Trường Ca Thiên Niên Ký

Chương 44 - Bình Yên Buổi Chiều Tà

Mặt trời vẫn như thường lệ, lặng lẽ ẩn mình sau dãy núi, từ từ lui bước nhường chỗ cho màn đêm vô tận đang kéo đến Bình Nguyên Bách Hạc.

Trời cũng tối dần, nhuộm một màu vàng cam u tối.

Trên bầu trời từng đàn hạc lớn không ngừng bay về nơi trú ẩn, mấy cái đầm nước nông ở bình nguyên, hầu như đều chật kín lũ hạc, chúng đứng chen chúc nhau, tạo thành một vùng trắng xóa giữa nền xanh lục của thảo nguyên cỏ bát ngát.

Mấy con Thiết Ngưu cũng lặng lẽ đứng ở một góc, chụm đầu lại thưởng thức dòng nước mát lạnh bên dưới, nước trong vắt, in cả bóng của lũ Thiết Ngưu, cái lưỡi bọn chúng liếm láp mặt nước, gợn lên từng cơn sóng nhỏ lăn tăn.

Đứng ở trên bầu trời, Lăng Mộng Nhi nhìn tràng cảnh bình yên trước mặt, trong lòng có chút động, trải qua một ngày dài săn giết mệt mỏi, nàng có chút chùn tay khi thấy khung cảnh này.

Vốn dĩ nàng và Lý Trường Ca dự định sẽ hạ sát đám Thiết Ngưu ở trước mặt, bỗng nhiên nàng nghĩ lại, thấp giọng nói với hắn, dường như sợ phá hỏng mỹ cảnh tuyệt vời này.

- Điện hạ! Hay là chúng ta ngừng tay thôi ...

Lý Trường Ca đương nhiên nhìn ra nàng nghĩ gì, hắn chậm rãi tiến đến ngang hàng với nàng, chắp tay ra sau lưng, cùng nàng thưởng thức mỹ cảnh nhân gian.

Hai người lẳng lặng đứng sóng vai cùng nhau thưởng cảnh chiều tà.

Bình nguyên gió thổi lồng lộng từng cơn mát rượi, mái tóc mềm mại của hai người bay bay theo gió, đạo bào lâu lâu khẽ phất lên một hai cái, rồi lại rũ xuống như tước điểu vẫy đuôi, cảnh sắc vô cùng lãng mạn.

Đứng một lúc, tim của Mộng Nhi đột nhiên trở nên rộn ràng, thình thịch từng cơn, từ trong thâm tâm của nàng cảm thấy trân quý khoảnh khắc này, một trong những khoảng bình yên hiếm hoi bên trong bí cảnh.

Gió thổi làm cây lá rù rì theo gió, như bản nhạc giao hưởng cuối ngày, đưa lòng người về chốn bình yên.

Lý Trường Ca quan sát Mini Map, xác định xung quanh không có nguy hiểm gì, nhỏ giọng nói với nàng.

- Đêm nay, chúng ta sẽ hạ trại nghỉ ngơi ở chỗ này ...

Lăng Mộng Nhi gật mạnh cái đầu, lời này của hắn quả thực hợp với ý của nàng.

Lăng Mộng Nhi nhìn về phía hắn, chỉ thấy một nam tử tựa như đã trải qua vô số phong trần đang lăng không mà đứng, nhìn bóng dáng của hắn tựa như biển sâu vô tận, bình yên mà dữ dội, sẵn sàng dâng trào cơn sóng thần càn quét hết thảy những thứ cản đường hắn, nàng cảm thấy hắn thật "cao lớn" khác lạ.

Hai má nàng phiếm hồng, nhìn hắn trân trân, mái tóc hắn phiêu du trong gió càng làm cho nét thanh tao của hắn thêm phần cao quý lãng tử.

- Khục!

Hắn khẽ ho khan, làm nàng giật bắn cả mình, hắn cười cười nói nói.

- Bộ mặt ta dính cái gì sao?

Lăng Mộng Nhi cuống quýt xoay người, nàng ngượng ngịu nói:

- Không ... không có ...

Nhìn nàng như vậy, hắn càng biết một bộ dáng soái ca của mình vừa rồi đã thu hút được sự chú ý của nàng, trong lòng càng thêm đắc ý, một tiểu cô nương mười lăm tuổi đầu, rơi vào ma trảo của hắn, khó mà thoát khỏi a!

Hắn nhìn lên bầu trời, một vầng trăng tròn ẩn ẩn hiện hiện mờ nhạt sau nền trời xanh xám, hắn lẩm nhẩm tính toán.

- Hôm nay là ngày trăng tròn ...

Lăng Mộng Nhi nghe hắn nói vậy, thuận ý gật đầu đồng tình, lại nghe tiếng hắn vọng lại từ bên kia.

- Đêm nay hẳn là con đầu lĩnh đám Dạ Nguyệt Lang sẽ đích thân dẫn đàn đi săn, ta có ý định chặn giết chúng, nàng có muốn tham gia cùng ta?

Lăng Mộng Nhi thoáng chốc suy nghĩ, dựa vào chiến lực của hắn và nàng hiện tại, việc chặn giết một đàn Dạ Nguyệt Lang là hoàn toàn có thể, hơn nữa, nếu như thành công điểm số của nàng sẽ tăng lên chóng mặt, có cơ hội tiến vào lục cường đệ tử trên bảng xếp hạng.

- Bình nguyên mênh mông rộng lớn, làm sao chúng ta có thể tìm ra chúng ?

Nàng vừa nhìn đám Thiết Ngưu nhởn nhơ gặm cỏ trước mặt, vừa hỏi hắn.

- Chuyện này không có gì là khó!

Hắn đưa ánh mắt dời đến đám Thiết Ngưu ở phía bên kia bờ hồ, nàng cũng cảm nhận được chủ ý của hắn, khẽ lắc đầu, cái này làm nàng cảm thấy quá tàn nhẫn.

Hắn thở dài một hơi, im lặng một thoáng rồi nói.

- Vậy ... chúng ta tìm theo cách thủ công vậy!

- Ừ ... đa tạ điện hạ!

Trong lòng nàng cảm nhận được một chút ấm áp, ít nhất là hắn cũng đồng ý với nàng giữ lại sự bình yên hiếm hoi này, nàng cảm nhận được sự trân trọng thật tâm đến từ hắn.

Lý Trường Ca dần hạ thấp độ cao, hắn đáp xuống mặt đất trước, bắt đầu bận rộn với việc dựng lều trại để nghỉ ngơi.

Hắn chọn bãi đất trống dưới gốc cổ thụ ở phụ cận, dọn dẹp cho nó bằng phẳng qua một lượt, liền bắt đầu bố trí trận pháp, và hạ lều trại.

Hắn cũng không quên bố trí một cái bếp lửa nhỏ, miệng không ngừng nói.

- À này, đêm nay nàng vẫn phải nấu cho ta ăn đấy nhé!

Hắn nói với vẻ mặt đắc ý của kẻ chiến thắng, mang theo vô hạn chờ mong.

Lăng Mộng Nhi xị cái mặt nhỏ ra, nàng lẩm bẩm nói:

- Rồi điện hạ sẽ phải hối hận vì chuyện này ...

- Ha ha ...

Tuy giọng nàng rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe thấy rõ, liền cười lớn một tràng vui vẻ, làm đám hạc ở phía bên kia một phen nháo sự, vỗ cánh bay loạn xạ một lúc mới dám đáp xuống lần nữa.

Trời tối hẳn, trên bình nguyên rộng lớn chỉ còn sót lại đốm lửa bập bùng chỗ đại thụ, cũng là bếp nấu của Mộng Nhi.

Xèo ... xèo ...

Lý Trường Ca nhìn thấy nàng quăng mấy cây nấm vào bên trong chảo mà không nhịn nổi cười, hắn cứ tủm tỉm nhìn nàng, đúng là thiên kim tiểu thư quý tộc a.

Ngọn lửa bên dưới liếm lên lớp dầu bên trên bùng lên tá lả, khói bốc lên nghi ngút.

- A ...

Lăng Mộng Nhi giật mình lùi lại một cái, điệu bộ vô cùng chật vật để làm món nấm xào cho cả hai.

Tuy nhìn có chật vật, nhưng cũng có ý tứ, nấm vẫn chín đều, đã bắt đầu tỏa mùi hương.

Lý Trường Ca lên tiếng nhắc nhở.

- Mau hạ xuống, nàng định làm nấm xào bóng đêm à?

- Nấm xào bóng đêm? Điện hạ, đây là Nấm Thiên Hương a ...

Trong lúc nàng phản bác hắn, ngọn lửa lần nữa bùng lên, làm cả mẻ nấm ngon lành táp lửa, đen thui một màu.

Lý Trường Ca cố gắng nhịn cười, Lăng Mộng Nhi dậm chân nói với hắn.

- Điện hạ, người cố tình làm ta phân tâm!!!

- Ta ... không có a ... haha ...

Hắn rốt cuộc không nhịn được mà cười thành tiếng, tuy nàng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng trong lòng lại vui vẻ đến lạ, nó như thể một trải nghiệm, một ký ức mới lạ với nàng vậy.

Lý Trường Ca tháo lớp đạo bào bên ngoài, xắn tay áo lên, đi chỗ của nàng, hắn nói:

- Thôi ... để ta ...

Nàng xụ cái mặt nói:

- Điện hạ, người chắc chưa ?

Lý Trường Ca không nói không rằng dùng trù nghệ của mình đáp trả nàng, từng cú hất chảo điệu nghệ như trù sư được hắn trình diễn bài bản trước mặt nàng, làm miệng nàng sớm đã tròn như quả trứng gà.

Bình Luận (0)
Comment