Lý Băng Băng vì quá kích động mà ôm Lý Trường Ca có chút chặt, mà tơ lụa may trang phục của hai người đều là tơ lụa Kim Ti thượng hạng, tuy không thể nhìn xuyên qua lớp vải lụa, nhưng thực tế nó lại vô cùng mỏng manh.
Thân thể hai người cũng vì vậy mà dính chặt vào nhau, Lý Trường Ca thậm chí còn cảm nhận được những bộ phận lồi lõm trên cơ thể nàng đang cọ xát vào cơ thể hắn, đặc biệt là hai quả sơ ri ở nhũ phong của nàng, làm hắn không khỏi cảm thấy rạo rực.
- Hoàng tỷ ...
Lý Trường Ca nhỏ nhẹ lên tiếng nhắc nhở nàng.
Lúc này Lý Băng Băng mới cảm thấy không đúng, vội buông hắn ra, hai tai nàng đỏ bừng như quả gấc, hai má điểm màu hồng nhuận, trông nàng lúc xấu hổ lại càng thêm xinh xắn, đáng yêu.
- Ta ... ta ... chỉ là có chút vui mừng cho đệ mà thôi ...
- Ân ...
Lý Trường Ca khẽ gật đầu đáp lời nàng, hắn không muốn nói nhiều tránh để nàng thêm xấu hổ.
Lý Băng Băng cũng vậy, nàng vội xoay người rời đi.
- Ta có việc đi trước, hẹn gặp lại đệ vào chiều nay!
Nói rồi, nàng chạy thật nhanh ra khỏi tầm mắt của hắn, nhớ lại cảm giác song thân cọ xát thân mật lúc nãy nàng không khỏi xấu hổ thêm một trận.
"A ... xấu hổ chết mất ..."
Lý Trường Ca nhìn bóng lưng của nàng chợ nở một nụ cười vui vẻ, rồi hắn cũng hướng đến lầu ba mà đi tới.
Ở bên dưới đại sảnh, pháp bảo truyền tin của Lý Chính Thuần chập chờn phát sáng, không đầy ba giây sau, khuôn mặt hắn đã thể hiện rõ sự tức giận, và đố kỵ.
Hắn hậm hực mà bước đến chỗ cầu thang, cước bộ hung hăng và gấp gáp, hắn va phải ai đó, làm đối phương ngã ngửa ra đất, chưa nhìn mặt đối phương, Lý Chính Thuần đã nộ khí xung thiên.
- Tên nào mắt chó để trên đầu vậy? Có thấy bổn hoàng tử không hả?
Hắn vừa mắng xong, thì lưỡi co rụt lại, hắn đã lỡ lời, đối phương là Lăng Thừa Phong, đệ đệ yêu quí của Lăng Mộng Nhi.
Nhưng hắn đã lỡ to tiếng mắng người, lý nào lại rút lời, nhất thời á khẩu chưa biết xoay xở ra sao thì Lăng Mộng Nhi đã chạy đến.
- Phong đệ đệ, đệ không sao chứ?
Lăng Thừa Phong có chút ủy khuất nói:
- Đệ không sao ...
Nói rồi hắn đứng dậy thi lễ với Lý Chính Thuần:
- Hoàng tử điện hạ, hạ thần xin lỗi!
- Được rồi, được rồi, bỏ qua đi!
Hắn nói rồi lập tức bỏ đi, bởi vì không biết phải đối mặt với Lăng Mộng Nhi ra sao.
Lăng Mộng Nhi tức giận mà nhìn theo bóng lưng hắn, tên hoàng tử này mới chỉ có chút thiên phú, vậy mà đã không coi ai ra gì.
Sau này hắn có thêm chút quyền lực, e là sẽ gây họa khắp nơi.
Nếu không phải hắn là hoàng tử của Phù Quang Tiên Quốc nàng nhất định sẽ giáo huấn hắn một trận.
Lăng Mộng Nhi chỉnh trang lại y phục cho tiểu đệ của mình, rồi dặn dò hắn phải đi đứng cẩn thận một chút, sau đó mới rời đi.
Tu vi nàng bây giờ cũng đã là Trúc Cơ kỳ bát trọng thiên, cho nên nàng cũng sẽ tham gia lớp thỉnh giảng về Kết Đan kỳ của Quang Minh Chi Mục Sứ (người đứng đầu các Quang Minh Chi Sứ của Quang Minh Thần Điện, ta sẽ có một chương phụ lục để nói về cơ cấu của Quang Minh Thần Điện, có thể là ngay sau chương này).
Các Quang Minh Chi Sứ, và Quang Minh Chi Mục Sứ của Quang Minh Thần Điện chuyên phụ trách việc truyền bá và duy trì tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần của Phù Quang Tiên Quốc, ngoài ra bọn họ đều là những học giả uyên thâm, chuyên nghiên cứu về đại đạo tu chân, để vào được Quang Minh Thần Điện, các vị sứ giả này đều phải chứng minh thực lực và kiến thức của mình, cho nên danh vọng của bọn họ thường rất cao, nhất là ở Phù Quang Tiên Quốc.
Lần thỉnh giảng này do đích thân Quang Minh Chi Mục Sứ của tổng bộ Quang Minh Thần Điện, Đới Thanh Mộc đứng ra giảng giải, cho nên được thế hệ trẻ như nàng kỳ vọng rất nhiều, bởi vì Đới Mục Sứ là học giả đứng đầu của Phù Quang Tiên Quốc, từng cống hiến rất nhiều nghiên cứu và đóng góp vào việc xây dựng hệ thống công pháp của tiên quốc.
Chẳng hạn như Diên Niên Thuật hiện nay sử dụng rộng rãi trong hoàng cung cũng từng được chỉnh lý bởi Đới Mục Sứ.
Lăng Mộng Nhi đi vào bên trong phòng học, dù còn rất sớm nhưng bên trong đã có không ít người đến nghe giảng, ở chỗ này không chỉ có con cháu của các quan lại trong triều hay là dòng dõi hoàng thất, mà còn có những vị sứ giả, và mục sứ của Quang Minh Thần Điện ở các phân bộ, và thậm chí ngay cả một số vị học giả nổi danh của Phù Quang Tiên Quốc cũng đến dự thính, học hỏi và trau dồi thêm kiến thức từ Đới Mục Sứ.
Lăng Mộng Nhi thuộc dòng dõi quan lại Nhất Phẩm đương triều, cho nên được ưu tiên ngồi ở hàng thứ ba, ngay sau hàng ngồi của hoàng thất.
Hàng đầu tiên được hoàng thất trịnh trọng ưu ái dành riêng cho các vị học giả.
Cũng nhờ những động thái nhỏ này mà Phù Quang Tiên Quốc trong mắt các vị học giả luôn là một tiên quốc khác biệt với những tiên quốc còn lại.
Giờ Thìn hai khắc đã điểm, Đới Thanh Mộc Mục Sứ khẽ hắng giọng một hai tiếng để thu hút sự chú ý của mọi người, đồng thời nhắc nhở mọi người đã đến giờ.
Cả gian phòng trở nên yên tĩnh trong chốc lát, mọi người đều nghiêm túc hướng về phía đài cao ở chính giữa gian phòng.
Đới Thanh Mộc ngồi tĩnh tọa trên một cái bồ đoàn, giọng không to không nhỏ, nhưng trầm ấm dễ nghe, thẩm thấu vào não hải của người nghe.
- Chư vị đạo hữu thân mến, hôm nay lão mỗ vinh dự được hoàng thất xem trọng mời đến Tụ Linh Các thỉnh giảng về vấn đề Kết Đan, và luận giải về Kết Đan kỳ cảnh giới ... tiếp theo là phần thỉnh giảng của lão mỗ, nếu có gì sơ sót mong chư vị đạo hữu lượng thứ bỏ qua, và góp ý cho lão mỗ!
Lão nói xong liền nhìn xuống bên dưới một lần, thấy mọi người đều đã tập trung, và đồng tình với lão, lão mới bắt đầu nói tiếp.
(p/s mình dùng lão ở đây là để các bạn hình dung tuổi tác của họ, còn dung mạo của họ sẽ nhìn như thanh niên, hoặc trung niên trẻ đẹp nha, tu sĩ mà :)) )
Lão đưa mắt đến chỗ Lý Trường Ca, thấy hắn tay cầm sẵn ngọc giản ghi chép, chuẩn bị nghe lão thỉnh giảng liền thấy vô cùng hài lòng.
- Vậy ta bắt đầu đây ... như chư vị đạo hữu đã biết, tu sĩ đạt đến Trúc Cơ kỳ cửu trọng thiên, chân khí nội thể tích lũy trong đan điền càng ngày càng cô đặc, đây là những dấu hiện đầu tiên cho việc tu sĩ có khả năng Kết Đan, nếu tu sĩ không có những dấu hiệu này, e là đan điền hoặc là công pháp không thể cô đặc chân khí, nếu tiếp tục tu luyện theo cách cũ chỉ sợ cả đời chỉ dừng lại ở Trúc Cơ kỳ.
Ở bên dưới không ít học giả khẽ gật đầu, bọn họ quan sát bao nhiêu thế hệ tu sĩ, ghi chép lại quá trình tu luyện của bọn họ, mà đúc kết ra những điểm chung này, tuy không phải lúc nào cũng sẽ đúng, nhưng mà 10 thành cũng đúng đến 9 thành 9.
Lão lại thao thao giảng giải.
- ... cho đến khi bên trong đan điền, dần xuất hiện một hạt Kim Đan nhỏ như hạt cát thì xem như đã đạt đến đỉnh phong của Trúc Cơ kỳ, nửa bước đặt chân vào cảnh giới Kết Đan, hạt Kim Đan nhỏ bé này chính là nền tảng để Kết Đan ...
Lão dừng lại, khẽ hỏi Lý Trường Ca.
- Không biết là Thái Tử điện hạ, đã đến bước nào rồi?
Lý Trường Ca điềm tĩnh, lễ phép trả lời:
- Thưa Mục Sứ, đan điền của ta chỉ mới có dấu hiệu cô đặc lại, chưa xuất hiện hạt Kim Đan, hẳn là giai đoạn đầu của Trúc Cơ kỳ cửu trọng thiên.
Phong thái hắn trả lời tự tin, luận cứ chặt chẽ theo đúng thuyết pháp của hắn làm lão rất hài lòng, lão khẽ gật đầu tán thưởng.
- Thái Tử điện hạ trả lời rất tốt, người vừa tấn thăng cảnh giới, lại vừa trải qua thương tổn nặng nề, không cần phải nóng vội, chân khí bước đầu cô đặc đã cho thấy người hoàn toàn có thể Kết Đan, chỉ cần tập trung luyện hóa chân khí cẩn thận, tích lũy đầy đủ trước khi trùng kích Kết Đan kỳ là sẽ thành công.
- Đa tạ Mục Sứ chỉ điểm!
Lý Trường Ca khiêm tốn đáp lời lão.
Bên trong nội thể hắn đã có hạt Kim Đan, nhưng hắn phỏng đoán đây hẳn là thủ bút của hệ thống, liền giấu nhẹm đi chuyện này, dựa theo thuyết pháp của lão mà trả lời, che đậy đi sự thật bên trong.
Vừa tấn thăng Trúc Cơ kỳ cửu trọng thiên liền có hạt Kim Đan, nói ra có ai tin? Hơn nữa, hắn cũng không cần phải làm như vậy, chỉ tổ thêm phiền phức và sự chú ý của phe đối lập mà thôi.