Trường Ca Thiên Niên Ký

Chương 21 - Vòng Luẩn Quẩn

Lăng gia, biệt viện của Lăng Thiên.

- Lão gia gia, người nói xem Thái Tử điện hạ có phải là đã thay đổi rồi không?

Lăng Mộng Nhi quấn lấy lão gia gia của nàng để tìm kiếm câu trả lời cho nghi vấn của nàng ban sáng, nàng rất tin tưởng vào mắt nhìn của lão gia gia.

Lão từng là một vị cựu thống lĩnh quân chinh phạt chinh chiến dưới thời Tiên Hoàng đời thứ hai mươi tám, đưa Phù Quang Tiên Quốc lên thành nhất phẩm Tiên Quốc có lãnh thổ rộng lớn nhất Đông Vực Thiên Linh Đại Lục.

Phong hiệu Bất Bại Thống Lĩnh Đông Vực của lão gia gia nàng từng là nỗi khiếp đảm đối với các quốc gia chư hầu của Phù Quang Tiên Quốc.

Lão cũng là minh chứng sống cho câu nói: Nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Bởi vì công lao của lão quá lớn, đến nỗi Hoàng Đế đương triều của Phù Quang Tiên Quốc cũng phải nể mặt lão mấy phần.

Chưa kể lão còn từng là đạo sư của Hoàng Đế đương triều, cho nên trong Phù Quang Tiên Quốc, danh vọng của lão là cực kỳ cao, dù là nhất phẩm quan lại đương triều, gặp mặt lão cũng phải cúi đầu thi lễ.

Lão là một trong những vị cựu thần có sức ảnh hưởng to lớn ở Phù Quang Tiên Quốc. Cho nên thế hệ trẻ đời này của hoàng tộc và quý tộc đều hết sức để lấy lòng lão, một câu nói của lão cũng có thể ảnh hưởng đến tương lai của họ về sau không nhỏ.

Lăng Thiên nhìn đứa cháu gái đang vô cùng tò mò về Thái Tử điện hạ của mình một thoáng, rồi trêu nàng.

- Sao nay tiểu bảo bối của Lăng gia ta lại quan tâm đến Thái Tử điện hạ như vậy? Đây là tiểu bảo bối của ta để ý đến điện hạ sao?

Lăng Mộng Nhi liền chu cái mỏ nhỏ hồng nhuận, nàng nói:

- Còn lâu con mới để ý đến điện hạ, tính cách của ngài ấy quá nhu nhược, và thư sinh, không phải là cường giả trấn áp thiên hạ như lão gia gia và phụ thân.

Lăng Thiên nghe nàng trả lời như vậy, liền bật cười thành tiếng.

- Ha ha ... Thái Tử điện hạ ... hừm, là một người thú vị, và khó đoán ...

Lăng Mộng Nhi nghệch mặt ra hỏi lại lão.

- Lão gia gia, rốt cuộc người có ý gì?

Lăng Thiên ánh mắt như nhìn thấu hồng trần, xuyên cả trời xanh khẽ trầm ngâm.

- Thái Tử điện hạ đích xác đã thay đổi, nhưng sự thay đổi này sẽ tạo thành cục diện gì thì tạm thời ta chưa thể suy đoán ra được.

Lăng Mộng Nhi cười hì hì đắc ý, nàng nói:

- Vậy là con đã đúng!

Lão nhìn nàng, rồi hỏi:

- Con làm sao đoán được Thái Tử điện hạ đã thay đổi?

Lăng Mộng Nhi không cần nghĩ ngợi đã nói:

- Điện hạ không còn chủ động bắt chuyện với con như trước đây nữa, hơn nữa, dáng đi cũng cứng cáp hơn, không còn sự nhẹ nhàng thư sinh như trước đây nữa.

Lão khẽ gật đầu, nói tiếp:

- Nhưng đây chỉ là một phần nhỏ, Thái Tử điện hạ bây giờ ra tay rất quyết đoán, hơn nữa, tâm tư cũng không đơn giản. Hôm nay điện hạ nhìn như thể dạy dỗ tiểu đệ của mình, nhưng thật ra là đang cố ý chế giễu Tam hoàng tử, và một chiêu cuối cùng của điện hạ đủ để ta thấy điện hạ có tâm tư không hề đơn giản, điện hạ có thể là kẻ đại trí giả khù khờ!

- Hả?

Lăng Mộng Nhi kinh ngạc trước lời của lão không thôi, nàng không nghĩ đến một chỉ cuối cùng kia của Lý Trường Ca lại ẩn ý nhiều điều như vậy.

Lăng Thiên nhìn nàng, tận tình giảng giải, dù gì nàng cũng chưa trải sự đời bao nhiêu.

- Huyệt vị Thông Khí ở cổ là huyệt vị vô cùng hiểm yếu của tu sĩ cấp thấp, chỉ cần điện hạ thêm chút lực, hô hấp của Tam Hoàng Tử lập tức sẽ bị phong bế, nếu như cố ý, có thể đâm thủng khí quản, triệt để phế bỏ chức năng hô hấp dẫn đến mất ý thức hoàn toàn, lại phế huyệt Thông Khí, làm kinh mạch tắc nghẽn, chiêu thức đang thi triển không thể phóng xuất, chân khí chỉ có thể luân chuyển về đan điền, nhưng kinh mạch đã tắc ở huyệt Thông Khí, chân khí dồn về đây sẽ tạo thành một dòng nước lũ ồ ạt tàn phá kinh mạch, lại không có chỗ thoát, tích tụ lại một chỗ rồi gây ra bạo nổ chân khí ở huyệt Thông Khí, dẫn đến mất mạng ngay lập tức.

Nghe lão gia gia nàng nói, Lăng Mộng Nhi mặt mày tái mét , nàng không nghĩ đến Lý Trường Ca ra tay lại hiểm như vậy.

- Cũng không trách được điện hạ, quá nửa lần ám sát này là do phe cánh của Ngạo phi tần gây ra, nên điện hạ sinh ra lòng oán hận Lý Chính Thuần cũng không sai, nhưng chính yếu là điện hạ lại có thể kiềm chế cảm xúc của mình, chôn nó sâu trong tận tâm khảm, ra tay có chừng mực, những người như điện hạ mới là những kẻ chân chính nguy hiểm.

Lăng Mộng Nhi có chút mộng nàng nói:

- Nam tử khí huyết bừng bừng, thù của mình còn không dám báo, đâu xứng mặt nam nhi!

Lão gia gia nàng lại cười lớn một lần nữa, lấy tay xoa xoa cái đầu của nàng.

- Sau này con sẽ hiểu lời của ta nói!

Lăng Mộng Nhi như lâm vào cơn mộng sau những lời của lão nói, nàng vẫn chưa thể hiểu hết những ẩn ý của lão.

- Lão gia gia, tiềm năng của điện hạ về sau sẽ như thế nào?

Lăng Thiên như thể hồi tưởng lại trận chiến ban sáng, lão nhẹ nhàng nói:

- Tiền đồ vô lượng!

Lăng Mộng Nhi yên lặng nhìn thân ảnh lão gia gia của nàng đứng ở trước mặt, gió thổi làm đạo bào hai người khẽ bay bay theo gió, đã thật lâu rồi, lão gia gia nàng mới đánh gia cao một hậu bối như vậy, phải nói là suốt hai thế hệ qua, lão chưa từng khen ai như vậy, dù là phụ thân nàng, hay là gia gia của nàng cũng vậy, dù bọn họ đều đạt đến đỉnh cao trong thiên hạ, một người là phó thống lĩnh, một người là thống lĩnh quân chinh phạt của Tiên Quốc.

"Y thật sự mạnh đến như vậy sao?"

Trong mắt của nàng chỉ đơn thuần nhìn thấy những gì Lý Trường Ca phô diễn, nhưng trong mắt của Lăng Thiên, một đại năng cường giả đứng ở đỉnh tiêm tu chân giới, lại hoàn toàn khác biệt.

Kỹ thuật, chiến pháp, và khả năng khống chế lực đạo của Lý Trường Ca đã hoàn toàn đạt đến một đẳng cấp mới, phá bỏ hoàn toàn giới hạn trước đây, nhờ vào thiên phú, và sự hoàn mỹ của thân thể mới sau khi tái sinh.

Nói cho dễ hiểu, tỷ như những người có thiên phú chơi đàn piano, ngón tay của họ thường sẽ dài một chút, và vô cùng dẻo dai linh hoạt, không bị cứng nhắc, ngắn và thô kệch. Những người có ngón tay ngắn, thô, và cứng tất nhiên vẫn có thể chơi đàn piano, nhưng gặp những bài nhạc khó, tiết tấu nhanh, phối hợp nhiều phím sẽ lập tức gặp khó khăn, bởi họ bị giới hạn bởi cơ thể, không thể nào so được với những người sinh ra là dành để chơi đàn.

Mà thân thể Lý Trường Ca bây giờ, chính là sinh ra để dành cho đại đạo tu hành, và kiếm pháp, cho nên hắn hoàn toàn có thể thi triển những chiêu thức, động tác và kỹ thuật phức tạp và đòi hỏi sự chính xác cao độ.

Lăng Thiên nhìn lên bầu trời trong xanh lợn cợn vài đám mây bên trên, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ sâu xa.

"Thời đại này của Tiên Quốc, e là sẽ không tránh khỏi một hồi phong ba bão táp a ... "

Ngay cả ở trong gia tộc cũng vậy, thời kỳ gia tộc hưng thịnh nhất, cũng chính là lúc xảy ra nhiều nội chiến tranh giành quyền lực và tài sản nhất. Tiên Quốc, suy cho cùng cũng là một hoàng tộc mà thôi, cũng khó tránh khỏi vòng luẩn quẩn này.

Bình Luận (0)
Comment