Biểu đệ của Lý Chính Thuần hỗ trợ quan thái y đưa Lý Chính Thuần về y quán, hắn nhìn biểu ca của mình đang ngất ở trên ngọc chu mà thở dài.
"Ài, bá mẫu đã quá nuông chiều hắn ta ... "
Ngạo Tu Kiệt vừa đi vừa hồi tưởng lại trận đánh vừa nãy, y không khỏi cảm khái trước động tác gọn gẽ và chính xác của Lý Trường Ca, tay không tự chủ được mà hóa thành thủ chỉ, hắn cũng thử nhá trên không trung mấy cái, một chỉ này vào yết hầu, hiệu quả vô cùng cao.
"Hay thật, làm sao hắn nghĩ ra được điểm này?"
Ngạo Tu Kiệt bằng tuổi với Lý Trường Ca, hơn Lý Chính Thuần ba tuổi, nhưng lại là nhi tử của thân muội của Ngạo Phi Tần nên theo gia phả phải gọi Lý Chính Thuần bằng biểu ca.
Hắn thân là người của Ngạo gia, nhưng tính khí khá điềm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo so với tuổi, cũng chính vì vậy mà hắn không giống những thiếu niên Ngạo gia khác.
Trong lúc những kẻ khác của Ngạo gia đang tức tối tìm điểm để chỉ trích Lý Trường Ca, thì hắn lại học hỏi cái hay của đối phương.
...
Lý Băng Băng sau khi chọn được thanh mộc kiếm ưng ý, liền bước vào vòng tròn đỏ nơi Lý Trường Ca đang đứng, hung hăng nói với hắn.
- Nào, hoàng đệ, hãy dùng hết sức của đệ đánh với ta một trận.
Lý Băng Băng từ ánh mắt hòa nhã chuyển sang sắc thái nghiêm túc mà nhìn hắn, nàng quả thực muốn xem rốt cuộc một người thức tỉnh huyết mạch sẽ biến cường đến mức nào.
Lý Trường Ca cũng đang có ý định thử sức cùng nàng để xem hắn đã thay đổi đến nhường nào sau một khóa huấn luyện của hệ thống.
- Tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh, thỉnh hoàng tỷ chỉ giáo!
Hắn nói xong liền thủ thế chờ nàng tấn công.
Lý Băng Băng dùng kiếm chiêu cơ bản để thăm dò hắn trước.
Tốc độ, và lực công kích của nàng lúc nàng hơn hẳn ngày hôm qua, bởi nàng đã quyết định sử dụng 4 thành công lực, và không nhường hắn quá nhiều nữa.
Với tốc độ này của nàng, nếu là ngày hôm qua mà nói, Lý Trường Ca chắc chắn không thể né tránh, nhưng hôm nay đã khác, hắn đã nhìn rõ được động tác của nàng, não bộ cũng phán đoán được hướng công kích của kiếm, có lẽ nhờ vào bài huấn luyện né phi châm mà não bộ và mắt hắn đã có thể làm ra được những điều này một cách tự nhiên, như thể phản xạ bản năng của cơ thể vậy.
"Là bên trái!"
Lý Trường Ca xác định được điểm đến, liền dùng chiêu bài cũ, lách người hòng né tránh, nhưng Lý Băng Băng là Lý Băng Băng, nàng không phải là Lý Chính Thuần.
"Đồ tinh tướng!"
Lý Băng Băng nhìn thấy mũi chân hắn khẽ xoay chuyển, liền đoán được ý đồ của y, nàng liền biến chiêu, nửa đường đâm tới chuyển thành quét ngang.
Lý Trường Ca cứ tưởng chiêu này của hắn nhất định sẽ thành công, nửa đường bị nàng biến chiêu, có phần lúng túng, nhưng tay vẫn nhanh nhẹn, đưa kiếm chặn ở ngang hông.
- Hảo!
Lý Băng Băng thấy hắn đỡ đòn của nàng nhẹ nhàng liền không tiếc lời mà khen ngời, tốc độ hồi phục và làm quen thân thể mới của hắn quả là nằm ngoài sức tưởng tượng.
Lý Trường Ca đỡ được chiêu này của nàng xong, liền lấy sống kiếm của mình, quấn lấy sống kiếm của nàng, rồi di chuyển sát xuống cổ tay nàng dọc theo lưỡi kiếm.
"Muốn đoạt kiếm?"
Lý Băng Băng đoán ra ý đồ của hắn, muốn dứt mộc kiếm ra, nhưng hắn đã đảo tay, kiếm của nàng nằm ở phía trong, muốn thu kiếm là không thể.
Lý Trường Ca khống chế được kiếm của nàng, liền huy chưởng đánh tới bên hông, Lý Băng Băng thân chinh bách chiến, liền buông kiếm trong thoáng chốc, khẽ xoay người, rồi dùng tay trái đón kiếm, đảo thành một vòng cung, chém ra kiếm chiêu hình bán nguyệt.
Lý Trường Ca lách người, khẽ ngã ra đằng sau, mộc kiếm suýt xoát mà chém dọc đạo bào của hắn.
Cả hai hóa giải chiêu thức của đối phương xong, lập tức phi thân tách nhau ra xa.
Nói thì lâu, thực tế từ lúc khai kiếm đến bây giờ, chưa qua 5s, có thể thấy tốc độ hai người vô cùng nhanh.
Ở bên ngoài, không ít người nín thở mà quan sát, mãi đến lúc bọn họ tách ra, không khỏi buộc miệng kinh hô.
- Hay!
- Hay a!
Lý Băng Băng thấy tốc độ và phản ứng của hắn đã phục hồi được phần lớn, liền nói.
- Nếu đệ đã phục hồi đến mức này, ta cũng không nương tay nữa.
Nói rồi, chân nàng theo bộ pháp Đăng Long Du Bộ mà di chuyển, tốc độ rất nhanh, quỹ đạo cũng rất huyền ảo, như thần long đạp vân.
Nhưng tốc độ này vẫn nằm trong khả năng kiểm soát của Lý Trường Ca, hắn không chút lúng túng, theo ký ức mà thử mô phỏng kiếm chiêu.
Nhìn nàng di chuyển, Lý Trường Ca liền phán đoán điểm tiếp theo mà nàng đặt chân.
"Bên trái!"
Hắn không ngần ngại mà đâm tới một kiếm làm nàng giật nảy mình, đưa mộc kiếm lên chặn trước ngực.
Không đợi nàng kịp thở dốc, Lý Trường Ca lùi tay về phía sau một chút, lại đâm tới một nhát ở bên phải.
Lý Băng Băng lách người né tránh, mộc kiếm sượt qua vai áo nàng, khẽ cứa một đường.
- Hừ ...
Nàng cũng không kém cạnh, quét ngang một chiêu ngang hông hắn.
Lý Trường Ca nhìn bả vai nàng khẽ động, đã lập tức lùi lại một bước, kiếm chiêu của nàng suýt xoát quét qua người hắn.
Chỉ thấy y mỉm cười nhàn nhạt, nụ cười này thật hấp dẫn nữ tử, phải nói là soái trong hoàn cảnh này.
Hắn cười là bởi hắn có thể kết hợp kiến thức về giải phẫu học cơ thể, từ đó nhìn chuyển động các khớp trên người đối thủ mà đưa ra phán đoán về chiêu thức của đối phương.
Lý Trường Ca thuận thế kiếm ở trên cao, liền trảm xuống một đường, gõ mạnh lên kiếm của hoàng tỷ hắn.
Bộp!
Khí lực hắn dùng không nhỏ, làm tay nàng khẽ run lên một chút, mũi kiếm chếch hẳn xuống đất.
Hắn nhanh tay thu kiếm lên cao, muốn kề lên cổ nàng để chấm dứt trận đấu, nhưng Lý Băng Băng còn chưa dùng toàn lực, hắn làm sao có thể thắng nàng dễ dàng như vậy được.
Trong thoáng chốc, nàng bộc phát công lực, chỉ điểm nhẹ mũi chân, cả người đã lướt về sau, nàng tiện tay, dùng kiếm của mình hất kiếm của hắn chếch lên trời.
Lúc này, thượng vị của hắn hoàn toàn lộ sơ hở.
Nàng dùng chân trái làm trụ, chân phải lấy đà, đạp ra đằng sau, thuận thế lao tới, hòng đâm vào vai phải của hắn một kiếm.
"Nguy hiểm!"
Lý Trường Ca liền nhận thức được vấn đề, hắn biết nàng muốn điểm vào vai phải buộc hắn buông kiếm, tất kiếm của nàng phải công về bên phải.
Hắn chỉ cần lách người hoàn toàn sang bên trái, lại dùng chưởng để vỗ lên bụng nàng chắc chắn có thể hóa chiêu.
Nghĩ là làm, hắn xoay người trong tíc tắc, tay trái huy chưởng, thẳng bụng trên nàng mà đánh tới, nào ngờ Lý Băng Băng vì sợ thật sự đâm trúng vai phải của hắn, nên hạ thấp người để đâm vào chỗ nhiều da thịt và có lớp nội giáp bảo hộ, thành thử ra vị trí mà hắn đánh tới, lại chính là nhũ phong của nàng.
Rồi cái gì phải đến cũng phải đến, một tiếng bành thanh thúy vang lên, một cảm giác mềm mại, khoan khoái nhanh chóng truyền từ tay hắn lên não bộ.
Tay hắn chạm vào cái gì đó nhô ra rất mềm, chính giữa còn có quả sơ ri.
"Má ơi!"
Lý Trường Ca chỉ kịp nghĩ hai chữ đó, đã thấy Lý Băng Băng rưng rưng nước mắt, mặt đỏ bừng, nộ khí xung thiên mà oanh tới.
- LÝ ... TRƯỜNG ... CA HAY CHO MỘT TÊN TIỂU ĐỆ NHƯ ĐỆ A!
- Hoàng tỷ, ta không cố ý!
Hắn hét thảm!
"Lần này thảm rồi!"