Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần

Chương 70

Thiên băng mặc trên mình chiếc áo khoác đồng phục khuôn mặt khẽ nhăn, nhạt đi trông thấy mọi hoạt động dù là rất nhỏ cũng khiến vết thương trên vai đau nhói, nó xách chiếc cặp đi xuống hầm xe vừa bước xuống sân một bóng đen từ đâu lao tới tiếp đó là một lực khá mạnh ập vào vai trái bị thương. Cắn chặt môi đầy kìm nén nó liếc nhìn hung thủ vừa gây ra hành động ngu ngốc này đó không ai khác chính là Hàn Vũ, anh là như thế có lúc xuất hiện như một hồn ma không tiếng động, còn lại những lần khác đều theo thói quen mà bá vai bá cổ nó không thì cũng vỗ vào lưng hoặc bả vai.

Thấy thiên băng không phản ứng gì Hàn vũ vẫn rất ngây thơ anh kéo mạnh tay để nó đối diện với anh, 

“a!” tiếng kêu khẽ của nó khiến Hàn vũ dường như hoảng hốt nhất là khi anh đã nhìn rõ sắc mặt của thiên băng xanh xao và tái nhợt

- em bị làm sao vậy?_anh quan tâm hỏi kèm theo động thái xoay vòng người xem xét 

vì sự quan tâm ấy mà thiên băng chấp nhận không so đo tính toán với anh, nó mệt nhọc đáp:

- không sao chỉ là vết thương nhỏ thôi

- em bị thương ở đâu vậy? có phải lúc nãy anh vô tình chạm vào làm em đau không?

nó chỉ vào bả vai chỗ vết thương rồi mở cửa xe ném chiếc cặp vào bên trong, Hàn vũ nhăn nhúm khó chịu

- em định làm gì?

- đi học

- bị như vậy mà còn định lái xe sao?

dứt lời anh lập tức chui đầu vào xe nó lấy chiếc cặp ra rồi kéo luôn thiên băng lên con siêu xe mui trần của mình của mình, nó chẳng phản kháng cứ thế làm theo cho đến khi chiếc xe đã chạy được nửa đường Hàn vũ mới quay sang nói

- cũng may hôm nay Lãnh phong kêu anh đến đi học cùng em nếu không em định lái xe trong tình trạng thế này sao?

- (nó đang nhắm hờ mắt bỗng ngồi thẳng dậy) sao anh ấy không tự đến mà lại phải nhờ anh, em đâu phải là gánh nặng

- Lãnh phong bận rất nhiều việc không thể lúc nào cũng đến trường học được, không như em với anh rảnh rỗi quá mà

- (nó lườm anh) em không rảnh rỗi

- được rồi! mình anh là người nhàn nhất, mà vết thương của em từ đâu mà có

- là james

- Anh ta vẫn còn sống?

- ừm

không khí lại tiếp tục trầm nặng không cần nói nhiều Hàn vũ cũng tự mình tưởng tượng ra hết mọi việc.

————————————————————————————————

Lớp S1...!

màn giới thiệu h/s mới lại bắt đầu, con trai trong lớp ai cũng hạnh phúc, vui vẻ với hotgirl mới đến, Tử hy ngồi đối diện với nó không ngừng quan sát nói đúng hơn là chẳng hề rời mắt khỏi người thiên băng điều này khiến nó khá khó chịu

- làm gì mà nhìn tôi mãi thế?

- hôm nay cậu không khỏe sao thiên băng?

- tôi rất ổn

- để tôi đưa cậu xuống phòng y tế?

đang định trả lời “không” nó liền bắt gặp ánh mắt viên đạn của Mỹ Ngọc, Thiên băng cười nhạt: “vậy làm phiền cậu”

tử hy chợt mừng trong lòng cậu bước đến dìu nó, mỹ ngọc ngồi phía sau cũng rất nhanh nhẹn đứng dậy níu tay tử hy

- để mình giúp cậu tử hy! con gái với nhau sẽ thuận tiện hơn

- (cậu hất tay mỹ ngọc ra) không sao mình có thể làm được

- nhưng...

tử hy bỏ mặc mọi ánh nhìn từ từ đỡ nó ra khỏi lớp học, trên dãy hành lang dài chỉ có nó và cậu yên lặng bước đi từng bước hướng về phía phòng y tế, chân nó chợt dừng bước cậu bất ngờ ngước lên 

hỏi: ”sao vậy? không thể đi nổi à”

thiên băng nhìn thẳng vào đôi mắt nâu ấy miệng khẽ mấp máy: 

- sao phải đối xử tốt với tôi như vậy?

- chúng ta là bạn mà

- không phải vì tôi rất giống với Hạ vy sao?

-...

không gian trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết khi nó hỏi câu này, tử hy suy nghĩ gì đó ánh mắt thay đổi không ngừng: 

- tôi cũng không rõ nữa, nhưng sao đột nhiên cậu quan tâm đến Hạ vy vậy?

- không phải đột nhiên, tôi đã tìm hiểu qua về cô gái ấy

-....

- (thiên băng bước ra xa giữ khoảng cách với cậu, ánh chợt lạnh) này! cậu không nghĩ rằng từ trước đến giờ mình luôn đi sai hướng hay sao?

- ý cậu là gì?

- cũng không có gì, chỉ là tôi muốn nhắc nhở cậu sự phản bội thường đến từ những người mà cậu tin tưởng nhất

Tử hy muốn hỏi nó rất nhiều điều mình thắc mắc từ câu hỏi đó nhưng không hiểu sao miệng lại cứng đờ không thốt lên lời, thiên băng nở nụ cười bán nguyệt, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm khó hiểu sau đó rời đi, ánh mắt ấy, nụ cười ấy bỗng dưng trở thành nỗi ám ảnh của tử hy cậu như mất đi linh hồn chỉ biết đứng đờ người ra một chỗ.

Nó lang thang ở bãi cỏ phía sau trường chợt đụng mắt với người cần đụng, mỹ ngọc nhìn nó với ánh mắt không chút thiện cảm trái ngược với sự không hài lòng của cô ta thiên băng lại cười cợt

- sao cô lại nhìn tôi_ một người có khuôn mặt giống bạn của mình như kẻ thù thế? đó là ánh nhìn mà cô thường xuyên dành cho Hạ vy sao?

- Đừng Nhắc Tên Nó Trước Mặt Tao

- chà! tức giận rồi sao? cô diễn cũng thật đạt đấy, tôi khâm phục cô quá

- mày muốn gì?

hừ! nó nhếch mép cười lạnh ánh mắt tựa ám khí: “tôi muốn thấy cô đau khổ”

mỹ ngọc trợn mắt thân người khẽ run lên vì tức giận, cắn chặt môi ả lao đến phía nó dang tay định cho nó một bạt tai liền bị thiên băng tóm được 

nó dùng sức xiết chặt cổ tay của cô ta gằn lên từng chữ: “tốt nhất nên bỏ thói quen đánh người của cô đi, nhắc cho cô nhớ ở đây là Royal chứ không phải trường Dream”

Hất mạnh tay mỹ ngọc ra một cách phũ phàng nó quay lưng bước đi nhưng cô ta vẫn không từ bỏ ý định lao tới muốn túm tóc thiên băng từ phía sau, nó theo bản năng của sát thủ mà né sang một bên khiến mỹ ngọc ngã nhào xuống đất. 

thiên băng ngồi xổm xuống đưa tay bóp mạnh cằm mỹ ngọc đồng thời đầu ngón tay cũng không ngừng dí chặt vào da thịt làm mỹ ngọc đau đớn không thôi, nó lạnh giọng: “tôi đã cảnh cáo cô rồi mà phải không? tôi không phải Hạ vy vì thế đừng mong có thể ức hiếp tôi”

nó nhoẻn miệng cười kề sát vào tai mỹ ngọc: “à còn cái chết của hạ vy và ba cô ấy tôi sẽ không để nó ngủ yên đâu”

mỹ ngọc nghe vậy khuôn mặt tái nhợt ánh mắt đỏ rực, người không ngừng run lên vì sợ hãi cũng chẳng nhận thức được việc thiên băng đã bỏ đi từ lâu, cô ta chợt cười ha hả “đồ điên, chuyện đó thì đâu liên quan gì đến tôi chứ? không liên quan...”

mỹ ngọc cứ như vậy vừa cười lại vừa giận dữ mắt không ngừng trao đảo, vài phút sau ả ta bỗng nhếch mép “nói dối tôi biết cô chưa chết mà Hạ vy, muốn dọa tôi sao? đừng hòng.”

mỹ ngọc bước vào phòng vệ sinh để chỉnh chu lại quần áo đang định bước ra chợt nghe thấy tiếng bàn tán của 2 nữ sinh

- vừa nãy tao thấy thiên băng mà ạ

- thì sao? sợ gì? con nhỏ ấy từ khi bị mất trí nhớ cứ điên điên khùng khùng ấy

- đấy là mày vừa đi học lại nên không biết, thiên băng tìm lại trí nhớ rồi bây giờ còn đáng sợ hơn lúc trước nhiều, không hiểu sao mỗi lần thấy nụ cười của cô ta tao lại dựng hết tóc gáy

- vậy sao?

- ừ, đáng sợ lắm

- vậy mà còn ở đây bàn tán nữa, không muốn sống nữa sao?

- tao quên mất, thôi mau đi thôi

cuộc đối thoại kết thúc mỹ ngọc im lặng rồi cười khẩy như một người thắng cuộc “vậy là suy đoán của tôi lại càng được khẳng định, kẻ thất bại đáng thương chúng ta lại gặp nhau”.

————————————————————————————————

Giữa giờ ra chơi thiên băng ngồi im trong lớp học một mình vụ va chạm vừa rồi với mỹ ngọc khiến vết thương trên người nó rách thêm một ít vì vậy cách tốt nhất để giảm đau lúc này là nghe nhạc, nó vừa đeo tai iphone mạ vàng vừa lướt web tiếng nhạc to đến nỗi nó

chẳng nghe thấy tiếng hét om sòm ngoài sân trường và đã lan tới tập phòng học S1

một bóng đen phủ kín người nó nhưng thiên băng vẫn không hề hay biết, người con trai trước mặt bỗng ngồi phía ghế trên quay người xuống bàn nó rồi úp mặt xuống như một đứa trẻ đang ngủ, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào thiên băng, miệng mỉm cười tỏa nắng

Nó theo phản xạ mà dừng lướt web hướng ánh nhìn vào người con trai ấy, đáy mắt chợt hiện lên tia bất ngờ nhưng vẫn không biểu thị ra bên ngoài, trời hôm nay không nắng nhưng người con trai ấy đã đủ khiến nó phải nhíu mắt vì trói, làn da trắng sáng không tỳ vết, môi đỏ ửng, mắt to hơi sắc, mái tóc màu bạch kim được chải chuốt gọn gàng

giây phút ấy đáy lòng nó bỗng chốc không yên ổn, cứ bồn chồn lo lắng, ngoài kia học sinh bu kín cả cửa sổ học sinh trong lớp “chết” lâm sàn, nó cứ mải mê đối mắt với người ấy mà chẳng nghe thấy mọi người xung quanh đang nói gì

“có phải tao đang mơ không mày? Ảnh Đế của tao, siêu idol của tao”

“híc! không thể tin được ngoài đời còn đẹp hơn cả trên tạp chí nổi tiếng nữa”

...vvvv

chàng trai đó chính là Ken _ người được mệnh danh là Ảnh Đế diễn viên nổi tiếng, ca sĩ nhạc sĩ tài năng, người mẫu quốc tế nổi tiếng đang làm mưa làm gió trong vòng 1 năm gần đây.

Nó lấy lại bình tĩnh tháo tai nghe ra đặt nhẹ nhàng xuống bàn, ánh mắt hờ hững quét xung quanh người trước mặt, Ken bỗng đứng dậy đến trước mặt nó mỉm cười thân thiện: "xin chào! em tên là Tử minh, chị có thể gọi em là ken"

nó im lặng lạnh lùng, ken lại tiếp dang tay ra định bắt tay với nó: "em là em trai của Tử Hy, từ hôm nay sẽ bắt đầu học ở đây rất vui khi được biết chị" tất cả h/s bên ngoài lớp "ồ" lên một tiếng và hét inh ỏi

thiên băng nhìn đôi bàn tay rồi lại nhìn thẳng vào mắt ken, đôi đồng tử tím than tựa làn nước mùa thu khẽ gợn sóng, nó không nói không rằng lạnh lùng bỏ đi, những người bên ngoài nín thở đợi thiên băng đi khuất mới một phen tròn mắt kinh ngạc rồi tiếc nuối 

h/s1 "khổ thân idol của tôi đụng ai không đụng lại đụng chúng nữ hoàng băng giá"

h/s2 "híc! nhìn oppa đáng thương quá muốn nhào tới mà an ủi quá đi mất"

h/s3 "huhu ai bảo người ta đẹp vậy chứ? người ta đẹp thì người ta có quyền thôi, tội mỗi oppa của tôi"

một số khác thì "thật không là em trai của tử hy á? đúng là anh em ruột có khác đẹp y trang nhau"

"trời ơi! idol tôi tên thật là Tử minh< cái tên hay quá"...vvv

Khi nó bỏ đi, ken lặng người nụ cười trên môi cũng chợt tắt ánh mắt dõi theo thiên băng cho đến khi nó khuất khỏi tầm nhìn mới thôi

vui mừng có, buồn đau cũng có, nhóc vừa nghe anh trai mình nói về việc gặp một người tên Thiên băng có gương mặt, giọng nói giống y Hạ vy liền lập tức gác mọi công việc mà bay về việt nam, trước khi đến đây tử hy cũng có dặn tuyệt đối không được gọi nó là Hạ vy nên ken mới có thể bình tĩnh được như vậy. Giây phút nhìn thấy nó trong lớp học, tim nhóc như ngừng đập, khó khăn lắm mới kìm nén không nhào vào ôm nó, tuy đã được nhắc trước về tính cách hiện tại của nó nhưng ken vẫn khỏi bất ngờ, hiện tại cậu dám chắc rằng đó chính là Hạ vy.

Thiên băng đi một mạch vào xe của Hàn Vũ khởi động đóng kín lại, bấy giờ nó mới thở phào nhẹ nhõm, ken chính là điểm yếu của nó vừa thấy nhóc mọi kí ức xưa kia lại thi nhau hiện về Nó ghét cái cảm giác hiện tại của mình nó ghét cái việc cứ phải nhìn lại quá khứ điều ấy khiến thiên băng mệt mỏi và điều quan trọng hơn nó sợ ken sẽ bị vướng vào kế hoạch trả thù của mình, nó sợ ken bị tổn hại thật sự rất sợ. 
Bình Luận (0)
Comment