Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 75

Thành phố A năm nay có tuyết vào mùa đông, nhưng mùa hạ lại đến hơi sớm.

Tình hình giao thông tệ hơn Tạ Ly dự đoán rất nhiều. Thời gian vốn đã bận rộn, cộng thêm lớp tuyết đọng khiến mặt đường trở nên khó đi, khiến cô đến nhà Phó Thời muộn hơn kế hoạch một giờ.

Sau khi vào cửa, cô thành thạo thay đôi dép lê.

Chiếc bánh bao của cửa tiệm nổi tiếng mà cô cố ý mua đã nguội lạnh giữa cơn kẹt xe. Cô mang nó vào bếp, định hâm nóng lại. Nhưng vừa mới tạo ra chút động tĩnh, cánh cửa thư phòng đột nhiên mở ra.

Phó Thời trong bộ vest chỉn chu xuất hiện ở đó.

Ở nhà, hiếm khi nào anh mặc như vậy, đa phần đều là những bộ đồ thoải mái. Hôm nay cũng không phải ngày làm việc. Tạ Ly nhớ lại rồi chợt hỏi: "Hôm nay không phải anh có cuộc họp trực tuyến sao?"

Cô nhớ rõ Phó Thời từng nói, đây còn là một cuộc họp liên quốc gia.

Phó Thời đáp một tiếng ngắn gọn. Đúng là anh đang họp, nhưng nghe thấy Tạ Ly tới, anh liền muốn ra xem.

Cô gái đứng đó, vẫy tay ra hiệu bảo anh mau quay lại làm việc. Chỉ khi ấy, anh mới chịu lui vào phòng làm việc.

Cuộc họp hôm nay là một buổi báo cáo tiến độ dự án quốc tế mà Phó Thời đang theo dõi. Tài liệu anh đã xem trước, nên dù ngồi vào làm việc, anh vẫn dành một phần sự chú ý ra ngoài cửa.

Sợ làm phiền đến anh nên mọi hành động của cô đều rất nhẹ nhàng.

Dù rằng Phó Thời đã nhiều lần nói với cô không cần phải như vậy, nhưng anh biết, Tạ Ly sẽ không nghĩ thế. Và cô cũng chẳng bao giờ hay biết, chỉ riêng tiếng bước chân của cô vang lên trong ngôi nhà này, đã khiến lòng anh cảm thấy yên ổn biết bao.

Sau một hồi lắng nghe chăm chú, cuối cùng Phó Thời cũng quay lại tập trung vào màn hình máy tính.

Buổi họp có sự góp mặt của người mẹ kế luôn nhằm vào anh, khiến không khí chẳng mấy dễ chịu. Tâm trạng của anh vốn đã căng thẳng, nhưng sau khi nhìn thấy Tạ Ly, cảm xúc ấy nhanh chóng dịu lại.

Khi cuộc họp kết thúc và anh bước ra khỏi phòng làm việc, trời đã gần trưa.

Tạ Ly đang ngồi trên sofa, vừa ăn táo vừa lướt điện thoại. Nghe tiếng động, cô ngẩng đầu lên nhìn: "Xong rồi à?"

"Ừ."

Nhìn sắc mặt Phó Thời không tốt lắm, Tạ Ly vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ra hiệu anh ngồi xuống: "Bà ta lại gây khó dễ cho anh à?"

"Bà ta" ở đây đương nhiên là chỉ Tôn Lâm. Tôn Lâm từ khi Phó Thời gia nhập công ty của nhà họ Phó đã bắt đầu sốt ruột. Bà ta biết con mình còn nhỏ, nên lo rằng Phó Thời sẽ nhanh chóng đứng vững trước khi con bà ta có cơ hội. Vì thế, bà ta dùng mọi cách để chen chân vào Thịnh Phong, không ngừng đặt bẫy hãm hại anh.

Phó Thời vừa ngồi xuống, người đã nghiêng về phía cô, khẽ ừ một tiếng, coi như đáp lại câu hỏi của Tạ Ly. Sau đó, ánh mắt anh chuyển sang quả táo trên tay cô: "Ngon không?"

"Giòn lắm."

Phó Thời vốn thích táo mềm hơn, nhưng trong tủ lạnh toàn là loại táo giòn này, nên Tạ Ly chỉ gọt hai quả. Với cô thì loại này ăn rất ngon.

"Để anh thử một chút."

Khi anh vừa cúi người tới gần, Tạ Ly đã nhanh chóng cắn luôn miếng táo trên tăm xỉa trong tay mình.

"Bên kia còn mà." Cô vừa nhai vừa chỉ về đĩa trái cây trên bàn trà. Nhìn dáng vẻ má phồng lên của cô, Phó Thời không nhịn được cười, nhưng vẫn cúi xuống tự lấy một miếng.

Quả thật rất giòn, nhưng không hiểu sao anh đã dần quen với vị này.

Thói quen ăn uống của anh dường như ngày càng giống với Tạ Ly. Đây chẳng phải là cái người ta hay nói "tướng phu thê" sao?

Nghĩ đến đây, miếng táo trong miệng dường như ngọt hơn.

Từ lúc Tạ Ly nói "ba năm" đã qua một nửa. Dù Phó Thời không chắc cô có còn nhớ lời đáp qua loa ấy hay không, bởi từ đó đến giờ, chẳng ai trong hai người nhắc lại.

Đôi khi anh tự hỏi liệu đó có phải là một lời hứa chỉ mình anh còn ghi nhớ. Nhưng... có lẽ cũng chẳng sao cả.

Bởi vì anh có thể cảm nhận rõ ràng, giờ đây, Tạ Ly đã thật sự chấp nhận anh.

Phó Thời không thể phán đoán được sự chấp nhận đó có bao nhiêu phần xuất phát từ sự thỏa hiệp, bao nhiêu phần là chân thành. Nhưng anh biết, cũng giống như việc cô chọn khối tự nhiên và cố gắng học tốt, hay khi bị điều chỉnh sang một chuyên ngành khác ở đại học, cô cũng nghiêm túc nghiên cứu chuyên sâu. Một khi Tạ Ly đã chọn điều gì, cô sẽ đặt toàn tâm toàn ý vào đó.

Điều duy nhất anh cần làm, là để cô không bao giờ phải hối hận vì lựa chọn này.

-

Tuyết bắt đầu rơi, hai người không ra ngoài mà rúc trên sofa xem phim. Nhưng tâm trí của Phó Thời chẳng đặt vào bộ phim chút nào.

Cách đây vài tháng, vào ngày sinh nhật của anh, họ đã chính thức bước qua giới hạn. Cả hai đều uống chút rượu, mọi thứ diễn ra như lửa bén vào rơm khô. Dĩ nhiên, rơm khô là Phó Thời, lửa cũng là anh.

Nhờ nghiên cứu trước, Tạ Ly không có chút khó chịu nào, còn rất phối hợp với anh.

Sau lần đó, Phó Thời cảm thấy mình như bị đánh trúng một thứ thuốc kí.ch thí.ch. Chỉ cần có chút tiếp xúc với Tạ Ly, cơ thể anh lập tức phản ứng không thể kiểm soát, ngày nào cũng muốn dính lấy cô suốt 24 giờ.

Tạ Ly hiểu được ám hiệu từ anh.

Dù anh vẫn thường nắm tay cô, nhưng những cái vu.ốt ve chậm rãi, đầy mập mờ đó lại mang một cảm giác khác biệt.

Bộ phim trên màn hình khá nhàm chán, khiến cô mất hứng.

Cô quay đầu, nhìn người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt nóng rực, rồi cất tiếng hỏi: "Muốn không?"

Phó Thời khựng lại trong hai giây. Người phụ nữ này đang hỏi ý anh một cách chính thức, không chút trêu chọc, nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến toàn thân anh bắt đầu nóng lên.

Muốn? Làm sao anh không muốn được?

Khi cơ thể anh đè xuống, chiếc áo khoác vest đắt tiền bị tiện tay ném xuống đất. Tạ Ly nhìn theo, định nhặt lên: "Cẩn thận, không lại giẫm hỏng thì sao..."

Câu nói còn dang dở, đã bị môi anh chặn lại. Bàn tay đang đưa ra cũng bị kéo về.

"Em xót cái đó làm gì? Xót anh một chút đi. Hửm?"

Giọng anh luôn chất chứa cảm xúc mãnh liệt, nhất là lúc này, khi bị d.ục v.ọng hun đúc, khiến trái tim cô run rẩy theo.

Cô nhìn anh, động tác cởi cúc áo sơ mi gấp gáp, thậm chí cuối cùng còn xé phăng ra. Lúc này, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao anh không thích mặc loại đồ này ở nhà.

Không khí xung quanh ngày càng nóng bỏng, trong cơn choáng váng, cô nghe anh hỏi: "Vào phòng em hay phòng anh?"

Cô nheo mắt, đang định nghĩ xem trả lời thế nào thì anh đã thay cô quyết định. Một tay ôm lấy chân cô, tay kia vòng qua eo, dễ dàng nhấc cô lên.

Cô ôm lấy cổ anh để khỏi bị ngã, liền nghe anh nói: "Vào phòng anh, tất cả đều ở trên giường anh. Như vậy, ngay cả khi em không ở đây, nó vẫn còn vương mùi của em."

Anh dùng gương mặt lạnh lùng, nho nhã để nói ra những lời hạ lưu, khiến cô sững sờ. Từ trên cao nhìn xuống, cô trừng mắt nhìn anh, hồi lâu không nhịn được mắng: "Anh bị bệnh à?"

Lời này lại khiến anh bật cười, như thể đang chế nhạo cô chẳng biết mắng gì ngoài câu đó.

"Ừ, anh bị bệnh. Là bệnh nan y, chỉ có em mới có thể chữa khỏi."

Giọng anh như đang đùa, nhưng ẩn chứa sự chân thành. Chỉ là Tạ Ly chẳng còn tâm trí để phân biệt. Phó Thời rất biết cách chăm sóc cô. Trong bàn tay và đôi môi di chuyển trên cơ thể, cô dần dần mềm nhũn.

Trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, mọi thứ trước mắt cũng mờ nhòa. Qua cửa sổ không kéo rèm, cô nhìn thấy những bông tuyết đang bay lả tả bên ngoài.

Phó Thời nhẹ nhàng hôn lên gương mặt thất thần của cô.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Tạ Li, niềm vui trong lòng anh còn vượt xa cả những kho.ái c.ảm về thể xác. Khi ánh mắt cô đỏ ửng, mờ sương liếc nhìn anh, Phó Thời chợt cảm thấy, trong mối quan hệ này, người sa ngã không chỉ có mình anh.

-

Khi Tạ Ly tỉnh dậy thì trời đã tối.

Cô đẩy người đàn ông còn đang ôm mình ngủ say sang một bên, ngồi dậy bên mép giường, tranh thủ chút ánh sáng yếu ớt còn sót lại để mặc quần áo.

Một đôi tay bất ngờ vòng ra từ phía sau, ôm lấy eo cô.

"Em dậy làm gì?"

"Hôm nay em phải về."

Tạ Ly không sống cùng Phó Thời. Cô sống cùng Trương Yến – người bạn ở cùng cô từ khi tốt nghiệp. Sau khi Trương Yến đến thành phố A, hai người hiện tại đang cùng nhau quản lý một kênh truyền thông tự do.

Vì thế, đôi khi Tạ Ly sẽ qua đêm tại nhà Phó Thời, nhưng cũng có lúc cô như bây giờ, mặc quần áo và "phủi sạch quan hệ".

Ừm... nhưng hiện giờ vẫn chưa mặc xong. Phó Thời cúi xuống hôn nhẹ lên eo cô. Tạ Ly vốn sợ nhột, muốn né tránh nhưng bị anh giữ chặt lại.

"Tuyết đang rơi, đường xá không an toàn, hay em đừng về nữa?" Anh đề nghị.

"Mai bọn em có việc, sáng mai đường còn khó đi hơn."

Tạ Ly và Trương Yến đang trong giai đoạn đầu phát triển kênh truyền thông. Cô không muốn Phó Thời nhúng tay, hai người đã loay hoay tìm hướng đi trong một thời gian dài, mãi mới đi vào quỹ đạo.

Với những việc cô kiên quyết, Phó Thời sẽ không tranh cãi. Anh ngồi dậy, nói: "Vậy ăn cơm xong anh đưa em về."

Tạ Ly đã mặc quần áo xong, chuẩn bị ra ngoài. Cô nghĩ một chút, rồi quay đầu nhắc nhở: "Nhớ nhờ người dọn phòng sạch sẽ."

Vì ngượng nên giọng cô rất nhỏ.

Nhớ lại lời cô nói trước đó, Phó Thời có thể tưởng tượng được dáng vẻ ngượng ngùng của cô, mặt đỏ bừng. Anh định trêu cô, nhưng nghĩ lại, cô không chịu nổi bị trêu chọc. Nếu giận thật, có khi cô tự mình thu dọn chăn ga rồi đem đi giặt. Anh đành đáp lại bằng một tiếng "Ừ."

Khi đèn bật sáng, Tạ Ly bước ra trước.

Phó Thời quay đầu, vừa hay thấy khung ảnh hai người đặt trên tủ đầu giường.

Không hiểu sao, anh lại nhớ đến lần đầu gặp cô, và câu nói độc địa của mình: "Ký sinh trùng."

Người đàn ông ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng cúi đầu, vùi mặt vào chăn gối vẫn còn hơi ấm của cô.

Rốt cuộc ai mới là ký sinh trùng đây? Anh nghĩ.

Số phận đã trả thù sự kiêu ngạo của anh bằng cách của riêng nó.

-

Ngôi nhà Tạ Ly đang ở do Tạ Hoài Chí mua cho cô, kể cả chiếc xe, đều được ông ta đưa cho cô sau khi cô tốt nghiệp.

Tuy rằng Tạ Hoài Chí chưa từng để cô thiếu thốn về tiền bạc, nhưng theo suy nghĩ của Tạ Ly, cô cứ ngỡ ông ta sẽ mong muốn cô chuyển vào nhà Phó Thời càng sớm càng tốt.

Kết quả là từ khi cô về thành phố A, Tạ Hoài Chí không còn can thiệp vào chuyện của cô nữa.

Chỉ có An Ngọc Trân thỉnh thoảng bảo cô về nhà ăn cơm, rõ ràng đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ cha con của họ.

Đến năm thứ ba sau khi tốt nghiệp, kênh truyền thông của Tạ Ly và Trương Yến đã thu hút ngày càng nhiều người theo dõi.

Khi bắt đầu có thu nhập ổn định, Trương Yến chuyển ra ngoài. Cô ấy nói đã làm phiền Tạ Ly nhiều năm như vậy, trong lòng áy náy không yên.

Dù Tạ Ly không hề bận tâm, nhưng hiểu bạn mình luôn để ý đến lòng tốt của người khác, cô cũng để cô ấy tùy ý.

Khi không còn bạn cùng phòng, Phó Thời từ việc chỉ đón cô về nhà mình, đã dần chuyển thành đôi khi anh cũng ở lại nhà cô.

Tạ Ly nhận ra đồ đạc của Phó Thời trong nhà mình ngày càng nhiều. Tủ quần áo của cô bắt đầu treo một nửa là đồ của anh, đồ dùng cá nhân cũng xuất hiện phần của anh.

Ngôi nhà của cô dường như đã trở thành nhà của anh.

Cô dần quen với sự hiện diện của anh trong cuộc sống. Quen với việc mỗi sáng thức dậy bên cạnh có thêm một người. Quen với những đêm đi làm về, nhà luôn sáng đèn.

Ngày cầu hôn, Phó Thời nói: "Chúng ta kết hôn rồi, cũng sẽ giống như bây giờ thôi, không có gì thay đổi cả."

Câu nói này so với những lời yêu đương hoa mỹ, càng khiến Tạ Ly dễ dàng chấp nhận hơn.

Ngày đi đăng ký kết hôn, vì kẹt xe, Tạ Ly đến trễ.

Gần đến cổng ủy ban, từ xa cô đã thấy bóng dáng người đàn ông đứng đợi.

Tạ Ly giảm tốc độ, chăm chú nhìn anh một lúc lâu.

Anh mặc một bộ vest chỉnh tề, trên tay cầm một bó hoa bách hợp, đứng thẳng tắp. Nếu bỏ qua khí chất và bộ đồ đắt tiền, dáng vẻ ấy trông chẳng khác nào một người bảo vệ đang túc trực.

Khi thấy xe cô dừng lại, anh lập tức đi tới.

"Sao anh không đợi ở trong? Ngoài này nóng thế." Khi anh mở cửa xe cho cô, cô hỏi.

Hôm đó đúng vào kỷ niệm ba năm tốt nghiệp, chưa đến giữa hè nhưng trời đã đủ oi bức.

"Anh cũng vừa mới tới." Phó Thời bình thản nói dối, đưa bó hoa ra: "Hoa này..." Định đưa cho cô, nhưng nghĩ lại, anh rụt tay về: "Thôi, nặng quá, anh cầm trước."

Anh quen tay định nắm lấy tay cô, nhưng khi chưa chạm vào đã rụt lại: "Tay anh đổ mồ hôi, để anh lau đã."

Dù vẻ mặt vẫn luôn giữ sự điềm tĩnh, nhưng Tạ Ly mơ hồ nhận ra anh có chút hồi hộp và lúng túng.

Cô cúi đầu, chủ động nắm lấy tay anh: "Xin lỗi vì em đến muộn. Mình vào thôi."

Từ giờ trở đi, có lẽ người ở bên cạnh cô sẽ là anh.

Bình Luận (0)
Comment