5:00 điện thoại nó lại đổ chuông làm phiền đến giấc ngủ của nó, khỏi nói nó bực mình thế nào rồi tối qua nó khá mệt vậy mà giờ ngủ cũng không được yên. Kể cũng lạ từ ngày đến đây sống điện thoại của nó bận rộn hơn hẳn so với trước kia, nó vớ lấy chiếc điện thoại nghe luôn không xem màn hình mắt vẫn nhắm tịt không buồn mở - Alo, ai vậy?
- bé ngao hả? Là ken này bé không nhớ ken sao?
- nhớ rất nhớ được chưa? Trên thế giới này ngoài nhóc ra còn ai gọi chị thế nữa đâu, em trai ngoan tha cho chị đi lát chị còn phải đi học nữa nha
-xì hơn người ta có một tuổi mà suốt ngày kêu nhóc là sao? Mà yên tâm lát vy khỏi phải đi học
- Why???
- hi hi hôm nay ken về, tầm 8h30 Vy ra sân bay đón ken nha
- what? No tự về ok có chân mà đi biệt tăm biệt tích suốt mấy tháng trời thì phải biết đường mà lết cái xác về chứ
- thôi mà chị Vy xinh gái ken đâu biết nhà mới của Vy ở chỗ nào đâu mà về chứ
- không biết đường về nhà chị thì nhóc về nhà nhóc ấy, nếu không ở khách sạn cũng được
-bé ngao dễ thương đừng giận nữa ken chỉ thích ở nhà bé thôi, ken mua nhiều quà cho bé lắm nè, quyết định vậy đi nha ken chờ Vy tới
Nhóc ken nói xong là tắt máy luôn không cho nó nói thêm điều gì, nó bật cười vì tính trẻ con của thằng em mình bất chợt nó nhớ về khoảng thời gian và ngày đầu gặp ken. Lúc nó tám tuổi khi ấy ba nó còn đi làm thuê cho một tập đoàn lớn nghe ba nói ông chủ của ba rất tốt cũng chính nhờ ông ấy mà gia đình nó có ngày hôm nay, ken là con trai thứ hai của ông ấy nghe nói ken và anh trai của mình không hợp nhau suốt ngày cãi cọ đánh đấm lẫn nhau không ai ngăn cản được, lại trùng hợp ba mẹ của ken đều phải đi công tác xa dài hạn khoảng một năm ông sợ ở nhà hai đứa không nghe lời lại xảy ra chuyện xấu nên đã nhờ ba nó cho ken ở nhờ trong khoảng thời gian ông đi công tác, đơn giản là ông tin ba nó có thể trị được thằng con cứng đầu này của ông. Ngày đầu tiên ba đưa ken về là khi nhóc chỉ có 7 tuổi đi cùng họ là một cô giúp việc, ấn tượng đầu tiên của nó về ken là một cậu bé khá dễ thương nó rất vui vì trong nhà có thêm người để nó chơi cùng. Nhưng sự thật đâu có thế ken quả là một đứa bé ngang ngược khó ưa khó dạy bảo, nhóc có rất nhiều đồ chơi nhưng lại toàn cướp đồ chơi của nó đã thế lúc nào cũng tỏ về công tử nhà giàu nói giọng hách dịch nhưng nó rất biết điều luôn muốn làm thân, nhường nhịn nhóc từ đồ ăn cho tới đồ chơi cho đến một ngày kia khi không có ai ở nhà ngoài nó và nhóc, lúc ấy hai đứa đang đứng ở cầu thang từng hai
- này ken trả lại cho chị đi, cái này là món quà đầu tiên mà ba tặng cho chị em không thể lấy được
- kệ tôi, tôi thích nó đấy, sao? Chị tốt nhất nên nhớ tôi là con ông chủ của ba chị đấy, trong nhà này thứ gì tôi cũng lấy được
- em thật ngang ngược mau trả chị đây
Hai đứa nó giằng co mãi không may ken suýt chút nữa là té cầu thang cũng may mà nó kịp giữ tay nhóc lại, vậy mà ken còn vừa nói vừa hất tay nó ra "ai cho chị động vào tôi" khiến nó té lăn lộn từ bực thang từng hai xuống gãy cả một chân và một tay. Khi ở trong bệnh viện ba và cô giúp việc luôn bên cạnh chăm sóc nó còn ken thì thập thò ở ngoài không dám vào, ba nó thấy vậy liền ra ngoài hỏi thăm:
- ken sao không vào thăm chị Vy đứng đây làm gì con
- bác không giận con sao? Vì tại con mà con gái bác...
- ( xoa đầu ken) không sao đâu chỉ là tai nạn thôi mà, ngoan bác không trách con đâu
- vậy còn Vy thì sao ạ? Chị ấy có ghét con không ạ
- vậy con phải đi xin lỗi chị thì Bác mới biết được chứ
- dạ vâng con sẽ làm như thế.
Nhóc bước vào với khuôn mặt bí xị vẻ ăn năn tiến lại phía giường bệnh của nó:
- Vy cho ken xin lỗi nha, ken hứa sẽ không như vậy nữa
- biết mình có lỗi rồi sao?
- ừm Vy tha lỗi cho ken nha?
- tại sao chị phải tha thứ cho em chứ, không đời nào xì
- nếu vy chịu tha thứ cho ken sau này ken nhất định sẽ bảo vệ cho tiểu vy, sẽ cho tiểu vy thật nhiều kẹo nè, đồ chơi nè và còn có cả…
- thôi được rồi nhức đầu quá tha thứ cũng được nhưng từ giờ em phải sửa đổi tính cách ngang bướng của mình đi
- được mà ken hứa
Từ đó ken và Vy thân nhau hơn ngày nào ken cũng vào viện thăm Vy nhưng tuyệt nhiên không chịu gọi Vy bằng chị với lí do nó chỉ hơn ken một tuổi thi thoảng mới chịu gọi nó là chị khi mà có việc cần nó giúp thôi, ngày nó sắp xuất viện ken còn tự tay nấu cháo bón cho nó ăn, nó ăn ngon lành vì cháo lạ mà ngon ăn xong nó lại nằm viện thêm tuần nữa vì dị ứng với hải sản thì ra bát cháo ấy là cháo ngao hèn gì nó thấy lạ lạ, thế là tội lại thêm tội. Đó cũng là lí do vì sao ken hay gọi nó là bé ngao. Những ngày tháng sau này ken sống với gia đình nó rất vui vẻ ken thay đổi hoàn toàn về tính cách khiến ai cũng bất ngờ, khi ba mẹ nhóc đón nhóc về nhà thì thỉnh thoảng nhóc vẫn đến nhà chơi với nó. Không những thế ken còn gọi ba nó là ba nuôi mặc dù ít gọi nó bằng chị nhưng ken luôn coi nó như chị ruột.