Đầm Lầy Hắc Ám, địa phận của Thiên Độc Thiềm Thừ yêu thú.
Con ếch to xác phun hai cái nanh độc về phía của Lã Vọng, hắn giật nảy mình, luống cuống né tránh, suýt chút nữa thì trúng chiêu của Thiên Độc Thiềm Thừ.
Từ sau lưng hắn, một tia thần hồn công kích đột ngột đánh thẳng vào mi tâm của con Thiên Độc Thiềm Thừ làm nó bất động tại chỗ.
"Còn không mau kết liễu nó?"
Hư ảnh tàn hồn lão nhân sau lưng Lã Vọng quát lớn, lúc này hắn mới định thần mà lao lên phản sát.
Một cú đâm chuẩn xác vào vết thương của ở yết hầu, làm con Thiên Độc Thiềm Thừ chết ngay tức khắc sau khi bị trúng chiêu, thân thể nó đổ gục xuống vũng bùn ẩm ướt bên dưới.
"Ngươi làm sao vậy?"
Lão hừ lạnh hỏi hắn.
Lã Vọng vội vã xin lỗi lão.
"Xin lỗi sư phụ lão nhân gia, gần đây con có chút chuyện nên không thể tập trung được!"
Lão khép hờ đôi mắt, hờ hững nhìn hắn.
"Là chuyện gì? Tài nguyên tu luyện? Hay là chuyện của nha đầu Lăng Mộng Nhi kia?"
Lão nói hai cái, đều trúng cả hai, quả là lão cáo già, hơn nữa lão theo hắn lâu như vậy, không hiểu hắn thì cũng lạ.
Lã Vọng thở dài một hơi, hắn đắn đo mãi, mới quyết định kể cho lão nghe về chuyện xảy ra vào tối ngày hôm trước.
"Hừ, ngươi hành động dây dưa thiếu quyết đoán như vậy, thất bại là điều hiển nhiên, khó có thể trách người, chỉ trách tại bản thân ngươi mà thôi. Ta đã dặn ngươi rất nhiều lần, làm việc nhất định phải quyết đoán, không từ thủ đoạn mới có thể trở thành kiêu hùng một phương, ngươi lại sợ một tiểu cô nương chấn thương tâm lý, mà rước họa vào thân? Ngươi còn là đệ tử của Thiếu Hạo Nam ta?"
Lão chỉ tĩnh dưỡng một tháng, hắn liền có thể rước thêm một cái họa, nhiều khi lão còn nhầm hắn là tai tinh mới phải, chứ không thể nào là Thiên Mệnh Chi Tử như lão bấm quẻ được.
"Sư phụ, đồ nhi đã biết sai ... mong sư phụ chỉ đường dẫn lối!"
Lão hừ lạnh, quát hắn:
"Chỉ đường dẫn lối? Ngươi thật là biết tự chuốc họa vào thân mà, ngươi có hiểu địa vị bản thân ngươi đang đứng ở đâu không?"
Hắn cúi mặt xuống, nói nhỏ:
"Đồ nhi đương nhiên minh bạch, cho nên mới đưa ra kế hoạch táo bạo như vậy ..."
Lão nhìn hắn bằng nửa con mắt, không thể không nói, hắn dạo gần đây đã thay đổi nhiều, đã có mấy phần toan tính giống lão, coi như cũng không tệ, chỉ tiếc là xui xẻo mà thôi, nếu ngày hôm qua hắn may mắn thành sự, e là hôm nay đã có thân phận mới, triệt để một bước lên mây.
"Thôi bỏ đi, bỏ đi ..."
Hiện thân của lão day day cái trán, lão quả thực đau đầu với hắn, trầm ngâm một lúc thì lão nói.
"Tên Lý Trường Ca kia cùng lắm cũng chỉ là một tên nhãi 15 tuổi, lại xuất thân hoàng tộc nhất định coi trọng mặt mũi bản thân, trước khi ra ngoài, ngươi tìm đến hắn mà thách đấu, giao ước ai thua phải thực hiện ba điều kiện, tận dụng cơ hội này mà ép hắn không được nói ra chuyện ngày hôm đó!"
Lã Vọng gấp gáp hỏi lại:
"Chuyện này hệ trọng, lỡ như hắn ..."
Lão cười lạnh:
"Tên họ Lý đó vừa nhu nhược, vừa trọng chữ tín theo đạo quân tử, ngươi cứ an tâm làm theo lời ta nói là được, còn về nha đầu Lăng Mộng Nhi kia, ngươi nên từ bỏ thì hơn, tìm một đối tượng khác, thiên hạ rộng lớn, đến Thiên Linh Tiên Phủ tìm một cái đối tượng phù hợp, lập ra kế hoạch tỉ mỉ mà làm!"
Lã Vọng như được tháo gỡ nút thắt trong lòng, hắn nhẹ nhõm trả lời lão:
"Vâng thưa sư phụ! Còn lỡ như ..."
"Có ta ở đây ngươi làm sao có thể thất bại, nếu như thất bại, chỉ cần ngươi có thể bắt bọn chúng lại, ta đương nhiên có biện pháp che giấu và thay đổi ký ức của chúng!"
Ngày trước hắn định động tay động chân với Lăng Mộng Nhi, cũng là tự tin với bí pháp này học được từ lão, chỉ là hắn mới nhập môn, chỉ có thể che giấu đi ký ức vừa mới diễn ra trong vòng một canh giờ mà thôi.
Lã Vọng trong lòng thêm vui mừng vì mấy lời này của lão, địa vị và danh vọng của hắn lần nữa được an toàn, hắn không phải lo nghĩ nữa.
Hắn nhấc lên thanh thương, lao vun vút trong Đầm Lầy Hắc Ám, tìm kiếm con mồi tiếp theo.
...
Đỉnh Băng Sơn.
Lý Băng Băng đáp xuống nền tuyết trắng xóa, hơi thở có chút gấp gáp, nhưng ánh mắt lại vô cùng vui mừng, nàng đã hạ được một con Khỉ Đầu Bạc đầu lĩnh, đưa điểm số của nàng lên hạng 3.
Nuốt xuống Hồi Khí Đan, nàng liền cảm nhận được cỗ dược lực tinh thuần lan ra khắp cơ thể, đan điền gần như trống rỗng cũng đã được hồi phục một ít.
Sở dĩ nàng vất vả như vậy, là bởi vì con Khỉ Đầu Bạc này gần như đạt đến bán bộ Kết Đan kỳ cho nên đã khai mở một ít linh trí cộng thêm bản tính của loài khỉ, nó chiến đấu vô cùng giảo hoạt, lại thêm địa hình và thời tiết cực kỳ thuận lợi cho nó, dẫn đến chiến đấu vô cùng kịch liệt, nếu không phải nàng cũng là Băng hệ tu sĩ, e là đã phải ăn thiệt thòi với nó.
Nhìn con số 3 trên ngọc bài, nàng khẽ nhíu mày, nàng đã ráo riết tích điểm liên tục như vậy, vẫn không thể vượt qua hai người đứng đầu, rốt cuộc bọn họ là ai?
"Lã Vọng, nhị đệ, hay là Ngạo Tu Kiệt?"
Hơi thở nàng dần trở nên ổn định chỉ sau mấy chục giây thời gian, cho thấy tốc độ khôi phục của cơ thể nàng vô cùng khủng bố.
Bỏ lại nghi hoặc trong lòng, nàng phi thân đi xuống chân núi Băng Sơn, hướng về Bình Nguyên Bách Hạc.
Nàng dự định sẽ vừa di chuyển vừa săn giết yêu thú, để những ngày cuối cùng có thể tận dụng yêu thú yếu ớt ở Bình Nguyên Bách Hạc mà kéo điểm lần cuối, giữ vững vị trí hạng 3, thậm chí là tranh hạng 2.
...
Rìa ngoài Thung Lũng Hỏa Diệm, tiếp giáp Cao Nguyên Loạn Thạch.
Ngạo Tu Kiệt đứng ở một thạch trụ cao tiếp giáp giữa hai khu vực, quan sát đoạn đường ở phía trước một cách cẩn thận.
Tên Lý Chính Thuần ở bên dưới, mồm vẫn nhai nhóp nhép linh quả yêu thích, mặc kệ cho đám người Ngạo Tu Kiệt làm gì thì làm, mà Ngạo Tu Kiệt cũng lười quản hắn, hơn nữa, hắn còn trông cho tên biểu ca này của mình duy trì trạng thái như hiện tại là tốt nhất.
Ngạo Tu Kiệt phi thân xuống dưới, sau khi đáp đất hắn nói với đội ngũ của mình.
- Chư vị sư huynh đệ, đoạn đường phía trước là lãnh thổ của đám Âm Ảnh Miêu và Thiểm Điện Báo, địa hình rừng núi rậm rạp phức tạp chúng ta phải tuyệt đối cẩn thận, nếu không sẽ trở thành con mồi của đám yêu thú chỗ này. Bây giờ cũng đã về chiều, chúng ta sẽ tiến hành một đợt đi săn cuối cùng rồi lập tức rút lui đến điểm an toàn hạ trại, sang ngày hôm sau mới tiếp tục di chuyển!
- Rõ, thưa sư huynh!
Ngạo Tu Kiệt bắt đầu phân chia đội ngũ ra thành các nhóm chức năng, rồi sau đó tự mình dẫn đường đi trước.
Tên Lý Chính Thuần như cũ được bao bọc ở chính giữa đội ngũ, vô cùng an toàn và nhàn hạ.