Trước Khi Ly Hôn - Cáp Tử Phi Thăng

Chương 89

Tạ Ly mở vòi nước.

Cô nghĩ đến Tống Nhất Lê, rồi lại nhớ đến cô bé kia.

Hóa ra anh ấy đã kết hôn, cũng đã có con. Ý nghĩ ấy chầm chậm lướt qua tâm trí cô.

Sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc. Người thiếu niên từng gánh vác những trọng trách không thuộc về độ tuổi của mình bằng đôi vai gầy yếu năm nào, cuối cùng cũng có được hạnh phúc.

Tống Nhất Lê là người từ trước đến nay luôn biết rõ mình muốn gì, sau đó kiên trì thực hiện. Vì vậy, cuộc sống viên mãn này với anh ấy mà nói, vốn dĩ là điều tất yếu.

Dù cho... dù cho năm đó không có chuyện của Tạ Hoài Chí, anh ấy cũng sẽ đi đến ngày hôm nay. Về điểm này, Tạ Ly chưa bao giờ nghi ngờ.

Những cảm xúc mơ hồ trong lòng, có lẽ là chút oán trách, chút tiếc nuối, hoặc đơn giản chỉ là một thứ gì đó không thể gọi tên, cuối cùng cũng hoàn toàn lắng xuống vào khoảnh khắc này.

Rửa tay xong, cô đóng vòi nước lại.

Lúc rời khỏi nhà vệ sinh, cô liếc mắt đã thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, ngay bên cạnh chậu cây thiên điểu ở khúc rẽ hành lang.

"Anh Tống." Tạ Ly lễ phép chào một tiếng.

Tống Nhất Lê gật đầu với cô.

Anh ấy trông như đang đợi ai đó, nhưng cũng không nói gì dư thừa. Mà Tạ Ly tất nhiên cũng không có ý định nán lại.

Chỉ là khi lướt qua Tống Nhất Lê, giọng nói của anh ấy chợt vang lên: "Tống Du gọi tôi là ba, bây giờ do tôi nuôi nấng. Nhưng con bé không phải con ruột của tôi."

Bước chân của Tạ Ly khựng lại.

Giọng nói của người đàn ông có chút ngập ngừng, như thể phải suy nghĩ một chút rồi mới thốt ra câu sau: "Tôi chưa kết hôn."

Cô quay đầu nhìn anh ấy, ngập ngừng: "Còn chuyện giữa tôi và anh..."

"Không liên quan gì cả." Tống Nhất Lê cắt ngang lời cô, đồng thời bước ra khỏi góc hành lang. "Tôi biết mà. Nên em cứ xem như vừa rồi chỉ là một chuyện vớ vẩn nghe cho vui thôi." Giọng điệu của anh ấy nhẹ tênh, như thể chỉ đang bàn về một chuyện không mấy quan trọng.

Nhưng trong mắt anh ấy lại lộ ra một sự nhẹ nhõm khó tả, như thể những lời này mà không nói ra thì sẽ cứ mãi mắc kẹt trong lòng.

Tạ Ly nhìn Tống Nhất Lê bước ngang qua mình, đi về phía cửa. Qua cánh cửa kính của văn phòng, cô thấy anh ấy cúi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang đợi sẵn ở đó.

Một lớn một nhỏ, cùng nhau biến mất ở chỗ thang máy.

Tống Du không phải ngày nào cũng do Tống Nhất Lê đưa đến. Anh ấy có vẻ rất bận, phần lớn thời gian đều là một người giúp việc chăm sóc cô bé.

Cô bé rất ngoan ngoãn, cũng có thiên phú diễn xuất, nên mọi người trong văn phòng ai cũng thích, lúc rảnh rỗi đều thích trêu chọc con bé.

Chỉ có Tạ Ly chưa bao giờ cố ý gần gũi với cô bé.

"Thưa cô."

Giọng trẻ con non nớt khiến Tạ Ly cúi xuống nhìn.

Là Tống Du.

Cô bé đang rụt rè ngước nhìn cô, hai bím tóc nhỏ buộc hai bên, khuôn mặt bầu bĩnh, mềm mại như một viên kẹo sữa. Nhưng đường nét tinh xảo kia lại chẳng hề bị ảnh hưởng bởi gương mặt tròn trịa.

Tống Du gọi ai cũng là "chị", chỉ riêng gọi Tạ Ly là "cô".

Vì chuyện này mà mọi người trong văn phòng từng trêu cô không ít lần, hỏi có phải vì thế mà để bụng, không chịu thân thiết với Tống Du hay không.

Thực tế, thái độ của Tạ Ly với cô bé vẫn luôn rất tốt. Như lúc này đây, trên mặt cô đã hiện lên nụ cười dịu dàng.

"Tiểu Du, sao thế?"

Tống Du chìa chiếc cốc trống trong tay ra, đôi mắt đen láy lấp lánh: "Hết nước rồi, con muốn uống nước."

Sự trong trẻo, đơn thuần của trẻ con thực sự rất dễ khiến người khác mềm lòng. Dù trong lòng còn ngập ngừng vì quan hệ với Tống Nhất Lê, nhưng khoảnh khắc này, Tạ Ly cũng không nén nổi mà dịu giọng đi vài phần.

"Để cô rót cho con nhé."

Cô nhận lấy chiếc cốc nhỏ, rót đầy nước rồi đặt sang một bên, không yên tâm nên căn dặn thêm: "Nước còn nóng, để đó chờ một chút cho nguội nhé?"

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào Tạ Ly.

Khác với dáng vẻ hoạt bát, vô tư khi đối diện với những người khác, khi ở trước mặt Tạ Ly, Tống Du rõ ràng có chút rụt rè, nhưng lại cố chấp không chịu tránh đi.

Như ngay lúc này, cô bé níu nhẹ vào mép bàn, đứng sát bên Tạ Ly, kiên nhẫn chờ đợi.

Thái độ ấy khiến Tạ Ly cũng không đành lòng để con bé lại một mình.

Cha mẹ ruột của cô bé là ai?

Ý nghĩ ấy len lỏi trong đầu Tạ Ly một cách không kiểm soát được.

Tống Nhất Lê nói anh không phải ba ruột. Còn khi đồng nghiệp trong văn phòng nhắc đến mẹ của Tống Du, cô bé luôn im lặng, không chịu nói gì.

Chẳng lẽ có điều gì ẩn khuất phía sau?

Tạ Ly không để bản thân nghĩ tiếp.

-

Lúc Phó Thời nói anh phải đi công tác vài ngày, Tạ Ly vừa hoàn thành xong bản thỏa thuận ly hôn đơn giản nhưng đã chỉnh sửa vô số lần của mình.

Nghe tin này, trong lòng cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Đi bao lâu?"

"Ba ngày." Phó Thời đáp, đồng thời vươn tay định nắm lấy tay cô. Anh không thích công tác, chính xác hơn là không thích bất kỳ hình thức chia xa nào.

Thế nhưng trước khi kịp chạm vào cô, Tạ Ly đã tránh đi.

"Để em xem hành lý giúp anh." Vừa nói, cô vừa xoay người bước ra ngoài.

Thật ra hành lý của Phó Thời đã có người giúp việc sắp xếp từ trước, Tạ Ly cũng chẳng giúp được gì. Nhưng cô vẫn đi tới đi lui bên cạnh anh, như thể tìm kiếm một việc gì đó để làm.

Sau khi người giúp việc rời đi, cô lại lấy cớ làm thêm, chui vào thư phòng đến tận khuya.

Lúc cô quay về phòng, Phó Thời đang ngồi trên giường. Từ khi cô bước vào, ánh mắt anh vẫn luôn dừng lại trên người cô, cảm xúc trong mắt khó mà đoán được.

Bây giờ, Tạ Ly không biết phải đối diện với anh như thế nào.

"Sao anh còn chưa ngủ?"

"Không buồn ngủ."

"Vậy cũng phải ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi sớm mà?"

Người đàn ông cúi đầu, che đi cảm xúc trong mắt.

"Ừ."

Sau khi tắt đèn, Tạ Ly xoay người nhắm mắt.

Không biết qua bao lâu, giữa màn đêm yên tĩnh, cô nghe thấy Phó Thời gọi mình.

"Tạ Ly."

Lúc đầu, giọng anh rất nhỏ. Cô giả vờ ngủ say, không nghe thấy. Nhưng người đàn ông kia không chịu bỏ cuộc, lại gọi thêm một tiếng.

Cuối cùng, cô cũng lên tiếng đáp lại: "Sao vậy?"

"Em lại gần anh một chút."

Tạ Ly suy nghĩ một chút, rồi đưa tay chạm vào tay anh, vỗ nhẹ, sau đó nắm lấy: "Khuya rồi, ngủ đi." Giọng điệu dỗ dành như đang dỗ trẻ con.

May mà lần này ngoài việc nắm lấy tay cô, anh cũng không có thêm động tác nào khác.

Lúc này cô mới yên tâm nhắm mắt lại.

Nhưng sự yên tâm đó chỉ kéo dài đến sáng hôm sau. Vừa mở mắt ra, cô đã thấy Phó Thời vẫn còn nằm trên giường. Tạ Ly giật mình, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cô vội vàng ngồi dậy lay anh: "Phó Thời! Anh quên anh phải đi công tác à?"

Người đàn ông chậm rãi mở mắt. Đôi mắt ấy rất tỉnh táo, thậm chí còn có những tia đỏ vì thiếu ngủ, như thể cả đêm qua anh không hề chợp mắt.

Anh nhìn cô một lúc, rồi chỉ thản nhiên nói: "Không đi nữa." Nói xong, anh lại nhắm mắt.

Tạ Ly sững sờ: "Tại sao? Công tác bị hủy rồi à?"

Phó Thời không mở mắt, im lặng một lúc rồi vẫn cất giọng đáp lại: "Hôm qua em lạnh nhạt với anh." Giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự trách móc.

Tạ Ly quả thật có chút chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn phản bác: "Đâu có? Sao em lại lạnh nhạt với anh chứ?"

"Em cứ đi theo dì giúp việc, không thèm nhìn anh."

"Cũng không chịu nói chuyện với anh."

"Anh sắp đi công tác rồi, em cũng không để anh ôm một cái."

Tạ Ly không ngờ anh lại nhạy bén đến vậy. Cô cố gắng nghĩ xem nên giải thích thế nào: "Em đâu phải cố ý..."

Lời còn chưa nói hết, Phó Thời đã đột nhiên mở mắt nhìn cô. Dưới ánh mắt sâu thẳm ấy, Tạ Ly lập tức cứng họng.

Người đàn ông không nói gì thêm, chỉ xoay người sang chỗ khác, im lặng đưa lưng về phía cô.

Tạ Ly nhìn chằm chằm vào tấm lưng ấy một lúc lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại, đây là... đang giận à?

Cô đưa tay khẽ lay vai anh: "Xin lỗi anh, nhưng cũng không thể vì thế mà làm lỡ công việc được."

Phó Thời vẫn không đáp.

"Phó Thời?" Cô gọi mấy lần, nhưng anh chẳng có phản ứng gì.

Cuối cùng, Tạ Ly chỉ đành chậm rãi thu tay về.

Cô đối với người đàn ông này, lúc nào cũng vậy, không biết phải làm sao mới đúng. Có lẽ vì cô im lặng quá lâu, cơ thể Phó Thời khẽ động một chút, như không nhịn được nữa, anh quay đầu lại.

Ánh mắt hai người vừa vặn giao nhau. Người đàn ông hiếm khi giận dỗi, nhưng trong mắt anh lúc này lại thấp thoáng chút bất an.

Tạ Ly là người chịu thua trước.

"Anh dậy đi."

"Em đi cùng anh."

Giữa họ, chẳng thể nói rõ ai đang dỗ dành ai, ai đang nhượng bộ ai.

Cứ thế, họ dây dưa, lệ thuộc vào nhau một cách kỳ quặc, như một con thuyền rách nát, vậy mà vẫn lênh đênh trên biển bao năm trời.

-

Phó Thời luôn cảm thấy kiếp trước mình chắc chắn đã tạo nghiệt quá nhiều, nên kiếp này ông trời mới sắp đặt cho anh một người như Tạ Ly.

Bị lạnh nhạt cả đêm, anh nhìn bóng lưng cô mãi mà chẳng thể ngủ.

Trong ấm ức, anh tự kiểm điểm xem mình đã làm sai điều gì, lại lo lắng không biết có phải tâm trạng của cô không tốt hay không, hay có phải cô thực sự luyến tiếc mình không.

Tất cả những bất an, thấp thỏm, bực bội trong lòng chỉ vì một câu "Em đi cùng anh" của Tạ Ly mà tiêu tan sạch sẽ.

Cái người hay gây chuyện này, chẳng qua chỉ thích dày vò anh mà thôi. Mà khi dày vò xong rồi, cô lại vứt cho anh một viên kẹo ngọt ngào. Chỉ cần có một giây phút ngọt ngào ấy, bao nhiêu khổ sở cũng trở thành đáng giá.

Trên máy bay, Phó Thời mới bắt đầu ngủ bù. Nhưng chưa ngủ được bao lâu, đã bị người bên cạnh tức tối nhéo một cái vào tay. Anh mở mắt, bắt gặp ánh mắt đầy trách móc của Tạ Ly.

"Sao vậy?"

Tạ Ly có vẻ giận: "Anh bị làm sao thế?"

"Ngủ."

Vừa dứt lời, lại bị cô nhéo một cái nữa: "Anh không phải bảo không ngủ sao?"

"Ừ ừ ừ."

Cô nhéo anh mà chẳng nỡ dùng sức, chỉ véo nhẹ một cái như đang gãi ngứa trong lòng anh vậy.

Phó Thời cầm lấy bàn tay đó, giọng điệu nhẹ nhàng: "Bây giờ ngủ đây."

"Anh làm sao thế? Chỉ vì một chuyện nhỏ xíu này thôi mà thức cả đêm à?" Tạ Ly thực sự không hiểu nổi anh đang nghĩ gì.

Phó Thời lại nhắm mắt, khóe môi cong lên, cười khẽ: "Ừ, anh chính là như thế đấy."

Anh không chịu nổi việc Tạ Ly lạnh nhạt với mình, dù chỉ một chút cũng không được.

-

Sau khi về nhà, Tạ Ly thấy trong chiếc điện thoại cũ trong xe có tin nhắn từ Tống Nhất Lê.

Anh ấy đã biết cô lại bắt đầu sử dụng chiếc điện thoại này.

Bởi vì lần trước, khi Tống Du bị thương tại trường quay, chính cô là người đưa con bé đến bệnh viện. Lúc đó tình huống gấp gáp, cô đã dùng chiếc điện thoại này để gọi cho anh ấy.

Tin nhắn đầu tiên Tống Nhất Lê gửi đến là lời cảm ơn. Nhưng đến cuối cùng, anh ấy lại đột nhiên nhắn thêm một câu: "Tạ Ly, có phải em đang trốn tránh tôi không?"

Thời gian gửi tin nhắn là ngày hôm qua.

Tạ Ly không trả lời.

Tin nhắn duy nhất cô từng hồi đáp cho Tống Nhất Lê, lại là vì chuyện của Tạ Khởi Nguyên.

Lần này, Tạ Khởi Nguyên đặc biệt tích cực. Trước tiên, cậu tạm dừng dự án mà nhóm của Tạ Ly đang phụ trách, chấm dứt hợp đồng của Tống Du với công ty.

Sau đó, cậu còn lợi dụng một vụ khiếu nại của bệnh nhân để gây áp lực lên bệnh viện của Tống Nhất Lê, rõ ràng là quyết tâm phải đuổi anh ấy ra khỏi thành phố A bằng mọi giá.

Tạ Khởi Nguyên gửi cho cô vài bức ảnh, là những tấm chụp hôm đó, khi cô đưa Tống Du đến bệnh viện.

"Chị, bây giờ chị còn nói là không có gì với anh ta à? Chị nghĩ ai sẽ tin? Ngay cả anh rể mà nhìn thấy cũng tin sao? Đến lúc đó, chuyện không chỉ đơn giản là đuổi anh ta khỏi thành phố A nữa đâu."

Lần này hai người họ cãi nhau khá căng, ngay cả Phó Thời cũng biết. Vốn dĩ Tạ Khởi Nguyên đã sắp phải quay về tổng công ty, nhưng chỉ một câu nói của Phó Thời đã khiến cậu tiếp tục bị giữ lại ở chi nhánh này.

Điều này khiến Tạ Khởi Nguyên tức đến nghiến răng. Cậu thầm mắng mình rốt cuộc đang giúp ai ra mặt đây?

Thế mà người anh rể kia lại đang chìm đắm trong tình yêu, bị che mắt đến mức chẳng hay biết gì cả. Mà khổ nỗi, cậu cũng không thể nói gì.

Chuyện bên phía bệnh viện là do Trình Mộ Tiêu đứng ra xử lý.

Còn về Tống Du, Tạ Ly cố tình không nhúng tay vào.

Về dự án, có lẽ vì sợ cô thực sự nổi giận, Tạ Khởi Nguyên không những đầu tư thêm ngân sách cho dự án mới của nhóm cô, mà còn bù lại khoản thua lỗ của dự án trước đó.

Ngày Tống Nhất Lê đến công ty để hoàn tất thủ tục giải ước, Tạ Ly cố tình tránh mặt.

Cô đứng trong lối thoát hiểm, chán nản lật xem điện thoại. Không khí ở đây không tốt lắm, dưới chân còn vương vài mẩu thuốc lá. Chuyện của Tống Du, cô thực sự cố tình không quản. Dù sao đi nữa, giảm bớt tiếp xúc có lẽ là lựa chọn đúng đắn.

Đang nghĩ như vậy, cánh cửa lối thoát hiểm bỗng nhiên bị đẩy ra.

Bình Luận (0)
Comment