Trước Mắt Toàn Tiền

Chương 57


Đi ăn sao?
- Đúng vậy… Nếu em không rảnh thì cũng không cần miễn cưỡng đâu.

Anh hiểu mà.
Hạ Liên dừng một lúc rồi nói.
- Em rảnh.

Lát em sẽ qua chỗ anh.
Có vẻ như được cô ta đồng ý, Bạch Gia Nặc nhất thời vui mừng không thôi.

Sau khi cúp máy, Hạ Liên đưa mắt nhìn chằm vào dãy số của Bạch Gia Nặc nhất thời không biết phải làm sao.
Cô ta quen Bạch Gia Nặc nếu tính đến nay cũng được 5 năm rồi.

Lần đó, Hạ Liên đến trường của Bạch Gia Nặc gặp bạn thân, vô tình quen biết anh chàng bác sĩ thiên tài này.

Hạ liên biết Bạch Gia Nặc luôn có tình cảm với cô ta.

Nhưng cô ta cũng chỉ coi người đàn ông này là một trong những người bạn của mình mà thôi.

Người mà cô ta luôn hướng đến chính là Hoàng Dương Vũ kia.
Hạ Liên quay người rời đi, chỉ tiện dặn đám côn đồ dạy dỗ Kiều Liễm Liễm xong thì thu dọn tàn cuộc.
Cô ta lái xe đến bệnh viện, nơi mà Bạch Gia Nặc làm việc.
Trước đây, Hạ Liên đã không dưới 10 lần từ chối tình cảm của Bạch Gia Nặc.

Cô ta cũng phải công nhận là người đàn ông này quá si tình.


Bị từ chối nhiều như vậy mà vẫn không hề buông bỏ.

Không những vậy, những lúc cô ta buồn, luôn có Bạch Gia Nặc ở bên cô ta.

Khi cô ta tức giận, anh ta vẫn có mặt, giang tay ra để cô ta cắn xả tức.
Nếu như Hoàng Dương Vũ mà được như Bạch Gia Nặc thì tốt.

Cô ta cũng chẳng phải giở nhiều thủ đoạn như vậy.

Từ trước đến nay, ba luôn nói với cô ta rằng chỉ có người đàn ông như Hoàng Dương Vũ mới xứng đáng với cô ta mà thôi.
Ngay từ khi gặp Hoàng Dương Vũ lần đầu tiên, Hạ Liên đã động lòng rồi.

Hiện tại, cô ta không thể từ bỏ được.

Hoàng Dương Vũ không chỉ là người đàn ông trong mộng của cô ta mà còn là mục tiêu của cả Hạ Gia nữa.
Hạ Liên đi đến tầng làm việc của Bạch Gia Nặc thì đúng lúc gặp một người giúp việc từ trong đó đi ra.

Trông thấy cô ta, nữ ý tá kia liền nở nụ cười thân thiện.
- Cô Hạ chờ bác sĩ Bạch sao? Anh ấy đang cùng bệnh nhân ở trong đó, cô chịu khó chờ 15 phút nữa là bác sĩ Bạch sẽ hết ca.
- Cảm ơn cô.

Vậy tôi sẽ ngồi đây chờ anh ấy.
Đối với người ngoài, Hạ Liên luôn có một một mặt rất dịu dàng.

Nếu như không tận mắt thấy cô ta ra tay với Kiều Liễm Liễm thì chẳng ai nghĩ một cô gái với vẻ ngoài đoan trang, xinh xắn như thế này lại có bản tính ác độc như vậy.
Thấy nữ y tá kia rời đi.

Nụ cười trên môi của Hạ Liên lập tức tắt ngấm.

Cô ta đi đến cửa muốn nhìn xem Bạch Gia Nặc đang chữa trị tâm lí cho bệnh nhân nào.
Từ ngoài cửa nhìn vào bên trong, Hạ Liên thật sự rất kinh ngạc khi thấy bệnh nhân của Bạch Gia Nặc thế mà là Kiều Giang?
Cô ta nhìn thấy Bạch Gia Nặc đang tiên cho Kiều Giang loại thuốc nào đó rồi tiến hành điều trị tâm lí.

Cho đến bây giờ thì Hạ Liên không thể động đến 1 cọng tóc của Kiều Giang là vì Hoàng Dương Vũ bảo vệ cô rất chặt.

Hạ Liên dù làm như thế nào cũng không có cơ hội tiếp cận được.
Trong đầu của Hạ Liên lúc này xuất hiện một lối suy nghĩ riêng.

Chi bằng, cô ta lợi dụng Bạch Gia Nặc mà trừ khử Kiều Giang luôn.

Có như vậy, cô ta sẽ sớm có thể trở thành Hoàng phu nhân một cách đúng nghĩa.
Nghĩ đến đây, Hạ Liên liền nhanh chóng thu lại tầm nhìn mà quay trở về hàng ghế chờ ngồi đợi Bạch Gia Nặc làm xong việc.
Đúng 15 phút sau, Bạch Gia Nặc đưa Kiều Giang ra khỏi cửa mà dặn dò.
- Nhớ là trong thời gian này điều phối tâm trạng cho ổn định.


Quá trình diễn ra vô cùng tốt nên cô cứ yên tâm.
- Tôi biết rồi.
- Mấy hôm nữa là hết thuốc, tôi sẽ đưa cho cô lọ mới.
Kiều Giang nghe xong thì quay người định trở về phòng bệnh của mình ở tầng dưới.

Đúng lúc này, Hoàng Dương Vũ cũng từ trong thang máy đi ra.
Trông thấy sắc mặt của Kiều Giang có vẻ tốt, hắn liền vui vẻ đi đến ôm lấy cô vào lòng.

Hai người nhanh chóng biến mất trước tầm mắt của Hạ Liên.

Cô ta đứng thất thần ở cuối hành lang mà nắm chặt tay lại với vẻ mặt không cam tâm.
Rõ ràng trước đây Hoàng Dương Vũ chưa từng đối với người phụ nữ nào ân cần như vậy.

Vốn cô ta tưởng rằng cô ta mới chính là người phụ nữ duy nhất có thể xuất hiện trong đời của hắn.

Bây giờ, bỗng dưng lại có thêm một kẻ chen ngang.
Hạ Liên nén lại cơn tức rồi đi đến phòng làm việc của Bạch Gia Nặc.

Cô ta đứng ở ngoài, đưa tay gõ cửa.
- Vào đi.
Hạ Liên mở cửa đi vào.
Bạch Gia Nặc đang cởi chiếc áo trắng bác sĩ ra thì đúng lúc thấy Hạ Liên.

Anh ta lập tức phấn khởi vội đi về phía của cô ta.
- Bắt em phải chờ sao?
- Không có, em vừa mới đến thôi.
- Anh biết một nhà hàng mới khai trương.

Món ăn ở đây cũng khá ngon, để anh dẫn em đến đó.
Hạ Liên nhẹ nhàng gật đầu.
Mắt nhìn của Bạch Gia Nặc khá là tốt.


Nhà hàng này không tệ chút nào.

Từ trên tầng 3 nhìn xuống cả một phong cảnh thành phố tấp nập, từng món ăn bê lên cũng rất hấp dẫn.

Từ khi ngồi vào bàn ăn, Bạch Gia Nặc chính là người luôn nói chuyện nhiều nhất.

Còn Hạ Liên chỉ đáp lại hắn, thỉnh thoảng cười vài lần để tạo không khí mà thôi.
- Anh rất vui khi em đồng ý đi ăn cùng anh.

Tính đến thời điểm hiện tại thì có lẽ chúng ta đã lâu lắm rồi chưa có cùng nhau dùng bữa thì phải.
Hạ Liên cắt một miếng thịt bò bít tết rồi đặt vào đĩa của Bạch Gia Nặc.

Điều này khiến cho Bạch Gia Nặc càng kinh ngạc hơn.
- Bệnh nhân vừa rồi bị bệnh gì đấy? Em đến thấy anh đang chữa trị cho cô ấy nên hơi tò mò.
- À, là Kiều Giang sao? Cô ấy mắc bệnh rối loạn nhân cách nhưng ở cấp độ không quá nặng.

Anh đang điều trị cho cô ấy, có vẻ bệnh tình của cô ấy tiến triển rất tốt.
- Vậy sao…
Nghe đến đây, Hạ Liên chợt dừng lại một lúc.

Cô ta buông dĩa và dao xuống rồi nắm lấy tay của Bạch Gia Nặc.
- Anh có thể giúp em một chuyện không? Cứ coi như là em đang cầu xin anh đi.

Em mong anh sẽ giúp em…..

Bình Luận (0)
Comment