Trường Ca Thiên Niên Ký

Chương 41 - Cuộc Đua

Lý Trường Ca thu lại huyễn trận, bây giờ cũng đã là 6h sáng, quang cảnh bên ngoài tuy đã trở nên rõ ràng hơn dưới ánh nắng mặt trời, nhưng vẫn mang một màu sắc u ám đặc trưng của Đầm Lầy Hắc Ám.

Nhìn mấy gốc cổ trụ cằn cỗi lác đác vài chiếc lá là có thể thấy sự khắc nghiệt của nơi này, chim muông cũng chỉ có lũ quạ là thường xuyên lui tới, hiếm khi nào thấy mấy loài hiền lành như chim sẻ.

Một con rết nhỏ ở phía xa xa đang trườn ra khỏi hốc cây, bắt đầu một ngày đi săn dài bận rộn.

Lý Trường Ca thu xong huyễn trận, liền thu lại lều trại, làm xong xuôi hết thảy hắn nói với Lăng Mộng Nhi.

- Ta dự định sẽ tiến về Bình Nguyên Bách Hạc, nàng có dự định gì khác không?

Hắn hỏi ý kiến của nàng trước khi đưa ra quyết định sẽ đi đâu.

Lăng Mộng Nhi khẽ lắc đầu, tay trái của nàng vẫn ôm chặt khuỷu tay phải, chuyện đêm qua vẫn còn làm nàng ám ảnh rất nhiều.

- Vậy chúng ta đi thôi, trời cũng đã không còn sớm nữa, nàng có thể tự phi hành được không? Hay để ta đưa nàng đi nhé?

Thấy Lăng Mộng Nhi chần chừ không trả lời, hắn liền nói.

- Vậy cứ để ta đưa nàng cùng đi!

Nói rồi hắn không cho nàng cơ hội để trả lời, liền tiến đến bên cạnh nàng, vòng tay qua eo nàng mà ôm lấy, đồng thời triệu ra phi kiếm.

Thấy nàng không chống cự, hắn liền ôm nàng nhảy lên phi kiếm, lập tức khởi hành.

Đến khi lên trên cao, Lăng Mộng Nhi mới nhận thức được mọi chuyện vừa xảy ra trong chớp nhoáng, hắn làm nàng cảm thấy vô cùng bất ngờ và đột ngột, nàng không nghĩ Thái Tử Điện Hạ lại là người "chủ động" đến như vậy, tay của hắn vẫn còn đang ôm ở eo nàng, hai người đứng khá gần nhau, làm cho trái tim nàng đập rộn ràng liên hồi.

"Gần ... gần quá rồi!"

Nàng muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay của hắn, nhưng lại không có đủ dũng khí để làm, nàng cũng không hiểu tại sao lúc này nàng lại nhát đến như vậy, dù bình thường tính tình của nàng cũng không phải là một cô gái dịu dàng.

Hơn nữa, không hiểu sao nàng lại không cảm thấy bài xích hành động này của hắn, ngược lại còn có chút cảm giác an toàn, có lẽ là chuyện đêm qua làm nàng cảm thấy có người để nàng tin tưởng để dựa dẫm vào lúc này vẫn tốt hơn là hành tẩu một mình.

Còn về phần Lý Trường Ca mà nói, hắn là người hiện đại của Trái Đất ở thế kỷ XXI, đương nhiên, hắn hiểu rõ tán gái là phải chủ động, không giống như những thanh thiếu niên ở thế giới này, quá nhiều nghi lễ rườm rà phải tuân thủ, thành thử ra việc tán gái cũng rất "lạc hậu" và chậm rãi.

Người ta nói nhất cự ly, nhì tốc độ, cho nên là hắn liền không ngại ngần gì mà ôm eo nàng, rồi đưa nàng cùng hắn phi hành về phía Bình Nguyên Bách Hạc.

Phi hành cùng Lý Trường Ca, nàng mới cảm nhận được hắn điều khiển phi kiếm vô cùng khác biệt với nàng và những người cùng thế hệ, kỹ năng của hắn vô cùng điêu luyện, tốc độ cũng rất nhanh.

Mỗi lần hắn chuyển hướng, hay tăng giảm tốc độ đều rất mượt mà và uyển chuyển, không hề cứng nhắc hay gấp gáp như nàng tự phi hành.

Nàng thật sự thích cái cảm giác bay lượn êm ái này.

Lý Trường Ca giở ngón nghề ra thi triển, hắn đột ngột tăng tốc phi kiếm đến cực hạn, làm phi kiếm bay vọt lên phía trước với tốc độ nhanh chóng mặt, làm Lăng Mộng Nhi thoáng chút giật mình, thân hình theo quán tính lảo đảo về phía sau mất thăng bằng, theo bản năng, nàng vội ôm chặt lấy hắn để ổn định thân hình.

- A ...

Nàng thất thố kêu lên một tiếng nhỏ, hai tay ôm chặt người hắn không buông, làm Lý Trường Ca vô cùng đắc ý trong lòng, hắn còn vô sỉ lấy tay ôm nàng sát vào lòng hơn nữa, miệng thì lươn lẹo nói:

- Chú ý bám chặt ta, trời cũng không còn sớm nữa, nếu chúng ta còn di chuyển với tốc độ như vừa rồi, e là sẽ không kịp mất!

Hắn nói như vậy Lăng Mộng Nhi cũng không thể phản bác được gì, chỉ đành "ngoan ngoãn" mà ôm lấy hắn, bởi vì tốc độ này của hắn, quả thực là nhanh gấp đôi so với tự thân nàng phi hành.

Nếu nàng biết được, hắn có thể tùy ý đùa bỡn Phong Bằng Xà Vĩ với phi kiếm, hẳn là nàng sẽ còn phải kinh ngạc hơn nữa.

Một mùi mộc trầm ấm nhẹ nhàng bay vào mũi của nàng, làm nàng không khỏi tò mò mà khịt mũi vài cái.

"Mùi của điện hạ, có chút thơm a!"

Bởi vì bị hắn ôm chặt, mũi của nàng gần sát với cổ của hắn, liền vô thức cảm nhận được mùi cơ thể của hắn.

Lý Trường Ca vừa phi hành vừa trộm nghĩ, "không biết nàng đã ngửi thấy mùi "nước hoa" của ta chưa a?"

Ở kiếp trước hắn là cao thủ trong giới nước hoa mix, để chinh phục những người con gái xuất thân nhà binh như nàng, hắn đã cố ý dùng loại hương mộc trầm tĩnh, đầy nam tính và mạnh mẽ để thu hút nàng.

Và hiển nhiên, hắn đã thành công, chỉ là Lăng Mộng Nhi không có nói ra thành lời!

Ở bên ngoài hai con số đại diện cho Lý Trường Ca và Lăng Mộng Nhi gần như nằm chồng lên nhau làm mọi người cảm thấy có chút thú vị.

Nhất là mẫu thân của Lý Trường Ca, nàng dường như rất vui khi thấy hắn có thể tiếp cận Lăng Mộng Nhi ở khoảng cách gần như vậy.

- Nương nương, dường như là điện hạ đang cùng Mộng Nhi tiểu thư phi hành trên cùng một phi kiếm a!

Thiếp thân thị nữ của nàng vui vẻ lên tiếng, Gia Cát Uyển Nhi khẽ gật đầu, trên mặt cũng có tiếu ý không nhỏ, lại thoáng nhìn về phía Lăng gia phó Thống Lĩnh, thấy vẻ mặt của y cũng đang rất đặc sắc, có khó chịu, có vui vẻ, có cả biểu cảm của mất "của".

Phó Thống Lĩnh nhìn bản đồ mà khẽ thở dài, "Ài, con gái lớn không giữ được mà!"

Nhưng ít ra việc này cũng làm lão vui hơn hẳn, chỉ mấy canh giờ trước, khi thấy nàng bị tên Lã Vọng lợi dụng làm thiên lôi y đã vô cùng tức giận, may là nàng và tên kia đã tách ra, nếu không, y thực sự sẽ tức giận đến nổ phổi nha.

...

Ở một diễn biến khác, sau khi Ngạo Tu Kiệt cùng với các đệ tử Ngạo gia, và tán tu đệ tử tập hợp lại chỗ của Lý Chính Thuần, điểm số của hắn bắt đầu tăng lên nhanh chóng, hơn nữa, đã là ngày thứ ba của Hội Trảm Yêu, hầu hết tất cả các đệ tử đã làm quen với nhịp độ, cuộc đua điểm số đã trở nên gay cấn hơn hẳn hai ngày đầu, bảng xếp hạng cũng không ngừng thay đổi.

Thiếp thân thị nữ của Ngạo phi tần lên tiếng vuốt mông ngựa.

- Oa, Tam Hoàng Tử điện hạ thật là bản lĩnh, chỉ mới có mười hai tuổi đã có thể chỉ huy đội ngũ phối hợp săn giết yêu thú tài tình như vậy, thật là có tố chất lãnh đạo ...

"Câm miệng!"

Ngạo phi tần khó chịu gằn giọng truyền âm nói với ả.

Ả vẫn chưa hiểu mình làm sai ở đâu, chỉ đành cúi gằm mặt xuống lùi ra sau.

Ở trên bản đồ của bí cảnh, có thể thấy Lý Chính Thuần hoàn toàn đứng ở phía sau, được đội ngũ bao bọc và thủ hộ, khi yêu thú gần chết, hắn chỉ tiến lên kết liễu và nhận điểm, nào có tham gia tổ chức tấn công hay chỉ đạo, lời của ả vừa nói chẳng khắc nào là tự mình châm chọc mình cả, cho nên Ngạo phi tần mới tức giận như vậy.

Những người có mặt ở đây, ai cũng là cao thủ một phương, thậm chí những vị Quan Võ cấp thấp, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết điều này, bởi những người đứng ở đây, không có kẻ nào là kẻ ngốc cả.

Hoàng Đế đương triều nhìn về phía Ngạo phi tần bằng một ánh mắt không mấy vui vẻ, làm nàng cảm thấy chột dạ, khẽ cười gượng, rồi nhìn sang chỗ khác, tránh né ánh mắt sắc bén của y.

Đối với Hoàng Đế mà nói, hành động này khác nào tự nói với thiên hạ, Tam Hoàng Tử của y là một kẻ bất tài đâu chứ, thà không làm còn hơn.

Ngạo phi tần vô cùng tức giận với Lý Chính Thuần, nàng đã căn dặn hắn rất kỹ càng và nhắc nhở rất nhiều lần, khi đội ngũ tập hợp, hắn nhất định phải xông xáo đứng đầu hàng ngũ.

Ngược lại, Ngạo Tu Kiệt, mặc dù điểm số hắn tăng lên rất chậm, cứ mỗi ba con hắn mới được hạ sát một con, nhưng hầu như ai cũng đánh giá rất cao hắn, bởi bọn họ phỏng đoán, có lẽ hắn mới là kẻ chỉ huy ở nơi này.

Nếu Ngạo phi tần mà biết được đám người kia nghĩ như vậy, nhất định sẽ rất khổ tâm và tức giận, công sức nàng bày mưu tính kế lại làm nền cho kẻ khác tỏa sáng!

p/s: hint là thằng Ngạo Tu Kiệt này không đơn giản đâu nha ae :)

Bình Luận (0)
Comment