Lý Trường Ca thủ thế nói.
- Ta nhường đệ ba chiêu!
Lý Chính Thuần mừng như mở cờ trong bụng, hắn hét lớn:
- Hoàng huynh, đây là chiêu thứ nhất của ta! Kim Nhạn Hoành Không.
Bút lục của Kim Nhạn Hoành Không có ghi, Kim yến hà xứ lai, Hoành không minh thu thu. Hoàn thân huy kiếm, Thuận thế đăng không. Trảm!
Một kiếm chiêu này nói đơn giản là tấn công từ trên không.
Quả thực Lý Chính Thuần không phải kẻ ngốc, hắn "biết rằng" thân thể của Lý Trường Ca chưa hoàn toàn bình phục, liền dùng chiêu này để mở đầu tấn công, gây áp lực lên toàn cơ thể của Lý Trường Ca, tạo thuận lợi cho những kiếm chiêu về sau.
Lý Băng Băng có chút lo lắng mà nhìn, miệng không ngừng lẩm bẩm mà mắng Lý Chính Thuần.
- Cái tên này ... thật là ...
Nếu Lý Chính Thuần là một kẻ biết điều, ba chiêu đầu tiên này không nên bắt đầu bằng Kim Nhạn Hoành Không mà phải là ba kiếm thức cơ bản để thăm dò thể trạng thân thể của Lý Trường Ca, xem hắn mạnh yếu thế nào mà ra những chiêu tiếp theo cho phù hợp.
Đây rõ ràng là muốn chèn ép Lý Trường Ca.
"Động tác của hắn thật chậm a!"
Trải qua một loạt bài huấn luyện thị giác với hệ thống, khả năng quan sát của Lý Trường Ca tăng lên mãnh liệt, kiếm chiêu của Lý Chính Thuần quả thực rất nhanh, nhưng trong mắt hắn lại rõ ràng từng động tác một.
Lý Trường Ca chỉ đơn giản lách người sang một bên để né tránh.
Thân thể của Lý Chính Thuần ầm ầm chém xuống, mộc kiếm nện lên nền gạch phát ra âm thanh trầm thấp.
"Hụt?"
Hắn vừa đáp đất, còn chưa kịp ổn định hạ bộ, từ bên hông đã truyền đến một cơn đau nhẹ.
Là Lý Trường Ca đạp vào hông của hắn.
- Chú ý hạ bộ!
Cú đạp này không quá mạnh, nhưng đủ để Lý Chính Thuần lăn mấy vòng, quần áo và mặt mũi đều lem nhem nhếch nhác.
Trong mắt của Lý Chính Thuần, đây chính là bị hắn làm nhục, vô cùng tức tối, đây là hoàng huynh cố ý làm nhục hắn mà.
Nhưng mọi người quan chiến ở bên ngoài chỉ thấy Lý Trường Ca ra tay rất có chừng mực, hơn nữa còn không quên chỉ điểm cho hoàng đệ của mình.
Trong mắt bọn họ Lý Trường Ca thật ra dáng một vị huynh trưởng.
Lý Chính Thuần càng trở nên bực dọc, hắn bật dậy, không đợi cho Lý Trường Ca phản ứng, liền dùng Bạch Vân Xuất Tụ đột kích đến trước mặt.
Hắn thủ thế, tay thu về sau, mượn lực quán tính lao đến mà đâm mạnh.
Người khác nhìn thấy thì nhanh, trong mắt Lý Trường Ca như thể tua chậm đi bốn lần, hắn chỉ đơn giản lách người, tiện tay chộp lấy tay cầm kiếm của Lý Chính Thuần, giật mạnh về phía sau.
Lý Chính Thuần bị hắn lôi đi như đại hán lôi một đứa trẻ, cả người bổ nhào ra phía trước, cước bộ có phần loạn, lại bị Trường Ca gạt chân, ngã đập mặt xuống đất thật mạnh, mặt mũi và đầu tóc cũng trở nên rối bời.
- Cẩn thận hạ bộ!
Lý Trường Ca lần thứ hai lên tiếng nhắc nhở.
Lý Chính Thuần tấn công hai lần bất thành, bị ngã vô cùng nhục nhã, nộ khí xung thiên, liền không quản pháp tắc luyện võ là gì nữa, trực tiếp truyền chân khí vào mộc kiếm mà công kích.
Hắn vỗ mạnh tay lên mặt đất, cả thân thể bay lên không trung, hắn khẽ xoay người, rồi lập tức đáp đất, thân thể vừa ổn trọng, liền mạnh mẽ đánh tới.
Vô Biên Lạc Mộc!
Lý Trường Ca hừ lạnh, dám điều động chân khí?
Hắn lập tức dùng Thương Tùng Nghênh Khách chặn đòn.
"Bỉ hữu thương tùng, duy nghênh quân tử. Thượng bộ khảm cảnh, hồi thân bối thích!"
Kiếm chiêu trong tay của Lý Trường Ca mạnh mẽ hiên ngang như thương tùng vạn năm, vững chãi trước phong ba bão táp, thế kiếm thẳng tắp như quân tử tâm.
"Kiếm chiêu đạt chuẩn, đạt 15/100 lần "
OÀNH!
Song chiêu va chạm, chân khí liền bạo nổ, tỏa ra làn sóng xung kích không nhỏ làm đạo bào hai người bay phần phật.
Lý Chính Thuần bị hắn đẩy lùi ba bốn bước, tay cầm kiếm ẩn ẩn đau nhức dữ dội.
"Kiếm pháp chuẩn xác hoàn hảo! Không hổ là Thái Tử điện hạ a!"
Lăng Thiên lão nhân từ từ thả lỏng tâm tình, lão vốn đang còn lo lắng chuẩn bị xuất thủ thì thấy một màn thể hiện xuất sắc của Lý Trường Ca.
Chân khí trong người lão lần nữa lắng xuống như mặt hồ tĩnh lặng.
Lý Trường Ca lúc này lên tiếng nhắc nhở.
- Ba chiêu đã hết! Cẩn thận!
Nói rồi, hắn lao đến như mãnh hổ, chỉ dùng kiếm thức cơ bản mà công kích.
Lý Chính Thuần còn đang loay hoay ổn định hạ bộ, bị Lý Trường Ca xông tới bất ngờ nên chỉ có thể giơ kiếm chống đỡ.
Hai thanh mộc kiếm va chạm phát ra âm thanh trầm đục, tay của Lý Chính Thuần run run thấy rõ, cổ tay hắn đã bị thương bởi một kiếm lúc nãy, bây giờ bị Trường Ca bồi thêm một chiêu này, càng làm hắn đau đớn.
Lý Trường Ca nhìn thấy biểu hiện nén đau của hắn, liền khẽ mỉm cười, hắn nói:
- Muốn luyện kiếm pháp, đầu tiên phải luyện hạ bộ, tiếp đó là luyện cầm kiếm!
Lý Trường Ca vừa nói, vừa dùng khí lực mà nện liên tục vào sống kiếm của Chính Thuần, vốn dĩ đang nằm ngang trước mặt chống đỡ.
Đánh đến lần thứ tư, tên này đã phải dùng hai tay chống đỡ, tay phải run lên thấy rõ.
Đánh đến thứ sáu, kiếm cũng rơi khỏi tay của hắn, rớt trên nền gạch cái bộp!
Nhục nhã, vô cùng nhục nhã là những gì mà Lý Chính Thuần cảm thấy bây giờ, những lời của Lý Trường Ca nói, không khác gì nói hắn cơ bản còn chưa vững đã học đòi tấn công.
Hắn hùng hổ tấn công nãy giờ, mà góc áo của đối phương còn chưa chạm đến, chứng tỏ giữa hắn và đối phương có chênh lệch rất lớn!
Mà Lý Trường Ca cũng chỉ dùng những động tác cơ bản để hóa giải, càng làm cho hắn cảm thấy bị sỉ nhục, như thể hắn còn không xứng để đối phương ra tay.
Lý Trường Ca nhìn nét mặt của y nhăn nhó mà vô cùng thoải mải, hắn đã "vả mặt" y thành công, một cách nhẹ nhàng, đạo mạo.
Trong mắt những người quan chiến ở đây, hắn là một đấng huynh trưởng đáng kính, tận tâm chỉ dạy tiểu đệ!
Lý Băng Băng mừng ra mặt.
"Cái tiểu tử này dám dấu nghề!"
Lý Trường Ca thấy hắn rơi kiếm, cũng không công kích nữa mà thu tay.
Lý Chính Thuần nộ khí xung thiên, máu nóng lên đầu, liền huy chưởng đánh tới.
Lý Trường Ca thấy thế thì hừ lạnh.
- Hoàng đệ, ngươi thật quá phận!
Hắn đã tức giận!
Lý Trường Ca lách người sang một bên, một chỉ đâm tới huyệt vị ở cổ của Lý Chính Thuẩn mà đánh tới.
Chỉ này của Lý Trường Ca đánh ra, tuyệt đối đau thấu tận xương tủy, bởi vì nơi hắn công kích là yếu huyệt ở cổ.
Lý Chính Thuần ngất tại đương trường!
"Ra tay thật chuẩn xác!"
Lăng Thiên lão nhân vô cùng hài lòng với Lý Trường Ca, ra tay chuẩn xác có chừng mực, tên kia cùng lắm là ngất một hai canh giờ, không ảnh hưởng đến tính mạng hay kinh mạch.
Lúc này mới vang lên tiếng chửi của Lý Băng Băng.
- Chính Thuần tên hỗn đản nhà ngươi!
Nàng vừa chửi xong thì thân thể của Chính Thuần cũng ầm ầm nện lên mặt đất.
- Hoàng tỷ ta không sao!
Lý Trường Ca biết nàng lo cho hắn liền lên tiếng trấn an!
Lăng Mộng Nhi ở ngoài quan sát, nàng khẽ kinh ngạc.
"Thức tỉnh huyết mạch, liền biến cường mạnh mẽ như vậy sao?"
Một tháng trước, trình độ của Lý Trường Ca còn chưa đến như mức này.
Nàng quả thực muốn thử đấu với hắn một lần, nàng còn chưa kịp lên tiếng, ở một bên đã vang lên tiếng nói của Lý Băng Băng.
- Hừ, đệ dám giấu nghề với ta? Xem ta làm thế nào thu thập đệ!
Nàng vừa hậm hực đi tới vừa mắng yêu hắn.
Hẳn là nàng thấy hậm hực vì biểu hiện của hắn hôm qua!