Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 84

Hôm sau, Tạ Ly dậy từ rất sớm.

Vừa rời khỏi giường, cô ngồi xuống mép nệm, theo thói quen mở điện thoại lên xem trước.

Có tin nhắn chưa trả lời, là của Chung Tu Minh gửi đến. Cô cứ tưởng là chuyện công việc nên bấm vào xem.

Đoạn đầu là cậu ta cảm ơn cô vì bữa cơm hôm trước. Sau đó, đột nhiên nhắc đến một chuyện khác. "Chị Ly, em biết nói ra chuyện này có hơi đường đột. Nhưng hôm qua... em nhìn thấy bản thảo đơn ly hôn chị đang viết trên máy tính."

Tạ Ly hơi nhíu mày.

Thật ra cô cũng chẳng bất ngờ lắm. Máy tính lúc đó đặt ngay trên bàn, ai đi ngang qua dù vô tình hay cố ý thì khả năng nhìn thấy cũng gần như chắc chắn.

Chỉ là cô vẫn luôn nghĩ, Chung Tu Minh là người biết chừng mực. Dù có thấy cũng sẽ không hỏi nhiều hay đem chuyện này kể với ai khác, vậy nên cô cũng không cần phải bận tâm.

Cô tiếp tục kéo xuống xem tin nhắn tiếp theo.

"Em không cố ý nhìn thấy đâu, bây giờ nhắc đến cũng không có ý gì khác. Chỉ là... chuyện này tốt nhất nên nhờ luật sư soạn thảo thì hơn? Có luật sư sẽ giúp chị suy xét chu toàn hơn. Nếu chị tin tưởng em, thì em có quen một người."

Tạ Ly đương nhiên hiểu rõ, chuyện ly hôn với Phó Thời dính dáng đến quá nhiều thứ, nhờ luật sư vẫn là cách ổn thỏa nhất.

Nhưng một khi đã tìm đến luật sư ly hôn, chắc chắn không thể giấu nổi Phó Thời.

Cô vẫn cần thêm một chút thời gian, tạm thời...

Ngay khi còn đang suy nghĩ, một cánh tay bất chợt vòng qua eo cô.

Có lẽ vì chột dạ, người cô theo phản xạ hơi cứng lại.

Phó Thời không nhận ra sự khác thường của cô, chỉ hỏi: "Cuối tuần có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Giọng anh vào buổi sáng vừa thức dậy còn hơi khàn, khi nói chuyện, đầu anh vẫn tựa vào eo cô. Anh dường như đặc biệt thích tư thế này, đến mức bây giờ Tạ Ly đã quen rồi, không còn cảm giác nhột nữa.

Cô tự nhủ phải bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Cuối tuần em có chút việc."

"Hửm?"

"Mẹ em đặt lịch với bác sĩ rồi, em phải đi kiểm tra."

Có vẻ như Phó Thời sững người một chút, bàn tay đang đặt trên eo cô bỗng siết chặt, kéo cô ngã về sau.

Mất thăng bằng, cô đổ người trở lại giường.

Cánh tay vốn đang giam cầm cô cũng đã buông lỏng, còn người đàn ông thì xoay người đè lên.

Ánh mắt Tạ Ly vô thức dừng lại trên nửa thân trên trần trụi của anh. Kể từ sau lần ngã bệnh nghiêm trọng năm năm trước, anh sống rất có quy củ, chăm tập thể dục, sức khỏe lẫn vóc dáng đều được duy trì rất tốt, chẳng có chút dấu hiệu phát tướng nào.

"Bọn họ lại nói với em chuyện này à? Anh đã bảo họ đừng nhắc đến nữa cơ mà."

Tạ Ly nghe vậy thì ngước lên, vừa vặn đối diện với hàng chân mày nhíu chặt của anh.

Có lẽ vì nhớ ra "bọn họ" mà anh nói là bố mẹ cô, sắc mặt Phó Thời dịu đi đôi chút, nhưng trong giọng nói vẫn không giấu được sự khó chịu.

"Không cần đi khám gì hết. Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên là được rồi. Có con hay không cũng chẳng sao cả."

Tạ Ly lặng lẽ quan sát vẻ mặt anh. Người đàn ông này không hề nói đùa.

"Anh lo là do em không thể mang thai sao? Chính anh cũng đi kiểm tra rồi mà, đâu có vấn đề gì."

Biểu cảm Phó Thời hơi khựng lại.

Đúng là anh đã nghĩ như vậy.

Kẻ ở thế yếu trong một mối quan hệ luôn như thế. Anh đi kiểm tra sức khỏe, là vì sợ mình có vấn đề sẽ bị cô ghét bỏ. Nhưng đến khi phát hiện khả năng cao là do Tạ Ly, thì lại sợ cô sẽ tự trách và đau lòng.

Con cái hay không, đối với Phó Thời thật sự không quá quan trọng.

Tạ Ly đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của anh, nhưng trong lòng vẫn ôm chút tâm tư, mở miệng dò hỏi: "Phó Thời, nếu như thật sự là do em... hay là..."

Cô còn chưa nói hết câu, eo đã bị anh siết chặt.

Người đàn ông vừa dịu dàng khi nãy dường như bị chọc trúng điểm mấu chốt, ánh mắt trở nên hung dữ.

"Hay là gì? Ly hôn? Bảo anh đi tìm người khác? Em lại định dùng cái cớ 'vì muốn tốt cho anh' để đẩy anh ra xa nữa đúng không? Nếu em dám nói ra câu đó..."

Ban đầu giọng anh càng lúc càng lạnh lùng, nhưng rồi bỗng dưng dừng lại.

Dường như chính anh cũng không nghĩ ra được cách nào để uy hiếp cô. Ánh mắt vô thức quét qua cửa sổ bên cạnh, cuối cùng bực bội phun ra một câu: "Anh sẽ nhảy xuống từ đây."

Tạ Ly sững người, lập tức giơ tay đập mạnh lên lưng anh: "Nói lung tung gì thế?"

Dù biết anh chỉ đang hờn dỗi trẻ con, nhưng tim cô vẫn run lên một nhịp.

Người đàn ông vừa bị mắng, lại rầu rĩ úp mặt lên người cô: "Nghe nói những hồn ma chết vì tình thường có oán khí rất nặng, cũng rất lợi hại. Đến lúc đó, anh sẽ bám lấy em cả ngày lẫn đêm."

Càng nói càng chẳng ra dáng gì cả.

Tạ Ly thở dài: "Mẹ em chỉ lo lắng cho em thôi. Em đi kiểm tra một chút, có kết quả rồi cho bà yên tâm là được."

Cô không nói ra một điều, nếu ngay cả cô cũng không còn kiên nhẫn với An Ngọc Trân nữa, thì mẹ cô thật sự quá đáng thương rồi.

"Vậy anh đi cùng em."

Lần này, Tạ Ly không từ chối, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừ."

Về phần Chung Tu Minh, cô không nhắn lại tin. Sau đó gặp nhau cũng không hề nhắc đến chuyện đó. Đối phương chắc cũng hiểu ý cô nên không nói thêm gì nữa.

-

Cuối tuần, Phó Thời cùng Tạ Ly đến bệnh viện.

Liên lạc mà An Ngọc Trân sắp xếp không cần dùng đến, vì anh đã tìm bác sĩ riêng, mọi quy trình đều suôn sẻ. Kết quả kiểm tra không phát hiện ra vấn đề gì.

Đương nhiên là không phát hiện được rồi, vì Tạ Ly vốn là do tự mình uống thuốc tránh thai nên mới không có thai được.

"Nghe chưa? Bác sĩ nói có thể là do tâm lý căng thẳng quá thôi."

Từ phòng khám đi ra, Phó Thời như trút được gánh nặng, thuận tiện trấn an cô: "Cứ thuận theo tự nhiên là được."

"Ừ."

Đang nói chuyện, điện thoại anh vang lên. Vì tay kia còn đang cầm kết quả khám của cô, anh đành buông tay đang nắm lấy cô ra để nghe máy.

"Sao vậy?"

Có vẻ là việc của công ty.

Tạ Ly nhận lấy giấy tờ từ tay anh, ra hiệu để cô cầm giúp, còn anh cứ chuyên tâm nghe điện thoại.

Cô đứng bên cạnh đợi anh, ánh mắt vô thức nhìn xuống sảnh lớn của bệnh viện.

Tòa nhà từ tầng một đến tầng năm đều được thiết kế thông tầng, từ chỗ cô đứng có thể thấy rõ khu vực đại sảnh bên dưới.

Người đến người đi, có y bác sĩ vội vàng, có bệnh nhân trông đầy mệt mỏi, lo âu.

Ánh mắt cô vốn đang thờ ơ quét qua mọi thứ, nhưng bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì cô vừa nhìn thấy một bóng dáng... quen thuộc đến kỳ lạ.

Trái tim đang bình lặng bỗng như bị một tảng đá lớn ném xuống, làm dậy lên từng đợt sóng cuộn trào. Cô không thấy rõ người đó, chỉ thấy dáng hình ấy nhanh chóng đi qua ngay dưới tầng cô đang đứng. Từ góc độ của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy một dáng hình mơ hồ.

Cô đột nhiên muốn bước lên phía trước, nhìn cho thật rõ ràng. Nhưng đôi chân lại như bị đóng đinh tại chỗ, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhấc lên nổi.

Chắc là nhìn nhầm rồi. Nhất định là nhìn nhầm.

Người đó... sao có thể xuất hiện ở đây được? Hơn nữa... đã bao nhiêu năm trôi qua rồi...

Phải, đã mười mấy năm rồi. Dù có thực sự đứng trước mặt cô, có khi cô cũng chẳng thể nhận ra nữa.

Chắc chắn chỉ là nhìn nhầm thôi.

Có lẽ là do gần đây cô suy nghĩ quá nhiều? Vì đã nảy sinh ý định ly hôn với Phó Thời, nên vô thức bắt đầu nhớ lại những ký ức xa xưa ấy? Đến mức thậm chí còn sinh ra cả ảo giác như thế này?

Cô tự nhủ như vậy, rồi theo bản năng lùi về phía sau một bước, tránh xa khỏi tay vịn của lan can.

"Tạ Ly."

Nghe thấy giọng của Phó Thời, cô giật mình quay đầu lại.

Đập vào mắt cô là khuôn mặt quen thuộc mà cô đã nhìn suốt bao năm nay, từ khi còn trẻ tuổi cho đến lúc trưởng thành.

Cô mới từ cảm giác như mộng như ảo ban nãy chậm rãi hoàn hồn.

"Hửm?" Cô vô thức đáp lại một tiếng.

"Công ty có chút việc, anh phải về xử lý một chút."

Nhưng ngay khi vừa dứt lời, Phó Thời lập tức nhận ra cô có gì đó không ổn. Anh tiến lên một bước, nắm lấy tay cô, giọng trầm xuống:

"Sao vậy? Chỗ nào không khỏe à?"

Tạ Ly vội vàng lắc đầu: "Không có gì đâu, chỉ là vừa rồi nghĩ đến công việc nên thất thần chút thôi."

Cô bình tĩnh lại rất nhanh, vẻ mặt cũng không còn chút gì bất thường.

Phó Thời nhìn cô, không phát hiện điều gì khác lạ. Nhưng không hiểu sao, trong lòng anh vẫn có chút bất an.

Là vì câu "hay là anh tìm người khác" mà cô từng nói hôm trước sao?

Anh cũng không chắc, chỉ biết rằng thứ cảm xúc bất ổn, lo được lo mất đã lâu không xuất hiện nay lại dâng lên mãnh liệt, khiến anh nhất thời không muốn rời đi.

Nhưng Tạ Ly biết anh có việc bận, liền giục anh đi: "Công việc quan trọng, anh cứ lo đi."

Phó Thời hơi nhượng bộ: "Vậy để anh đưa em về trước."

Tạ Ly phì cười: "Đưa cái gì mà đưa? Một lát nữa em bảo tài xế đến đón là được. Em cũng định ghé qua chỗ bác sĩ mà mẹ em đặt lịch, dù sao bà cũng có lòng, đã cố ý sắp xếp cho em rồi."

Phó Thời cảm thấy dạo này cô có vẻ để tâm đến An Ngọc Trân hơn trước. Nhưng nghĩ kỹ lại, trước nay cô vẫn luôn hiếu thuận, có chuyện gì cũng muốn nghĩ cho bà, nên anh cũng không nghĩ nhiều.

Ngược lại, anh lại có chút nghi ngờ: "Em không phải cảm thấy kết quả kiểm tra vừa rồi là do anh nhờ bác sĩ nói dối em đấy chứ?"

Nên mới muốn đến chỗ khác để xác nhận.

Tạ Ly đẩy nhẹ anh một cái: "Chỉ có anh mới nghĩ xa vậy."

Khi nói câu này, trên mặt cô còn mang theo một nụ cười bất đắc dĩ, thậm chí trong ánh mắt còn có chút cưng chiều. Sự dịu dàng đó khiến trái tim anh như được xoa dịu, mềm mại đến mức không nhịn được mà nắm tay cô chặt hơn.

Cũng đúng, bọn họ đã là vợ chồng nhiều năm, trải qua biết bao sóng gió, anh còn suy nghĩ gì chứ? Anh đã quen với cách chung sống này. Anh biết, Tạ Ly là người có trách nhiệm. Một khi đã là vợ anh, cô sẽ không dễ dàng rời bỏ anh.

Chỉ cần vậy là đủ.

Phó Thời gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu.

"Vậy anh sẽ bảo tài xế chờ em dưới lầu."

"Ừ, anh đi đi."

Bác sĩ mà An Ngọc Trân sắp xếp cho cô cũng ở cùng tầng này, chỉ là ở khu vực phía bên kia.

Tạ Ly đi men theo hành lang, vừa khéo đi qua lan can bên kia. Khi nhìn xuống, cô thấy Phó Thời đã xuống đến đại sảnh.

Anh dừng chân, nhìn về phía vị trí mà cô vừa đứng khi nãy, như thể đang tìm kiếm bóng dáng cô. Nhưng không thấy, anh mới thu ánh mắt lại, lặng lẽ rời đi.

Tim Tạ Ly bất chợt siết chặt.

Nhiều năm như vậy, anh đã thay đổi, trở nên trưởng thành, chín chắn hơn rất nhiều. Nhưng đồng thời, dường như anh cũng chẳng hề thay đổi. Bởi vì mỗi lần nhìn về phía cô, trong mắt anh, mãi mãi chỉ có cô mà thôi.

Tạ Ly mím chặt môi, không nói nên lời.

Bình Luận (0)
Comment