Mùi đồ ăn càng lúc càng thơm, thơm đến nức cả mũi, đến cả một vị thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng sớm quen với sơn hào hải vị như nàng cũng phải cảm thấy đói bụng và thèm ăn đến lạ, từ nãy đến bây giờ, cái mùi hương của đồ ăn do Lý Trường Ca đích thân nấu làm nàng phải nuốt nước bọt mấy lần.
"Thật là mong chờ a ... "
Nàng nhìn món cuối cùng của hắn, trong lòng vô cùng sốt ruột, nếu không phải nhờ có ôn dưỡng tốt, thì nàng đã xông đến mà nhấm nháp thử hương vị của mấy món hắn đã làm xong kia.
Lý Trường Ca thuận tay nấu hai món dân dã hắn hay ăn với nguyên liệu sẵn có, Nấm Thiên Hương xào thịt Thiết Ngưu bằm nhuyễn, và Thịt Thiết Ngưu nướng tảng mộc vị, cùng với Súp Lá Thiên Kim, món ăn quen thuộc của hoàng thất và quý tộc.
Hắn lấy ra mấy loại gia vị có sẵn trong không gian giới chỉ, ngồi hì hụi làm nước chấm thịt trâu, Lăng Mộng Nhi từ xa nhìn sang trông vô cùng kỳ công và hấp dẫn.
Làm xong xuôi, hắn lấy ra một bộ bàn đá, bày lên bàn hai món ăn đơn giản, cùng với một bầu rượu thượng hạng cùng với hai cái ly.
Loay xoay không thấy dao nhỏ để cắt thịt như kiếp trước hắn thường dùng, Lý Trường Ca lấy một con chủy thủ nhỏ thay thế, hắn thành thục cắt tảng thịt trâu đang gác trên đống lửa xuống, bày lên cái dĩa, thịt còn nóng hổi, khói bốc lên nghi ngút, hơn nữa, miếng thịt vẫn mọng nước, nhìn rất mềm và ngon.
Lăng Mộng Nhi ráng nhịn cơn thèm ăn trong lòng, chờ hắn động đũa trước.
Lý Trường Ca cẩn thận cắt cho nàng một miếng thịt vừa ăn, chấm qua nước chấm hắn vừa làm, rồi gắp vào bát của nàng.
- Nàng ăn thử xem!
Lăng Mộng Nhi khẽ gật đầu, tuy nàng rất muốn ăn, nhưng động tác lại không thô tục, nhẹ nhàng và quý phái, nàng gắp miệng thịt đưa lên gần mũi, nàng thoáng ngửi mùi thơm của nó, rồi mới cho vào miệng, từ tốn nhai.
Miếng thịt mềm đến nỗi như thể tan trong miệng của nàng, mùi vị của nó thấm vào đầu lưỡi nàng mang lại cảm giác ngon miệng khác lạ, cách tẩm ướp của Trái Đất đã mang lại cho nàng trải nghiệm vô cùng mới mẻ.
Nàng nuốt xuống miếng thịt trong miệng, không khỏi khen ngợi Lý Trường Ca.
- Điện hạ, ngon quá!
Hắn cười vui vẻ mà nhìn nàng, tự mình gắp lấy một miếng đưa lên miệng thưởng thức.
Lăng Mộng Nhi theo lễ đưa tay nhấc bầu rượu lên rót cho hắn và nàng, mỗi người một ly.
Loại rượu mà hắn lựa chọn cho ẩm thực hôm nay là Miên Xuân Tửu, một loại rượu nhẹ, mùi vị không quá nồng, rất phù hợp để thưởng thức ẩm thực.
- Mời!
- Mời!
Cả hai cùng nâng ly, dưới nền trời đầy sao, và bếp lửa bập bùng bên cạnh.
Nàng cùng hắn đối tửu không ít lần, nhưng lần này mang lại cho nàng một cảm giác thật khó tả thành lời, có lẽ khung cảnh nơi này đã tạo nên cảm giác kỳ lạ trong lòng nàng, cũng có thể là vì nàng và hắn vừa trải qua chuyện kia.
Nàng gắp một miếng nấm Thiên Hương đưa lên miệng, vị nấm thanh đạm, gia vị vừa đủ phối với vị rượu còn sót lại trong miệng, làm món ăn trở nên ngon hơn hẳn.
Nàng ăn xong miếng nấm trong miệng không khỏi tấm tắc khen hắn.
- Điện hạ, rốt cuộc là người luyện trù nghệ khi nào vậy? Ta chưa từng nghe người nhắc qua ...
Lý Trường Ca khẽ cười, hắn không hề lúng túng trước câu hỏi này của nàng, chỉ điềm đạm nói:
- Có thể là thiên phú ... cơ mà ... ta cũng không chắc nữa ...
Hắn không nói dối, cũng chẳng nói thật, làm nàng rất khó phán đoán câu chuyện đằng sau.
Chỉ thấy nàng mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại lời hắn.
Vừa đối ẩm với nàng, hắn vừa quan sát Mini Map, đám Dạ Nguyệt Lang đã bắt đầu di chuyển, nhưng vẫn còn cách khá xa chỗ hắn đang hạ trại hiện tại, hắn sẽ quan sát thêm lúc nữa, nếu chúng không đi về phía này, hắn sẽ đích thân "đi tìm" bọn chúng.
Đang mãi nghĩ về đám Dạ Nguyệt Lang, bất chợt Mộng Nhi hỏi hắn:
- Chuyện của Lã sư huynh, Điện Hạ người nghĩ như thế nào?
Đây cũng là băn khoăn trong lòng của nàng từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, nàng thực sự không nghĩ đến một người như Lã Vọng lại có thể làm ra những chuyện như thế này.
Lý Trường Ca ngẫm nghĩ một lát, hắn quả thực khó có thể đánh giá được chuyện này một cách cặn kẽ, nhưng theo suy đoán của hắn, hẳn là Lã Vọng cùng đường mạt lộ mới lựa chọn kế hoạch mạo hiểm như vậy.
- Có thể hắn đã không còn sức để tự mình chèo chống cho tài nguyên tu luyện nữa, một cái thân phận mới, chuế tế Lăng gia, đệ tử nội môn Thiên Linh Tiên Phủ sẽ mở ra cho hắn một con đường tốt hơn, ít nhất là so với hiện tại.
Lý Trường Ca dựa vào suy đoán của mình, cộng thêm tác phong của mấy tên nhân vật chính trong tiểu thuyết tiên hiệp, và huyền huyễn kiếp trước mà trả lời nàng.
- Nhưng mà chuyện này, cho dù có thành công, e là Lăng gia cũng sẽ khó mà chấp nhận hắn ...
Lăng Mộng Nhi vội phản bác, lại thấy hắn lắc đầu, suy nghĩ về chính trị của nàng quá mức đơn giản.
- Lăng gia tất nhiên phải lựa chọn im lặng, chuyện này tuyệt đối giấu nhẹm đi, mặt mũi của nàng bây giờ chính là mặt mũi của Lăng gia, liệu Lăng gia có dám để chuyện này lộ ra ngoài? Nàng cũng đã có đáp án trong lòng. Giết hắn? Phế hắn? Thì cũng không thay đổi được sự thật nàng đã trở thành người của hắn, ngược lại, nếu cẩn thận suy xét, thiên phú của hắn không tồi, lại là tán tu, tuyệt đối là một cái chuế tế hoàn mỹ, bồi dưỡng thành kẻ trung kiên hết lòng vì Lăng gia mới có thể bù đắp tổn thất mất đi một viên ngọc như nàng. Cơ hồ hắn đã tính toán rất kỹ, nếu ta đoán không sai hắn sẽ ngụy tạo ký ức đem việc này trở thành tai nạn, tất mọi thứ lại vô cùng hoàn mỹ, bản thân nàng dù cho bản đầu có phản kháng cũng phải chấp nhận sự thật về sau.
Nàng cúi đầu trầm mặc, lời hắn nói thật đến đau lòng, vô cùng thấm thía, nàng không thể phủ nhận, phận nữ nhi ở Thiên Linh Đại Lục chỉ là công cụ chính trị, hỗ trợ gia tộc mạnh lên mà thôi, quả thực nàng cũng đã nghĩ tới những lời Lý Trường Ca nói.
Nàng mân mê ly rượu trên tay, đầu cúi xuống thấp, ánh mắt nhìn ly rượu buồn bã thê lương, nàng chú định sẵn sẽ phải trở thành công cụ liên hôn, không hoàng thất thì cũng là nhất phẩm tiên tộc, không thì cũng là nhất phẩm tiên tông dòng tộc.
Nàng ngước lên nhìn hắn, rồi lại cúi đầu, chẳng biết nghĩ gì, mà làm cho cảnh vật trở nên buồn bã, không khí cũng trở nên nặng nề.
Nàng bất giác hỏi hắn.
- Chuyện này, điện hạ nghĩ ta nên xử lý như thế nào?
- Lã Vọng tư chất không tồi, quả thực không nỡ phế bỏ con đường của y, tuy nhiên chuyện này làm ta suy nghĩ, liệu kẻ chặn cướp con cháu thế gia ở Hoàng Đô có phải là Lã sư huynh làm? Lã sư huynh thân là tán tu, vậy mà tài nguyên tu luyện cơ hồ không thiếu, dù cho là làm nhiệm vụ của Tụ Linh Các lẫn lĩnh tài nguyên được ban phát hàng tháng, ta nghĩ cũng không đủ, chưa kể phải có đánh đổi, làm nhiệm vụ thì không có thời gian tu luyện, và ngược lại. Hơn nữa, vật phẩm Lã sư huynh dùng, cơ hồ phẩm cấp không thấp, ta từng thử tính toán một phen, nếu huynh ấy làm nhiệm vụ cấp tử sắc liên tục, e là cũng không tích lũy đến con số hiện tại! Cho nên ta cũng rất suy nghĩ về hắn ...
Lăng Mộng Nhi đầu cũng nhảy số, nàng tính toán một phen quả nhiên không sai biệt so với lời Lý Trường Ca nói.
- Nhưng Lã sư huynh cơ hồ không phải Hồn Sư, những vụ cướp lần trước, đa số đều có dấu vết của hồn kỹ.
Lý Trường Ca khẽ mỉm cười, hắn có thông tin của Lã Vọng, đương nhiên biết ai là người thi triển, hắn nói:
- Có thể hắn có trợ thủ, hoặc là hắn giấu sát chiêu ... chuyện này không phải là hiếm thấy trong tu chân giới ... chưa kể lần trước ta tấn công y bất ngờ, y có sử dụng một kỹ năng phụ trợ của trang bị, so ra không khác Tật Phong Hài là bao, mà vật phẩm này gần đây chỉ có tên mập mạp kia đấu giá được ở hội đấu giá, vừa vặn lại bị người cướp, không khỏi trùng hợp đi!
Lăng Mộng Nhi cẩn thận suy ngẫm lại trận chiến hôm đó với Hắc Lân Mãng Giao, nàng đột nhiên tỉnh mộng, quả thực nàng có cảm nhận được Tật Phong Hài kỹ năng phụ trợ từ người hắn, Tật Phong Ảnh.
Nàng vỗ tay xuống bàn, cảm thấy vô cùng tức giận bản thân ngây thơ đem hắn làm hình tượng tốt đẹp.
- Điện hạ, ta cũng đã tự có đáp án trong lòng ...
Tuy nàng không trực tiếp khẳng định lời hắn nói, nhưng hắn cũng đã biết nàng muốn ngụ ý gì.
[Đinh! Nhân duyên của Lã Vọng bị ký chủ làm hỏng, điểm khí vận giảm sút, ban thưởng ký chủ 1 thẻ bạo kích, 1 thẻ tốc độ tấn công, 1 thẻ tốc độ di chuyển, cùng 1 vạn điểm tu vi]
"Hô, cái hệ thống này lẽ nào là loại hệ thống đoạt khí vận?"
Lý Trường Ca khẽ thở dài.
- Tiếc cho một thiên kiêu chi tử lầm đường lạc lối ...
Lời hắn nói bâng quơ, nhưng lại làm tăng thêm quyết tâm khai trừ hắn của Mộng Nhi, nàng không muốn một ngày nào đó lại có một vị cô nương bị hắn hãm hại.