Lã Vọng chậm rãi tiến về phía Lăng Mộng Nhi, hắn cố tình câu thời gian để độc khí ngấm vào cơ thể nàng cho đến khi nàng mất đi lí trí hắn mới lao qua đó, tránh để lại tổn thương về tinh thần cho nàng mà lưu giữ lại đoạn ký ức đáng xấu hổ này.
Bởi hắn còn dự định sử dụng đan dược và bí pháp xóa đi một phần kí ức không nên có này của hai người, nhất là đoạn kí ức mà nàng phát hiện ra hai con Hắc Lân Mãng Giao đã giao phối. Từ đó dựng lên câu chuyện nàng chạm vào Dục Đan làm hai người bị trúng độc, và sau đó là hắn và nàng đã gạo nấu thành cơm, hắn sẽ trở thành con rể của Lăng gia, đồng thời là nội môn đệ tử của Thiên Linh Tiên Phủ, một bước trở mình.
Hắn đã rất dằn vặt khi phải làm ra hành động như thế này, nhưng hắn không thể làm gì khác hơn khi hắn nhận ra tài nguyên tu luyện cần để chống đỡ cho các cảnh giới về sau càng lúc càng nhiều, gần như là cấp số nhân theo thời gian, đãi ngộ của Thiên Linh Tiên Phủ, cũng như những thứ hắn kiếm được từ việc mạo hiểm tính mạng để làm nhiệm vụ, chặn giết và cướp đoạt từ đám tu sĩ hành nghề đạo tặc cũng không thể nào đáp ứng được, thậm chí, là gần đầy vì đẩy nhanh tiến độ tu luyện và để có được công pháp và trang bị tốt, hắn đã không ít lần chặn đường cướp mấy tên nhị thế tổ đi ra từ đấu giá hội.
Nhưng mà hắn không thể mãi làm như vậy được nữa! Bởi vì bây giờ đám nhị thế tổ cũng như các đại thế lực ở Hoàng Đô thành đã bắt đầu cẩn thận hơn rất nhiều.
- Lăng sư muội, hãy tin tưởng ta ...
Lăng Mộng Nhi hơi thở càng lúc càng trở nên dồn dập, mang tai nàng đã đỏ như quả gấc, hai má phiếm hồng nhuận, đôi môi ẩm ướt, cả cơ thể nàng nóng bừng bừng như có lửa thiêu, hơn nữa nàng còn cảm thấy dục hỏa không ngừng trào dâng, làm cho tay chân nàng nhiều lần muốn tự mình cởi xiêm y, nhưng nhờ nàng quả quyết cắn chặt đôi môi đến cả chảy máu để giữ tỉnh táo, mới có thể ngăn cản bản thân làm ra loại hành động này.
Dâm thủy dưới hai chân nàng đã chảy ra không ít, từ từ trượt theo chân nàng xuống bên dưới, làm nàng càng thêm khó chịu, nhưng nàng vẫn cố gắng lùi lại về phía sau, dù là rất chật vật.
- Lã ... sư ... huynh, đừng ... qu ... a ... đây ... hộc ... hộc.
Hắn thấy hai mắt của nàng đã lờ đờ, dâm thủy cũng đã thẩm thấu ra bên ngoài lớp xiêm y, ngay tại chỗ đó cũng nàng cũng đã ướt thành một mảng hình tam giác vô cùng kích thích.
Hắn biết thời cơ đã đến, hắn chuẩn bị lao qua phía nàng thì đột nhiên giật nảy mình, hét lớn.
- Là ai?
Đáp lại câu hỏi của hắn mà một thanh thương lao đến như thiểm điện.
BÀNH!
Lã Vọng hai mắt vằn cả tơ máu, nhìn về phía hư không xa xăm bên kia, trong lòng không khỏi khiếp sợ lẫn tức giận, nếu không phải hắn cướp được Tật Phong Hài của tên mập mạp hôm trước, thì sợ là hôm nay đã bị thanh thương kia xuyên qua người.
- Ngươi! Là! Ai!
Lý Trường Ca lại ném liên tiếp ba thanh Hỏa Bạo Thương để chặn đường hắn lao qua chỗ Lăng Mộng Nhi, bản thân lợi dụng thời cơ mà dùng Phong Độn Phù lao qua phía nàng.
Lần đầu tự mình trải nghiệm Phong Độn Phù có chút không quen, thân thể hắn đáp ở bên cạnh nàng có chút loạng choạng, hắn cũng không quản nhiều, trước tiên phải tách ra khỏi Lã Vọng.
Tay hắn ôm vội Lăng Mộng Nhi, rồi lao đi trong không trung.
"Thái Tử Điện Hạ? Không ổn!" Lã Vọng thầm kêu không ổn, bây giờ mà hắn đuổi theo Lý Trường Ca chắc chắn sẽ bị bên ngoài phát giác, nhưng nếu để như vậy, hắn trước sau cũng bị tên kia vạch trần, dẫn đến thân bại danh liệt.
"Làm sao đây?"
Trong lúc Lã Vọng còn đang phân vân, Lý Trường Ca đã dùng thêm một lần Phong Độn Phù lao đi mất hút.
"Điện hạ?"
Hai chữ này cũng là hai chữ cuối cùng mà Lăng Mộng Nhi có thể nghĩ ra trước khi mất hoàn toàn ý thức.
Nàng bị Dục Đan của Hắc Lân Mãng Giao làm cho hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ còn lại dục vọng trong tâm trí nàng. Nàng đưa cái lưỡi mềm mại, ẩm ướt và ấm áp của mình lên liếm gương mặt của Lý Trường Ca, rồi lại mút cái tai của hắn, lắm hắn rạo rực cả người.
Tay của nàng không ngừng bấu chặt vào người hắn, dùng cả cơ thể và cặp nhũ phong mà cọ xát không ngừng, phát ra từng tiếng rên trầm thấp.
Thoát khỏi tầm truy tung của Lã Vọng, Lý Trường Ca mới để ý nãy giờ hắn đang để tay lên bờ mông căng bóng của nàng, hắn thuận tay bóp bóp mấy cái.
"Mềm thật!"
Lại cúi xuống nhìn nàng ở trong lòng, hắn có chút không kìm được mà làm liều, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi mọng nước đang rỉ máu bởi vết thương bên khóe miệng của nàng.
Nụ hôn cháy bỏng, kèm theo vết thương khẽ nhói, làm Lăng Mộng Nhi rên lên mấy cái khiêu khích cực độ.
Lý Trường Ca lần đầu ôm mỹ nhân tuyệt sắc như này, hai tay liền hư hỏng, nhịn không được mà đưa tay luồn vào áo của nàng, nghịch tới nghịch lui nhũ phong và quả sơ ri của nàng.
"Ngươi đang làm cái quái gì vậy?"
Đạo đức của hắn đột nhiên trỗi dậy, làm hắn rút tay ra khỏi ngực áo của nàng, hắn lần nữa nhìn nàng, bây giờ đôi môi nàng, khuôn miệng nàng ẩm ướt vô cùng, làm hắn không nhịn được mà hôn thêm một cái nữa.
Cái tay cũng không chịu nằm im, đưa xuống sờ soạng vùng cấm giữa hai chân nàng một lát.
"Chết tiệt!"
Hắn đột nhiên đình chỉ động tác, hắn không thể làm xằng bậy, việc này ảnh hưởng danh dự của hắn rất lớn, can hệ đến vị trí Thái Tử của hắn về sau không nhỏ, vẫn phải nhịn xuống.
Sau này tìm cách thu phục nàng, mới là con đường hấp dẫn.
Hắn lấy trong không gian giới chỉ ra một viên giải độc đan, nhét vào miệng nàng.
Nàng vội bắt lấy bàn tay của hắn, rồi mút ngón tay trỏ của hắn không ngừng, làm hắn càng lên cơn dục hỏa.
Lý Trường Ca khó chịu mà dằn xuống cơn dục hỏa trong lòng, rồi ôm chặt nàng vào lòng mà phi hành trong đêm tối.
Nhờ có Mini Map của hệ thống hắn dễ dàng tìm được khu vực an toàn ở phụ cận.
Dục hỏa của Lăng Mộng Nhi cũng dần dịu xuống theo tác dụng của đan dược.
...
Ở bên ngoài bí cảnh, không ít người ngơ ngác nhìn bản đồ của bí cảnh, rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, tại sao Lăng Mộng Nhi lại đột ngột rời bỏ Lã Vọng, đi theo Thái Tử Điện Hạ, không lẽ điện hạ làm kỳ đà cản mũi, là kẻ ác nhân chia rẽ uyên ương.
- Khốn kiếp!
Một tên đệ tử tán tu ủng hộ Lã Vọng khẽ lên tiếng.
Bên phe ủng hộ Lý Trường Ca không ngừng cười thầm trong lòng.
- Hừ, để ta chống mắt lên xem, hắn không có Lăng sư tỷ thì làm được cái gì?
- Ngươi ...! Hừ, điện hạ nhất định là kẻ chia rẽ uyên ương!
- Uyên ương? Ngươi cho rằng Lã sư huynh là ai, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga?
- Thằng chó chết này, ta liều mạng với ngươi!
- Ta sợ ngươi chắc!
Đột nhiên một góc xa xa ở đỉnh núi bên kia xảy ra ẩu đả giữa hai nhóm người.
p/s hắc hắc, mong nhận được đề cử, bình luận của các vị đạo hữu