Bay theo lộ tuyến ban đầu, Lý Trường Ca chỉ mất hơn 3 canh giờ đã đến vùng rìa Cao Nguyên Loạn Thạch.
Trên đường đi, hắn vậy mà thuận lợi dùng Hỏa Bạo Thương để ám toán hai con Âm Ảnh Miêu một cách dễ dàng nhờ vào sát thương bạo kích, và kỹ năng bị động nhất kích tất sát của hệ thống, cho nên thời gian di chuyển kết hợp với săn giết yêu thú ít hơn hẳn so với dự kiến ban đầu của hắn.
Đây là đã điểm cuối của cao nguyên, địa hình đã trở nên thoải và bằng phẳng hơn, thạch trụ cũng thưa thớt một cách rõ rệt, mật độ không còn dày đặc như lúc Lý Trường Ca băng qua trung tâm của Cao Nguyên Loạn Thạch nữa.
Cổ thụ chọc trời cũng không có mấy, thay vào đó, những bãi cỏ rộng lớn và bằng phẳng ngày càng lúc càng nhiều, đất cũng phì nhiêu và màu mỡ hơn, không còn thấy tình trạng đá sỏi, hay mấy tảng đá to lớn lổm chổm khắp nơi nữa.
Trời cũng đã nhá nhem tối, đàn Âm Ảnh Miêu hoạt động ở vùng này cũng đã bắt đầu di chuyển về Cao Nguyên Loạn Thạch để chuẩn bị cho chuyến săn đêm của bọn chúng.
Bọn chúng nhận ra sự hiện diện của Lý Trường Ca ở trên không trung, liền đồng loạt nằm rạp xuống đất, lẫn vào trong đám cỏ cao hơn đầu người, im lặng bất động, hơi thở cũng thu liễm hơn rất nhiều, nếu là yêu thú săn mồi trên không chưa mở linh trí thông thường, nhất định sẽ bỏ qua chúng.
Nhưng mà Lý Trường Ca lại khác, nằm yên như thế này, khác nào trở thành tấm bia sống cho hắn ném Hỏa Bạo Thương đâu chứ.
Lý Trường Ca cười nham hiểm, hắn gọi ra mười thanh Hỏa Bạo Thương, rồi lại lấy ra Cách Âm Phù, cẩn thận bố trí một lượt, ánh mắt lạnh lùng nhìn năm con Âm Ảnh Miêu ở bên dưới.
Đùng ... Đùng ... Đùng ...
Mười tiếng bạo nổ vang lên bên tai hắn một cách mạnh mẽ, nếu không phải là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, e là màng nhĩ của hắn đã bị chục tiếng nổ này chấn cho rách toạc.
Mười mũi thương lao vun vút trong không khí, như thể thiên lôi đánh tới, chớp mắt đã lao đến chỗ năm con Âm Ảnh Miêu, ngay khi chúng nhận ra sự hiện diện của mười mũi thương này thì đã muộn.
Có con chỉ kịp nhổm dậy, đã bị Hỏa Bạo Thương xuyên thủng bụng, để lại một cái lỗ to, đường kính 3cm, máu chảy ròng rã, thân thể nó còn chưa kịp co giật theo phản xạ tự nhiên của cơ thể, thì cổ nó đã bị xuyên thủng bởi một mũi thương khác.
Nó ngã ầm ra mặt đất, chết tức tưởi.
Một con khác cũng chết ngay tại chỗ, ba con còn lại, mặc dù bị thương, nhưng cố gắng chạy trốn theo bản năng trong sự sợ hãi tột độ.
Mặc kệ máu chảy ròng rã, ba con Âm Ảnh Miêu chạy trối chết trên cánh đồng cỏ mênh mông, máu nhuộm thành từng vệt dài như vệt mực trên khung giấy.
Lý Trường Ca thôi động phi kiếm truy theo ba con Âm Ảnh Miêu sát rạt, hắn ở trên không trung, liên tục ném Hỏa Bạo Thương xuống bên dưới.
Đùng ... Đùng ...
Từng con, từng con một ngã xuống theo từng tiếng nổ vang vọng khắp bình nguyên mênh mông, chỉ qua năm phút thời gian ngắn ngủi, năm con Âm Ảnh Miêu hoàn toàn bị hắn hạ sát, một cách nhẹ nhàng!
"Điểm tu vi + 10"
"Điểm tu vi + 10"
"Âm Ảnh Miêu Huyết Kế Giới Hạn - 2/1000 giọt"
Lý Trường Ca mở ra bản đồ Mini Map của hệ thống tính toán quãng đường còn lại, từ đây đến chỗ của Lăng Mộng Nhi còn khoảng 90 dặm nữa, tương đương với hơn 2 canh giờ phi hành.
"Hừm, tên Lã Vọng này tự nhiên sao lại chạy về Đầm Lầy Hắc Ám? Xem nào ... Hắc Lân Mãng Giao đầu lĩnh ... thì ra là vậy!"
Lại nhìn Lăng Mộng Nhi, nàng cũng đang chạy về phía Bình Nguyên Bách Hạc, tuy nhiên tốc độ rất chậm, cho thấy nàng rất cẩn trọng trong việc di chuyển, có lẽ nàng không muốn đụng độ đám thiềm thừ ở đây.
Nhìn phương hướng di chuyển của hai người, rất có khả năng họ sẽ gặp nhau trong 1 canh giờ tới.
"Ồ, chẳng lẽ lại là sáo lộ tán tu thiên tài gặp thiên kim tiểu thư dòng dõi quý tộc! Vậy ta cũng phải đến góp vui một chút!"
Hắn cười hắc hắc rồi lập tức di chuyển.
...
Gần một canh giờ sau,
Lã Vọng cố gắng duy trì độ cao ngoài tầm đột kích của đám Thiên Độc Thiềm Thừ, ban đêm mà đụng độ loài yêu thú này, sẽ vô cùng phiền phức.
"Có người?"
Lã Vọng cẩn thận suy nghĩ, có nên đi qua bên đó hay không, có thêm đồng đội hỗ trợ, việc hạ sát Hắc Lân Mãng Giao cũng dễ dàng hơn, với chiến lực của hắn hiện tại, việc ra đòn kết liễu là hoàn có thể, trừ phi gặp phải mấy người như Lý Trường Ca thì không nói.
Một mình hắn hoàn toàn có thể hạ sát được Hắc Lân Mãng Giao, nhưng sẽ tốn không ít công phu, thậm chí là pháp bảo và phù lục tiêu hao, thứ hắn cần để lại, phòng trường hợp mấy ngày cuối bị hụt điểm, còn có cái mà bứt phá xếp hạng.
"Hừm, trước qua đó rồi tính!"
Hắn nghĩ vậy, liền phi hành về phía bên kia.
Lăng Mộng Nhi phi hành liên tục cũng có chút mệt mỏi, điều khiển phi kiếm không chỉ tiêu hao về chân khí mà còn là tinh thần lực, cho nên không tránh khỏi tình trạng này.
Nhưng trước mắt nàng chưa tìm ra chỗ nào an toàn để dừng chân cả, cho nên chỉ có thể kiên trì di chuyển, hy vọng sớm ra khỏi Đầm Lầy Hắc Ám.
"Có người đang phi hành qua đây?"
Tốc độ người này tương đương với nàng, không biết là ai!
- Lăng sư muội?
Lã Vọng lớn tiếng hỏi.
- Là Lã sư huynh?
- Phải là ta đây!
Lã Vọng nhìn thấy nàng, trong lòng như thể mở hội, ánh mắt có chút si tình mà nhìn nàng ở phía xa xa.
- Sao sư muội lại ở đây?
Hắn hỏi tiếp.
- Không giấu gì sư huynh, tiểu muội đang đi về phía Bình Nguyên Bách Hạc. Còn sư huynh, dường như là chạy từ phía bên đó sang đây, chẳng lẽ có thứ gì làm sư huynh động tâm ở chỗ này sao?
Hai người lăng không mà trò chuyện.
Lã Vọng nhìn thấy nàng, tinh thần cảnh giác cũng thả lỏng, hắn bắt đầu dụ dỗ nàng.
- Không giấu gì sư muội, ta đang tìm kiếm Hắc Lân Mãng Giao đầu lĩnh!
Thấy nàng gật đầu, hắn nói tiếp.
- Ta cần phải đạt được hạng nhất lần Trảm Yêu hội này, phần thưởng của Trảm Yêu hội là cơ sở để ta đột phá Kết Đan kỳ về sau, nếu như không thể đạt được, e là sẽ bị chậm trễ không ít ...
Thấy nàng im lặng không nói, có vẻ trầm tư, hắn liền nói tiếp, giọng nhỏ dần, có vẻ đáng thương.
- Ta ... ta thân là tán tu, không có tích lũy hùng hậu như sư muội hoặc các sư huynh đệ đồng môn khác, chỉ có thể giành giật từng chút một từ những cơ hội như thế này mà thôi ...
Lăng Mộng Nhi nhìn hắn, trong mắt nàng, hắn là một vị sư huynh đáng để kính trọng, lại là một nam tử có nghị lực không nhỏ, nàng nói.
- Sư huynh, muội sẽ giúp huynh!
Lã Vọng đưa tay gãi gãi đầu hắn nói:
- Thật sao? ... nhưng mà ... muội cũng cần điểm mà!
Lăng Mộng Nhi cười hòa nhã nói:
- Muội chỉ cần nằm trong mười hạng đầu là tốt rồi!
Lã Vọng trong lòng mừng như điên, có Lăng Mộng Nhi trợ giúp việc hạ Hắc Lân Mãng Giao đã là điều chắc chắn có thể thực hiện, chiến lực của nàng, và pháp bảo của nàng tuyệt đối là trợ lực to lớn cho hắn.
- Vậy thì không còn gì bằng! Bây giờ chúng ta liền đi sang bên đó!
Lăng Mộng Nhi có chút ngạc nhiên.
- Gấp như vậy sao?
Lã Vọng gật đầu.
- Không giấu gì sư muội, ta tích lũy đã hơn 1000 điểm, nhưng vẫn xếp hạng 2, nếu ta còn không chăm chỉ nỗ lực, e là không thể đạt được hạng đầu ...
Lăng Mộng Nhi nhìn hắn, càng thêm mấy phần hảo cảm, nam nhi tự lực tự cường như thế này, thật là đáng để nàng kết giao.
- Được, vậy chúng ta liền sang đó, phiền sư huynh dẫn đường!
- Được, đoạn đường sắp tới này, có sư muội bầu bạn, ta cũng không còn cô đơn nữa ...
Lăng Mộng Nhi cười hòa ái nhìn hắn.
Hai người liền sóng vai mà phi hành trên bầu trời đêm tối.
...
Lý Trường Ca nhìn vào Mini Map, ánh mắt trầm lắng xen lẫn thú vị.
"Đã gặp nhau rồi sao? Đúng là cái sáo lộ truyền thuyết mà!"
Hắn tăng tốc bay về phía trước, hai người bọn họ đang di chuyển sâu vào Đầm Lầy Hắc Ám, thẳng hướng Hắc Lân Mãng Giao đầu lĩnh.
...
Ở bên ngoài, một canh giờ trước.
Điểm của Lý Trường Ca nhảy vọt một lúc 610 điểm, đưa tổng điể tích lũy của hắn lên 2000 điểm tròn trĩnh, chễm chệ chiếm vị trí đầu bảng, bỏ xa người đứng thứ hai Lã Vọng hẳn 990 điểm.
Những người quan sát bắt đầu nghị luận to nhỏ.
- Oa ... ngươi nhìn xem Thái Tử điện hạ thật lợi hại, ngài ấy là người đầu tiên trong lịch sử của Tiên Quốc chúng ta đạt được 2000 điểm trong vòng hai ngày đầu tiên a!
- Lã Vọng sư huynh mạnh như vậy, mà không thể so với Thái Tử điện hạ! Thật là có chút tiếc nuối! - Một tán tu đệ tử lên tiếng.
- Hừ, Thái Tử điện hạ nếu chỉ có pháp bảo như chúng ta, liệu có thể làm nên kỳ tích như vậy? - Một tán tu đệ tử khác khinh thường lên tiếng.
- ...
Ở đài cao, không ít quan thần lũ lượt chúc mừng Hoàng Đế, và Hoàng Hậu đương triều.
- Chúc mừng bệ hạ, Thái Tử điện hạ đã lập nên kỳ tích vô tiền khoáng hậu a!
- Chúc mừng bệ hạ!
- Chúc mừng hoàng hậu nương nương ...
Ngạo phi tần trong lòng vô cùng sốt ruột, nhìn điểm số của Lý Chính Thuần, nàng càng thêm gấp gáp, tại sao đám người kia còn chưa tập hợp lại hỗ trợ cho nhi tử của nàng.
"Đám người vô dụng này!"
Nàng dằn lại cơn ghen ghét trong lòng, tiến lại gần Hoàng Đế và Hoàng Hậu.
- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng hoàng hậu nương nương, thái tử của chúng ta quả là xuất chúng ...
- Đa tạ Ngạo muội ...
Gia Cát Uyển Nhi hòa nhã đáp lời nàng.