Tạ Ly kéo Phó Thời ra lối đi gần cầu thang.
Đến nơi, tay cô lập tức buông ra.
Biết có lẽ bây giờ cô đang không vui, Phó Thời cũng ngoan ngoãn buông gay.
"Anh..." Lúc xoay người lại, nhìn Tạ Ly còn hơi bực, có lẽ muốn mắng anh nhưng chỉ nói được một chữ, nhìn chằm chằm anh trong chốc lát rồi thở dài: "Sao anh tới đây mà không nói trước với em vậy?"
Giọng điệu đã hoà hoãn, còn có chút bất đắc dĩ, Phó Thời nghe thấy mà lồng ng.ực cũng run lên.
Thật ra anh biết người như Tạ Ly vốn không biết tức giận thế nào, nhưng anh vẫn không thể kiềm được mà hưởng thụ chút dung túng bất đắc dĩ này.
"Anh muốn đến xem chỗ em làm."
"Nhỡ đâu người ta nhận ra anh thì sao?"
"Nhiều sếp lắm mà, bọn họ sao biết hết được, chỉ cần không cố tình đi tìm thông tin trên mạng thì sẽ không nhận ra đâu."
Bình thường Phó Thời cũng hiếm khi xuất hiện ở trên tạp chí hay hot search gì đó.
Tạ Ly nghiêm túc suy nghĩ, có vẻ cô đã bị thuyết phục, sắc mặt cũng dần thả lỏng.
Phó Thời quan sát sắc mặt cô, lúc nhìn gần như vậy, anh mới nhận ra cô trang điểm nhẹ, làn da vốn rất trắng nên không cần dùng phấn, son môi cũng là màu hồng nhạt tự nhiên, thứ bắt mắt nhất vẫn là hàng mi được cô uốn cong.
Khiến cô càng thêm xinh đẹp tinh xảo.
Nhưng trái tim Phó Thời lại nặng nề rơi xuống, đương nhiên anh sẽ không cấm cản vợ mình trang điểm, thậm chí anh còn rất thích cô tự làm đẹp cho bản thân.
Nhưng bây giờ anh lại nghĩ đến câu nói: phụ nữ chỉ trang điểm vì người mình thích.
Cô trang điểm vì ai? Chắc chắn không phải vì anh. Bởi Phó Thời nhớ rất rõ, sáng nay trước khi ra ngoài, cô không hề trang điểm.
Ánh mắt liếc xuống, cần cổ trắng nõn như thiên nga của cô không có bất kỳ dấu bết nào.
Dấu hôn hôm qua anh cố ý để lại, bị cô dùng kem che khuyết điểm giấu đi. Đó là Phó Thời lén lút, cố tình làm ra, nhưng vẫn bị cô phát hiện.
Tầm mắt nhìn xuống đến tay Tạ Ly, đồng tử của người đàn ông chợt buộc chặt lại.
Trên tay Tạ Ly không đeo nhẫn cưới.
Phó Thời nhìn chằm chặp vào ngón tay Tạ Ly, sáng nay cô vẫn đeo cơ mà?
Sau khi ra khỏi nhà mới tháo ra sao?
Là sợ thằng khốn không biết xấu hổ kia nhìn thấy rồi buồn ư?
Nghĩ đến đâu là ngọn lửa trong ngực hừng hực thiêu đốt đến đó.
Tạ Ly không nhận ra sự khác thường của anh, bỏ qua chuyện ban nãy, cô hỏi: "Giờ anh ở đây, thế còn công ty..."
Phó Thời không chờ cô nói hết câu, cũng chẳng nghe rõ cô nói gì, đầu óc anh bây giờ như muốn nổ tung, sau khi đẩy Tạ Ly đến ven tường, dưới ánh mắt khó hiểu của cô, anh giơ tay trái cô lên.
"Nhẫn đâu?"
Hai chữ gian nan khó khăn lắm mới run rẩy bật ra khỏi miệng. Anh vu.ốt ve ngón áp út trống trơn của Tạ Ly, cảm giác muốn phát điên như thể thứ cô bỏ xuống không phải nhẫn cưới, mà là chính anh.
"Tạ Ly, nhẫn đâu?"
Anh còn muốn hỏi: Có phải em thật sự muốn ly hôn không?
Tại sao cô lại đối xử với mình như vậy?
Thấy sắc mặt vặn vẹo của của anh, Tạ Ly cũng ngẩn người.
Cô nhìn theo tầm mắt của anh, sau khi nhận ra liền lập tức giải thích: "Nhẫn cưới sao? Hôm nay tụi em phải quay video, bọn họ muốn em xuất hiện một chút nên mới tháo nhẫn ra."
Thi thoảng Tạ Ly cũng xuất hiện trong video nhóm, đảm nhận mấy vai râu ria như "ánh trăng sáng" chẳng hạn, bởi vì cảm thấy khí chất của cô rất hợp, bình thường hay mặc váy trắng, mái tóc đen lại vừa dài vừa thẳng, cũng không yêu cầu cô làm gì nhiều, chỉ cần xuất hiện trong video là được.
Phó Thời lại hỏi cô: "Trang điểm cũng vì chuyện này à?"
Trên mặt Tạ Ly hiện lên vẻ hơi xấu hổ: "Nhìn rõ lắm hả? Trang điểm nhẹ mà anh cũng nhận ra à?"
Phản ứng này làm Phó Thời cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, anh buông tay cô, nhưng nỗi bất an cứ lởn vởn trong lòng mãi không tan. Cảm giác sợ hãi và bất lực khiến anh không tự chủ được cúi xuống, đột ngột hôn cô. Tạ Ly bất ngờ, vội vàng đẩy anh ra.
"Phó Thời!" Có vẻ vì nơi này không phù hợp, nên phản ứng của cô hơi mạnh, quay đầu né tránh anh.
Nhưng Phó Thời không muốn buông, vẫn đuổi theo môi cô, như thể chỉ có thế mới giúp anh thấy an lòng, chứng minh rằng cô vẫn thuộc về anh.
Anh nhận ra sự phản kháng của Tạ Ly dần yếu đi. Giây phút nhìn thấy ngón áp út trống trơn của cô, anh thực sự muốn đưa cô về văn phòng, trước mặt tất cả mọi người, trước mặt kẻ thứ ba, mà khẳng định Tạ Ly là của anh.
Anh hối hận vì trước đây quá kín đáo. Đáng lẽ anh nên công khai nhiều hơn, nên đưa cô đến mọi nơi, để mọi người thấy họ là một đôi hạnh phúc, để tất cả đều biết cô là vợ anh.
Thậm chí trong lòng anh dâng lên ý nghĩ muốn đưa cô về ngay lúc này, nhốt lại, không cho đi đâu, chỉ được ở bên anh, chỉ được nhìn và nghĩ về anh.
Tạ Ly đã hoàn toàn bỏ cuộc, không còn giãy giụa nữa. Phó Thời càng mãnh liệt, nhưng khi vô tình bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh của cô, anh bất chợt tỉnh táo lại.
Cô hoàn toàn trái ngược với sự mất kiểm soát của anh, như đang lặng lẽ nhìn anh lố bịch.
Điều này khiến anh tỉnh ngộ, buông tay ra.
Anh đang làm gì thế này? Cảm giác thất bại và tự ghét bản thân bao trùm lấy Phó Thời, anh lùi lại vài bước.
Tạ Ly lau đi lớp son môi mờ nhạt đã bị lem, may mà màu son vốn nhẹ nên không quá tệ.
"Phó Thời."
"Ừ."
"Anh ở đây đợi em một chút."
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, không chút giận dữ.
Phó Thời mím môi, một lúc lâu sau mới khẽ "ừ" một tiếng.
Anh dõi theo bóng cô rời khỏi cầu thang thoát hiểm. Khi cánh cửa nặng nề đóng lại, thế giới quanh anh trở nên im ắng, chỉ còn anh một mình trong không gian tối tăm, lặng lẽ. Phó Thời bần thần tựa vào tường.
Anh biết mình đã làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Dù Tạ Ly không tỏ ra khó chịu, nhưng hành động của anh chỉ đẩy cô xa thêm.
Không gian tĩnh mịch làm lòng anh thêm nặng nề. Cô bảo anh đợi, anh đành phải đợi. Cảm giác thời gian trôi thật lâu, nhưng cũng có thể chỉ là ảo giác của một trái tim không muốn cô đơn thêm phút nào nữa.
Cho đến khi cửa mở ra lần nữa.
Tạ Ly đứng đó, nhìn anh và nói: "Đi thôi."
Phó Thời không nhúc nhích, vẫn tựa vào tường, ánh mắt chăm chú nhìn cô không rời.
Tạ Ly hơi chau mày, bất đắc dĩ bước tới nắm lấy tay anh.
Là bàn tay trái.
Phó Thời nhìn xuống, thấy chiếc nhẫn đã nằm yên trên ngón áp út của cô. Đây là chiếc nhẫn cô tự chọn, cô từng nói nhẫn cầu hôn có thể đính kim cương, nhưng nhẫn cưới đeo hàng ngày thì nên đơn giản một chút.
Ngón tay anh khẽ miết lên chiếc nhẫn, như thể cuối cùng tìm lại được hơi thở của mình, từ từ thở ra hết nỗi bất an đè nén trong lòng.
"Đi thôi." Tạ Ly nói thêm một lần nữa.
Lần này, Phó Thời gật đầu, ngoan ngoãn đi theo cô.
Ra khỏi cầu thang, Tạ Ly định buông tay anh, nhưng Phó Thời nhận ra ý định đó và nắm chặt hơn.
Cô thoáng nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt của họ, rồi cũng không kháng cự, cứ để yên cho anh nắm.
Cô dẫn anh đến thang máy, gặp người quen thì chủ động giới thiệu: "Đây là chồng tôi."
Trái tim đau đớn của Phó Thời như được xoa dịu từng chút.
"Xe anh đậu đâu?"
"Bãi xe."
Đến bên xe, Tạ Ly nhìn anh một lát rồi đề nghị: "Hay để em lái nhé?"
Anh đưa chìa khóa cho cô.
Cho đến khi xe rời khỏi tòa nhà, ngồi ở ghế phụ, Phó Thời mới hỏi: "Em không đi làm sao?"
"Anh đã xin nghỉ rồi phải không?" Tạ Ly lái xe rất cẩn thận, dù nói chuyện cũng luôn nhìn về phía trước. "Em cũng xin nghỉ một ngày."
"Phó Thời, anh sao thế? Có chuyện gì trong lòng phải không?"