Trường An Kinh Mộng- Mĩ Bảo
Lý Bác- Phần 3
- ----------
Một năm tôi luyện, huynh ấy gầy đi nhiều, cũng anh tuấn hơn, vừa liếc nhìn ta đã nhận ra huynh ấy trong đám đông.
Ta lùi từng bước một, lùi tới tận bờ sông. Bọn họ cũng tiến lên từng bước một.
Ta nhìn Tiết Hàm chăm chú. Huynh ấy cũng nhìn ta chằm chằm.
Sự kích động, kinh ngạc cùng nghi ngờ không ngừng tuôn trào từ ánh mắt ấy.
Ánh trăng chiếu xuống mặt nước đang dao động cùng với ánh sáng từ những ngọn đèn tạo nên khung cảnh thật đẹp.
Nhưng ta lại đang phải đối mặt với kẻ thù của mình, một thân đầy thương tích, cơ thể tê liệt vì đau đớn, mồ hôi chảy nhễ nhại, ta cảm thấy bản thân mình đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Thật là trớ trêu thay!
“Tiết Tướng quân! Lý Bác vừa nhìn thấy nàng ta thì liền hét ầm lên!”
“Hoàng thượng đã sớm ra lệnh phải diệt trừ yêu nữ này. Nếu ngài bất tuân theo luật pháp thả ả ta đi thì để bọn ta xem xem ngài giải thích thế nào với Hoàng thượng!”
Tiết Hàm đứng sau đám người, sắc mặt tái nhợt nhưng chẳng nói lời nào.
Tôi gấp gáp nói: “Tiết Hàm, tên Lý Bác này sớm đã nối giáo cho địch, thông đồng với địch phản quốc, ta có thư từ làm bằng chứng!”
Lý Bác hét lên: “Đồ yêu nữ hại nước hại dân này, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người! Ngươi vừa mới giết đám người này, tất cả mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy.”
Sau đó hắn ta lại quay sang Tiết Hàm, “Chỗ ta có thánh chỉ xử tử yêu nữ này tại chỗ.”
Nói xong hắn giơ đạo thánh chỉ màu vàng ra.
Ta khàn giọng hét lên: “Tiết Hàm, Lý Bác hắn ta bị oán linh ám lấy rồi!”
Nhưng khi Tiết Hàm thấy thứ đồ ở trong tay kia, huyết sắc trên mặt gần như biến mất hết. Huynh ấy kinh ngạc, hai tay run lên, đôi môi run rẩy: “Những thứ viết trên đó đều là thật sao?”
“Không phải đâu!” Ta lớn giọng nói.
Lý Bác sắc giọng nói: “Dẫu sao thánh chỉ này cũng là thật. Người đâu, tới bắt đồ yêu nữ này lại, hành quyết tại chỗ cho ta--”
“Gượm đã!” Tiết Hàm quát lên.
Trái tim của ta như nhảy lên tận cuống họng vậy.
Tiết Hàm dường như đã đấu tranh trong khoảng thời gian ngắn để có thể đưa ra được quyết định, vẻ mặt đầy đau đớn buồn bã, xen lẫn phẫn uất cùng bất lực. Huynh ấy đẩy đám đông sang một một, chậm rãi tiến lên phía trước. Sắc mặt tái nhợt, gân xanh lộ ra, ánh mắt nghiêm nghị, khớp tay cầm tấm lụa thánh chỉ kêu kẽo kẹt, toàn thân căng thẳng như một cây cung sẵn sàng đợi bắn.
Ta hít một hơi thật sâu, đợi chờ huynh ấy đi về phía ta. Huynh ấy nhìn ta chằm chằm, ánh mắt như muốn khoét một lỗ trên người ta vậy.
Sau đó, rút Băng Nguyệt Điệp bên hông ra, nói: “Để ta...”
....Một giọt sương lạnh rơi từ trên cây xuống kéo ta ra khỏi miền ký ức.
Dòng sông chảy về phía Đông như thường lệ, gió thổi khiến cây cối điên cuồng nhảy múa, thân hình gày gò của Tiết Hàm như đang đung đua trong gió. Huynh ấy đứng nhìn mặt sông hồi lâu, y phục mỏng manh, đây không phải là muốn bị bệnh đấy chứ?
Ngắm trăng rồi tưởng nhớ cố nhân à?
Nếu thật sự ta đã chết, hôm nay huynh ấy làm như vậy là để cho ai xem đây?
Ta thật sự đã nghĩ tới việc giả thần giả quỷ tới gặp huynh ấy để coi biểu hiện của huynh ấy thế nào.
Tiết Hàm thở dài trong gió, ấn thứ gì đó trong tay lên lồng ngực. Ta nhìn không rõ biểu tình của huynh ấy, nhưng ta lại có thể thấy rõ thứ huynh ấy cầm trong tay. Là ngọc bội của ta.
Ngọc bội mà Tiết Hàm tặng cho ta, vừa bị thất lạc mấy ngày trước, giờ lại ở trong tay huynh ấy!
Đang kinh ngạc, chợt nghe Tiết Hàm nỉ non: “Muội đang ở đâu?”
Ta sợ hãi toát mồ hôi lạnh, nhưng chợt nhận ra huynh ấy bây giờ không nhìn thấy ta liền thở dài nhẹ nhõm.
Tiết Hàm chậm rãi vuốt ve miếng ngọc bội, lẩm bẩm nói. Ta ở trong bóng tối quan sát bằng ánh mắt lạnh bạc.
Có lẽ do trời quá lạnh, hoặc cũng có lẽ đóng kịch như vậy là đủ rồi. Tiết Hàm cuối cùng cũng hồi phủ, trên đường gặp thủ hạ, lại bị kéo về bữa tiệc.
Ta dễ dàng qua mặt đám thị vệ, đi tới nơi bữa tiệc đang diễn ra. Một cung nữ đi ngang qua, ta đập vào gáy cô ta một cái rồi lôi thân hình mềm nhũn của cô ta vào bụi cây.
Không lâu sau, ta ra ngoài với diện mạo của một cung nữ. Miệng mỉm cười, ta nhặt con gà bị lật úp trên mặt đất lên, phủi phủi rồi đặt lại lên khay. Nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn không cam lòng, nhổ nước bọt vài lần rồi mới đi ra sảnh tiệc.
Trong sảnh vô cùng ấm áp, y phục đơn mỏng, mấy vũ nữ uyển chuyển ca múa, khung cảnh hoa lệ lộng lẫy. Huệ Giác công chúa ngồi phía trên, kim chi ngọc diệp, dung nhan tinh xảo. Tiết Hàm ngồi bên phải nàng ấy, sắc mặt trắng bệch, vui buồn không thấu.
Đôi mắt của Lý Bác đang dán chặt lên người cô cung nữ rót rượu cho hắn ta. Ta cúi đầu thấp, bê khay đường đường chính chính đi qua. Hắn ta không nhận ra, vẫn đang nói chuyện với cô cung nữ kia. Lúc ta đặt cái đĩa xuống trước mặt hắn ta, rốt cuộc hắn cũng lơ đễnh lướt qua mặt ta.
“Ấy?” Rõ ràng là thấy ta quen mắt.
Ta từ nụ cười đạm nhiên của hắn ta, ngay trong khoảnh khắc ấy, nhanh như chớp lôi tràng hạt kim cương ra quấn quanh cổ hắn ta. Lý Bác hét lớn, vùng vẫy để trốn thoát. Ta chộp lấy tràng hạt, giật mạnh rồi buông ra. Tràng hàng kim cương không phải là vật tầm thường, khi gặp phải đồ có tà khí thì sẽ tỏa sáng rực rỡ, chủ động quấn lấy, chạm vào da thịt sẽ lập tức cháy đen. Lão tặc Lý Bác thét lên đau đớn, nhưng sau bị tràng hạt cắm sâu vào da thịt, kêu không thành tiếng.
Bữa tiệc trở nên hỗn loạn, mấy cung nữ sợ hãi hét lên.
Ta cười lạnh một tiếng, cắn ngón tay viết một câu chú ngữ lên lòng bàn tay, sau đó tát thật mạnh lên người Lý Bác, nơi bị chạm vào phát ra ánh sáng đỏ như máu. Lý lão tặc phát ra một tiếng kêu thảm thiết từ cổ họng, cả người run lên rồi ngã xuống.
Một nam nhân trông giống thủ lĩnh đội cận vệ nhanh chóng phản ứng lại, lập tức rút kiếm đâm về phía ta.
Một tay ta đè người Lý Bác, một tay cầm tràng hạt siết chặt cổ hắn, nhất thời không kịp né tránh, chỉ có thể nghiến răng đón lấy lưỡi kiếm.
Đúng lúc ấy, ánh bạc lóe lên, một vật màu trắng đâm qua, chặn đường kiếm đang đâm về phía ta.
“Tướng quân?” Huệ Giác công chúa cả kinh.
Ta lập tức tăng lực đạo ở tay, tràng hạt siết chặt lấy Lý lão tặc.
Thân hình dầu mỡ của hắn ta đổ ầm xuống đất, làn da chuyển sang màu đen, phần cổ nhanh chóng thối rữa, biến thành nước rồi bốc mùi hôi thối.
Ta buông tay ra. Ánh sáng phát ra từ tràng hạt vẫn không suy giảm, bắt đầu hấp thụ toàn bộ làn khói đen dày đặc. Khi thi thể hắn ta từ từ biến thành hư vô thì ánh sáng của tràng hạt cũng biến mất, mỗi một hạt tràng đều trở nên dày hơn, phản chiếu ánh sáng thâm thúy kỳ dị.
Ta nhặt lại chuỗi tràng hạt, cất vào trong tay áo. Đây là bảo bối của Thuấn Hoa, lỡ như xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không xong với huynh ấy đâu.
Trong sảnh vang lên những tiếng la hét kinh hoàng, khách nhân cùng người hầu lũ lượt chạy thoát thân. Ta bình tĩnh đứng nhìn cái tên tội ác đầy người này trở thành một đám không khí, trong lòng tràn ngập sự nhẹ nhõm và vui sướng khi trả thù thành công. Giết hắn ta không khó, đặc biệt là sau khi Thuấn Hoa giúp ta lấy lại được một phần pháp lực của mình. Khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy trên đời này chẳng còn gì đau khổ nữa, xiềng xích quấn lấy ta bấy lâu nay cuối cùng cũng biến mất.
Ta bật cười thành tiếng, đám cung nữ nhìn ta run bần bật.
Cận vệ của Huệ Giác công chúa xông vào trong sảnh, rút gươm bao vây lấy ta.
Ta vẫn cười lạnh nhìn bọn họ, nhìn nàng công chúa xinh đẹp với gương mặt tái nhợt. Rồi quay mặt lại nhìn người vừa mới đỡ kiếm cho ta.
Huynh ấy cuối cùng cũng nhìn rõ mặt của ta, sau đó mỉm cười.
Nụ cười vô cùng nhẹ nhõm, tựa như vừa trút bỏ được gông cùm nặng nề.
Huynh ấy định mở miệng nói gì đó nhưng lại ngã gục xuống không nói được lời nào.
- -------------