấu được sự vui sướng thấy rõ.
Tuy nhiên so với thời sinh viên có thể dễ dàng chạy tới chạy lui, giờ anh bận rộn hơn nhiều, thời gian đến thành phố F cũng không cố định như trước.
Nhưng những cuộc gọi thì chưa bao giờ thiếu.
Tạ Ly không có nhiều thời gian rảnh, thường sau khi về nhà vẫn phải tiếp tục làm việc. Vì vậy, cô dần quen với việc mở video, để đó rồi bận rộn làm việc của mình.
"Em chỉ là thực tập sinh thôi mà, sao cũng bận rộn như vậy?" Phó Thời lo lắng, sợ cô bị bắt nạt. "Có phải ai đó bắt nạt em không?"
"Giai đoạn này làm nhiều mới học được nhiều." Tạ Ly đáp. Sau đó, cô nghiêm túc dặn dò anh: "Anh đừng làm mấy chuyện dư thừa đấy nhé."
Phó Thời chỉ biết gật đầu đồng ý, rồi cả hai rơi vào im lặng.
Trong những cuộc gọi video, có khi anh cũng bận làm việc, hoặc khi không bận, anh chỉ đơn giản ngồi đó, lặng lẽ ngắm nhìn Tạ Ly qua màn hình, không hề thấy chán.
Tạ Ly nhấp một ngụm cà phê, đôi mày khẽ nhíu lại.
Hẳn vị đắng không hợp với cô, bởi ngay sau đó, đôi môi hé mở, như muốn xua tan dư vị khó chịu ấy. Động tác vô thức này khiến Phó Thời không kìm được, ánh mắt anh tối đi, như bị một ý nghĩ mơ hồ nào đó chi phối.
Anh quay đầu đi, cố dằn lòng. Nhưng chỉ một lát sau, ánh mắt lại không kìm được mà dõi về phía màn hình.
Tạ Ly chăm chú vào công việc, nét mặt tập trung. Dường như cô đang viết quảng cáo, nhưng sự kết hợp giữa ý tưởng và sản phẩm khiến mọi thứ không mấy thuận lợi.
May thay sau một hồi trăn trở, cô cũng đã gần hoàn thành. Hàng lông mày đang nhíu chặt dần giãn ra, trông cô thư thái hơn.
Phó Thời ngồi thẳng dậy, cầm ly rượu vang trên bàn và uống một hơi dài. Nhưng cơn khát cháy cổ họng vẫn không giảm. Anh thay đổi tư thế, bắt chéo chân, ánh mắt không rời khỏi Tạ Ly trong màn hình.
Ngọn lửa trong lòng đã bùng cháy thì khó lòng dập tắt. Nhìn sang chiếc máy tập thể dục gần đó, Phó Thời thoáng nghĩ đến việc xả năng lượng bằng cách này.
Nhưng rồi ý nghĩ khác nhanh chóng thắng thế. Đôi khi... thả lỏng một chút cũng không sao.
Anh quyết định buông bỏ mọi sự kiềm chế.
Tạ Ly hoàn thành dấu chấm cuối cùng trong bài viết. Lúc ấy đã khuya, cô không vội sửa lại mà lưu bản nháp, sau đó thoát ra.
Giải phóng khỏi áp lực công việc, cô nhớ ra Phó Thời vẫn ở đầu dây bên kia. Cầm điện thoại lên, cô nhận ra ánh sáng trong phòng anh đã tắt tự bao giờ. Trong ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của anh bên cửa kính.
"Anh tắt đèn rồi à? Anh chuẩn bị ngủ sao?"
Câu hỏi khẽ khàng như một làn gió nhẹ, giọng điệu thì thầm, sợ làm phiền người ở đầu dây bên kia.
Đáng yêu quá... Đôi mắt của người đàn ông càng thêm u ám, nhưng nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên. Được cô chăm chú nhìn khi làm chuyện này khiến thần kinh của anh bị k.ích th.ích, thậm chí anh còn cảm thấy cao trào tâm lý còn đến nhanh hơn cả cơ thể của mình.
Vốn dĩ đã sắp đến cực hạn, động tác trên tay cũng nhanh hơn, chỉ là sợ Tạ Ly tưởng mình ngủ rồi sẽ tắt điện thoại, anh vẫn mở miệng nói.
"Tạ Ly." Giọng anh khàn đền kỳ cục: "Em đừng tắt máy.
Tạ Ly khựng lại, rồi như bị tiếng nói của anh làm tỉnh, cô nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Trong thoáng chốc, chiếc điện thoại trở nên nóng bỏng, cả ánh mắt cũng không biết đặt vào đâu, chỉ có thể liếc quanh một cách bối rối.
Nhưng giọng anh lại vang lên, trầm thấp như cơn gió quét qua màn đêm: "Tạ Ly."
Tạ Lý nhìn theo bản năng, ánh mắt của anh sâu thẳm như dã thú săn mồi núp trong bóng đêm, cứ như vậy hung ác nhìn chằm chặp vào mình.
"Nhìn anh đi." Cố tình anh lại run giọng cầu xin.
Tạ Ly không biết phải làm gì.
Cũng may tầm camera chỉ đến lồng ng.ực anh, ánh đèn lại mờ tối, không nhìn rõ sắc mặt của anh thế nào, chỉ có thể nghe được tiếng thở d.ốc dồn dập từ đầu dây.
Cho đến khi mọi thứ bên kia dần khôi phục bình tĩnh, Tạ Ly mới nhớ ra ít nhất mình cũng nên giảm âm lượng điện thoại xuống.
Nhưng ban nãy cô cứ ngây ra chẳng biết phải làm gì.
"Tạ Ly." Phó Thời lại gọi cô.
Anh đã cầm lấy điện thoại, sau khi thỏa mãn bản thân, anh vô cùng muốn được nghe giọng của cô.
Đương nhiên Tạ Ly không để ý đến anh, chỉ có đôi mắt kia là còn nhìn chằm chằm, vừa ngây ngẩn vừa bực bội, ẩn sau đó là chút tò mò.
Lòng Phó Thời mềm nhũn, tiếp tục cầu xin cô: "Tạ Ly, nói chuyện với anh đi mà."
Lần này cuối cùng Tạ Ly cũng nói: "Em đi ngủ nhé, tắt máy đây." Sau đó dứt khoát cúp máy, cuộc gọi cứ như vậy mà kết thúc.
-
Hai ngày sau, Phó Thời bay đến thành phố F.
Không báo trước với Tạ Ly, vừa xuống máy bay, anh thẳng tiến về căn hộ ở Lâm Uyển.
Không còn phải ghé qua trường đón Tạ Ly, lần này anh bước thẳng vào không gian từ lâu anh đã coi như tổ ấm của mình.
Căn hộ yên tĩnh, Tạ Ly không có ở nhà, chắc cô đang ở chỗ làm.
Cửa sổ ban công mở toang, rèm trắng khẽ bay theo làn gió. Phó Thời đứng trước cửa, nhìn ngắm căn nhà gọn gàng nhưng đầy hơi thở của người sống.
Mắt anh liếc qua chiếc áo khoác của Tạ Ly vắt trên ghế, chiếc ghế lệch khỏi vị trí ngay ngắn dưới bàn. Anh bước đến, ngón tay lướt nhẹ qua vải áo.
Trên bàn bếp, những gói cà phê hòa tan được bày sẵn.
Dù trong nhà có sẵn máy pha cà phê hiện đại, nhưng cô không biết dùng, hoặc chính xác hơn là không thích cà phê. Với Tạ Ly, vị đắng chẳng phải điều cô yêu thích, cô luôn chuộng những món ngọt. Cà phê đối với cô chỉ là một phương tiện để giữ tỉnh táo.
Buổi sáng, có lẽ cô đã đun nước. Phó Thời lấy gói cà phê hòa tan của cô, tự pha cho mình một cốc.
Khách quan mà nói, hương vị thật sự không ngon. Nhưng từ góc độ chủ quan, khóe môi anh vẫn không ngừng cong lên.
Anh ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm cà phê.
Để Tạ Ly ở lại thành phố F thực tập suốt nửa năm, anh đã chấp nhận đánh đổi khoảng thời gian chia xa này. Tất cả chỉ để bảo vệ tương lai chung mà anh đã ấp ủ từ lâu.
Phó Thời biết rõ rằng công việc của cô không hề dễ dàng. Anh biết cả chuyện cô bị cấp trên ăn cắp ý tưởng, hay những đồng nghiệp thường xuyên đùn đẩy công việc cho cô.
Anh vừa đau lòng, vừa giận dữ. Nhiều lần anh muốn ra mặt giúp đỡ, nhưng Tạ Ly không cho phép.
Và anh nghĩ, có lẽ để cô tự mình đối mặt với thực tế khắc nghiệt của xã hội cũng là một cách tốt.
Nhưng... đến giờ dường như hiệu quả không được như mong đợi.
Bởi Tạ Ly dù làm việc vất vả hay chịu nhiều thiệt thòi, lúc nào cũng giữ tâm trạng điềm đạm và ổn định. Cô không kêu than, cũng không tỏ ra bất mãn.
Cô luôn là người như vậy, cố gắng hòa nhập và thích nghi với bất cứ môi trường nào mà không phàn nàn.
Phó Thời nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại thả lỏng.
Anh bật chiếc máy phát nhạc trong phòng khách, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, lấp đầy không gian tĩnh lặng.
Cuối cùng, anh đứng lại nơi ban công.
Những chậu cây mọng nước được Tạ Ly cẩn thận chăm sóc vẫn xanh tươi.
Phó Thời đứng đó rất lâu, ngắm nhìn không gian nhỏ bé này.
Đây chính là giấc mơ của anh, một ngôi nhà tràn ngập sự sống và hơi thở của cô. Một ngày nào đó, anh sẽ biến nó thành hiện thực.