Thái Tử cung, Hoàng Cung của Phù Quang Tiên Quốc.
Một nam tử tráng kiện đứng giữa sân luyện võ, không ngừng làm đi làm lại một động tác kiếm thức duy nhất.
"Chém thẳng đạt chuẩn + 1, đạt 95/100 lần"
"Chém thẳng đạt chuẩn + 1, đạt 96/100 lần"
...
"Chém thẳng đạt chuẩn + 1, đạt 99/100 lần"
"Chém thẳng đạt chuẩn + 1, đạt 100/100 lần"
"Đã đạt độ thông thạo sơ cấp của chém thẳng"
"Chém thẳng trung cấp: sử dụng một lực đạo nhất quán để công kích, đạt 100 lần liên tục là thông thạo!"
Lý Trường Ca nhìn mô tả của chém thẳng trung cấp khẽ nhíu mày, nếu hắn đoán không sai cái hệ thống này thiết kế các cấp độ thông thạo lần lượt tương ứng với làm đúng tư thế, khống chế lực đạo, và cuối cùng là quán đỉnh chân khí.
Hắn đem nghi hoặc này hỏi hệ thống, liền nghe được đáp án từ miệng nàng.
"Chủ nhân, những suy đoán của người là hoàn toàn chính xác!"
Hắn lại nhìn mô tả của chém thẳng trung cấp, một trăm lần liên tục thi triển chém thẳng với cùng một lực đạo, e là không đơn giản, phải nói là cực kỳ khó khăn, nhưng nếu hắn có thể đạt được độ thông thạo này, hắn hoàn toàn có thể kiểm soát độ mạnh yếu của chiêu thức một cách tùy tâm sở dục.
"Tạm thời gác lại việc này, ta phải ưu tiên đạt được thông thạo sơ cấp cho các kiếm thức, và võ học cơ bản, trước khi tiến đến cảnh giới tiếp theo mới là tốt nhất!"
Nghĩ vậy, hắn liền đóng lại cửa sổ thông tin của hệ thống, tiếp tục luyện tập kiếm thức cơ bản tiếp theo, chém ngang.
"Chém ngang chưa chuẩn"
"Đầu gối trùng xuống dưới quá 1 cm, chuyển động khuỷu tay chưa chính xác, khuỷu tay chưa thẳng!"
"Chém ngang chưa chuẩn"
...
"Chém ngang đạt chuẩn + 1, đạt 1/100 lần"
...
"Chém ngang đạt chuẩn + 1, đạt 50/100 lần"
Lý Trường Ca liên tục chém vào hình nhân trước mặt, lâu dần theo thời gian, vết chém trên cổ của hình nhân dần hội tụ về một điểm, càng lúc càng rõ rệt.
Những vết chém ở xung quanh điểm này cũng có không ít, xiên lên xẹo xuống có đủ, đó là bởi vì động tác của hắn còn chưa đạt chuẩn hoàn toàn.
Phăng! Cái đầu của hình nhân lần nữa bị Lý Trường Ca chém bay ra xa, lăn lông lốc trên mặt đất, hắn thu tay, ngừng lại trong chốc lát chờ đợi hạ nhân thay hình nhân cho hắn.
Đám người hạ nhân hầu sẵn ở bên ngoài không dám một chút chậm trễ, lập tức thay hình nhân cho hắn tiếp tục luyện tập.
Trong lúc chờ đợi, Giai Tuệ vội chạy đến chỗ của hắn, lấy khăn tẩm dược dịch dưỡng thể lau khắp thượng vị, giúp hắn giảm bớt mệt mỏi và hỗ trợ cơ bắp hồi phục nhanh chóng.
Cảm nhận được cơ thể, và cơ bắp đang không ngừng được hồi phục bằng dược dịch, Lý Trường Ca không thể không công nhận, điều kiện sinh hoạt và luyện tập của hoàng tộc quả thật vô cùng khác biệt so với những gì hắn có thể tưởng tượng.
Một tán tu siêu việt được những người như hắn quả thực là những người xứng đáng đứng đầu một thời đại, giữa hắn và bọn họ, luôn có khoảng cách vô cùng lớn, không thể muốn bù đắp bằng thiên phú thông thường là có thể bù đắp.
Lý Trường Ca đã luyện tập không ngừng nghỉ từ khi ăn cơm trưa xong đến bây giờ, cũng đã qua hai canh giờ, bây giờ cũng đã là giờ Dậu, mặt trời đã khuất sau tường rào của luyện võ trường, trời cũng sẩm tối dần.
"Tiến tới + chém thẳng đạt chuẩn +1, đạt 100/100"
"Đã đạt độ thông thạo sơ cấp của tiến tới + chém thẳng"
Trong vòng hai canh giờ qua, hắn đã thành thạo được ba kiếm thức cơ bản, chém thẳng, chém ngang, và tiến tới + chém thẳng.
Lý Trường Ca thu kiếm rồi đột ngột tiến công, hắn chém hai lần vào hình nhân, hai vết chém như một, động tác chuẩn xác từng milimet, chỉ có điều lực đạo còn chưa đồng nhất, hắn cảm nhận được vết chém thứ hai có phần mạnh hơn.
- Không tồi!
Lý Trường Ca nhìn vết chém trên hình nhân, trong lòng có chút vui mừng khi đạt được thành tựu như hiện tại, án theo cái đà này, sớm thôi hắn sẽ siêu việt bản thân trong quá khứ, bước lên cảnh giới hoàn toàn mới.
Liệu ở Thiên Linh Tiên Phủ có tồn tại những kẻ có thiên phú biến thái hay không, hắn thật là chờ mong được đối mặt với bọn họ.
Có cạnh tranh, tất sẽ phát triển. Nếu không có áp lực, tất sẽ không có kim cương.
- Đại công chúa giá đáo!
Một hạ nhân đột ngột hô lớn, từ phía đại môn.
Lý Trường Ca vừa xoay người đã thấy hoàng tỷ của hắn.
- Hoàng đệ, xem ra đệ luyện tập rất chăm chỉ nha ...
Lý Trường Ca khẽ mỉm cười, hắn khiêm tốn đáp:
- Thân thể mới này đệ vẫn chưa hoàn toàn thích nghi, vẫn phải luyện tập hơn nữa, chuẩn bị cho Hội Trảm Yêu sắp tới.
Lý Băng Băng gật đầu, nàng nói.
- Ân, ta hiểu, nhưng cũng đừng quá sức mà tạo thành tổn thương cho thân thể, dù gì đệ cũng chỉ mới hồi phục.
- Vâng, hoàng tỷ!
Lý Băng Băng đến bên cạnh hắn, lấy tay chạm lên ngực hắn, khẽ nói:
- Ta sẽ đồng hành cùng đệ trong hội Trảm Yêu, đừng quá lo lắng!
- Đa tạ hoàng tỷ!
- Đừng khách sáo như vậy, chúng ta tiếp tục luyện tập thôi, hôm nay ta sẽ nâng công lực lên một chút, đệ hãy chú ý.
- Thỉnh hoàng tỷ!
Nói rồi, hai người lại luyện tập đối chiến cùng nhau, hình bóng hai người như hòa vào khung cảnh xung quanh, một khung cảnh tuyệt đẹp buổi hoàng hôn.
Giai Tuệ nhìn Lý Băng Băng có chút ngưỡng mộ, quả thực những lúc như thế này nàng cảm thấy công chúa và điện hạ cứ như thể thiên sinh một đôi vậy.
Một nam một nữ, người tiến người lùi, kiếm chiêu liên miên không dứt, như vũ điệu hoàng hôn buổi xế chiều.
...
Cuộc sống của Lý Trường Ca cứ như một vòng lặp tuần hoàn trong gần hai tháng thời gian, hắn không ngừng luyện tập, và học tập tri thức của tu chân giới Thiên Linh Đại Lục, cũng như nghiên cứu về cấu tạo sinh học của thân thể tu sĩ, đến bây giờ cũng đã có chút thành tựu nhỏ.
Mà trong thời gian này, nhờ có hệ thống trợ giúp, hắn đã hoàn toàn làm chủ ngũ quan của cơ thể, cũng như điều khiển cơ thể một cách hoàn hảo, tùy tâm sở dục.
Mấy ngày cuối này hắn đang thực hiện chuỗi huấn luyện cuối cùng của hệ thống - chân khí cảm quan.
Lý Trường Ca đứng yên bên trong vòng tròn, ngũ quan của hắn đã bị hệ thống khóa lại, hoàn toàn không cảm nhận được gì bằng ngũ quan.
Cái cảm giác này ban đầu làm hắn thấy cảm thấy vô cùng hoảng sợ, dù trước đây hắn đã từng trải nghiệm qua việc huấn luyện ngũ quan tuần tự đóng một giác gian, hai giác quan, ba giác quan và bốn giác quan, nhưng lần này có chút khác biệt.
Hắn hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ thứ gì, bây giờ nếu như có người đến dùng kiếm chém vào người hắn, hắn cũng không thể thấy, không thể nghe, không thể cảm nhận ...
"Chủ nhân, xin người hãy bình tĩnh, tiến vào trạng thái tĩnh tâm, dùng thần hồn cảm nhận sự tồn tại của chân khí xung quanh và khí của vạn vật, người hãy làm một cách chậm rãi ... "
Nghe tiếng của nàng, hắn cũng bình tĩnh lại một chút, bắt đầu tĩnh tâm, hơi thở của hắn từ gấp gáp, hơi dài hơi ngắn bây giờ đã trở nên điều độ hơn hẳn, tim cũng không còn đập nhanh như trước, thân thể cũng đã không còn loạn động.
"Là chân khí sao?"
Hắn lờ mờ cảm nhận được mấy hạt chân khí li ti ở xung quanh.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, trong không gian tăm tối (thị giác bị khóa), hắn từ từ cảm nhận được sự hiện diện của bản thân, và những hạt chân khí li ti ở xung quanh, dù hắn không thể nghe, không thể sờ, nhưng đã có thể hình dung.
"Thật kỳ diệu!"