Trường Ca Thiên Niên Ký

Chương 47 - Chiến Lã Vọng (1)

Minh văn nhật nguyệt án theo tự nhiên mà mô phỏng, không chỉ tái hiện lại ngày và đêm, mà còn tái hiện lại cả quy luật của nhật nguyệt, nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên trời cao, Lý Trường Ca không ngừng thán phục trước sự cao minh của đại năng tu chân giới, bọn họ tuy có thể không biết khoa học là gì, nhưng quy luật của tự nhiên, hay pháp tắc của đại đạo dường như không thoát khỏi bàn tay khống chế của họ.

Đáng lẽ một đêm trăng thanh gió mát như này, bầu không khí phải mang dáng vẻ của sự an yên mới phải, nhưng trong mắt Lý Trường Ca hắn, chỉ thấy một màu âm mưu u ám mà thôi.

Đúng là tâm sinh cảnh!

Lý Trường Ca dừng lại ở một khu vực không cách quá xa đám Dạ Nguyệt Lang đang săn mồi ở bên kia, hắn bắt đầu lấy ra trận bàn, và trận khí bày bố trận pháp, không những vậy, hắn còn thiết lập không ít ám chiêu ở xung quanh, những thứ này hắn không chỉ dùng để đối phó Dạ Nguyệt Lang, mà còn là để đối phó với Lã Vọng, phòng trường hợp chạm trán y.

Cái này là hắn học theo tác phong của Vũ Phàm trong Hồng Hoang Thiên Đế, trước khi đánh nhau, tuyệt đối phải chuẩn bị đường lui cho bản thân, tránh cho phát sinh biến số nằm ngoài kiểm soát.

Bởi hắn cũng không dám chắc rằng Thẻ Phụ Hồn có thể giúp hắn chống lại lão đầu kia, phải biết là ngày đó, Dược Lão từng phụ thể Tiêu Viêm đánh tan đám người Hồn Điện, thì việc lão đầu kia có thể đả bại hắn là chuyện có thể xảy ra.

Bố trí xong đám Hỏa Bạo Thương, Lý Trường Ca lại lôi ra Bát Quái Thiên Kiếm Trận trận bàn chôn xuống đất, cái trận bàn này là pháp bảo tùy thân của mẫu thân hắn dùng lúc còn là thiếu nữ, dùng tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong của hắn thi triển, đảm bảo có thể trảm chết một vị Kết Đan Trung Kỳ tu sĩ, còn Kết Đan kỳ đỉnh phong mà nói, không chết cũng phải trọng thương thảm liệt.

Nói như vậy, cũng đã đủ để hình dung uy lực khủng bố của nó như thế nào, đây mới là chân chính sát chiêu của hắn trong đêm nay.

Làm xong xuôi hết thảy, hắn mới an tâm truyền âm cho Lăng Mộng Nhi thông qua ngọc bội truyền tin.

"Mộng Nhi, ta đã thấy đám Dạ Nguyệt Lang!"

"Điện hạ chờ ta một chút, ta sẽ sang đó ngay!"

Sau khi trả lời hắn, Lăng Mộng Nhi lập tức đi theo chỉ dẫn của ngọc bội mà phi hành.

Lý Trường Ca lăng không mà đứng, hắn dùng chân khí cảm quan quan sát con Dạ Nguyệt Lang ở đằng xa.

Lần này hẳn là tên Lã Vọng kia cũng nhắm vào con đầu lĩnh, nhất định là muốn dùng nó để vượt qua hắn.

"Đã vậy, ta liền tốc chiến tốc thắng!"

Hắn không đợi Lăng Mộng Nhi nữa, trực tiếp khai chiến, khi thấy Lã Vọng đã bắt đầu tiến vào Bình Nguyên Bách Hạc.

Bằng thủ pháp quen thuộc, hắn dùng hai mươi thanh Hỏa Bạo Thương oanh tạc đám Dạ Nguyệt Lang.

Hai mươi thanh Hỏa Bạo Thương lao đi như sấm, đâm thủng đội hình của đàn Dạ Nguyệt Lang, làm cho bọn chúng hỗn loạn, con chết, con bị thương, đội ngũ ban đầu của chúng phút chốc tan tác như ong vỡ tổ.

Con đầu lĩnh hú lên một tiếng dài ổn định tình hình, dường như nó đã khai mở linh trí, mắt nó nhìn thẳng về phía Lý Trường Ca, tràn ngập sự oán hận, và khát máu.

Hai con chết, năm con bị thương, cả đàn còn lại hơn mười con có khả năng chiến đấu, rất nhanh dưới sự chỉ huy của con đầu lĩnh đã tập hợp lại, phát động Dạ Nguyệt Trảm Luân tấn công Lý Trường Ca dồn dập.

- Hừ điêu trùng tiểu kỹ!

Lý Trường Ca vừa dùng Tiêm Ngưng Kiếm chống trả, vừa lách người né tránh loạt công kích điên cuồng của đám Dạ Nguyệt Lang, hắn lượn trên không trung như cá bơi trong nước, kiếm trên tay không ngừng xuất chiêu đáp trả.

Nhìn hắn như hạc du vân, tiêu tiêu sái sái, kiếm chiêu như vụ sa, ngàn ngàn vạn vạn.

OÀNH ... OÀNH ... OÀNH ...

Bình Nguyên Bách Hạc đột nhiên trở nên ồn ào náo động bởi cuộc chiến giữa hắn và bầy sói.

Bãi cỏ phút chốc bị chém nát tan tành, đất đá bị chém ngang chém dọc, bay lên tán loạn, huyết nhục và lông sói bầy nhầy khắp nơi, vô cùng thảm liệt.

Xoạt! BÀNH!

Lý Trường Ca trán đổ mồ hôi hột, công kích vừa nãy của con đầu đàn nhanh đến đáng sợ, hắn suýt nữa thì trúng chiêu.

- Hừ! Quang Trảm!

Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Trái, phải, trái, phải, hắn liên tục vung kiếm bốn lần, chém ra bốn đạo kiếm quang bén nhọn, mang theo uy lực của Quang Hệ mà trảm đến con đầu lĩnh.

Bốn đạo quang trảm như thể bốn đại nam nhân vây lấy bốn phía của con đầu lĩnh lại, khóa nó vào bên trong, hùng hổ mà trảm sát.

Dùng Quang hệ tuyệt đối áp chế Nguyệt hệ!

Con đầu lĩnh như có linh trí, thân chinh bách chiến, nó há to cái miệng, khạc ra một đạo Dạ Nguyệt Trảm Luân bắn thẳng về phía trước, đồng thời nhảy bật về phía sau mà né chiêu.

Chiến pháp so với tu sĩ không có mấy phần cách biệt.

Nhưng mà Lý Trường Ca cũng là trông chờ khoảng khắc này, điểm yếu của bộ thú cấp thấp, chính là khi nhảy trên không không thể chuyển hướng.

Một thanh Hỏa Bạo Thương lao thẳng đến chỗ con đầu lĩnh như mãng xà thôn thiên.

- Con mẹ nó không khoa học!

Con đầu lĩnh vậy mà dùng trảo vuốt đánh bạt Hỏa Bạo Thương ra ngoài, phải nói phản xạ của nó nhanh đến không tưởng.

Lý Trường Ca hừ lạnh, điều động chục cái Lôi Phù oanh tạc con Dạ Nguyệt Lang đầu lĩnh liên tục không dứt, làm nó hết né trái lại tránh phải, vô cùng chật vật.

Trong thời gian đó hắn đã gọi thêm mười thanh Hỏa Bạo Thương ồ ạt công kích đám Dạ Nguyệt Lang còn lại.

Bọn chúng ở bên dưới, không ngừng nhả Dạ Nguyệt Trảm Luân tấn công hắn, làm hắn không thể chuyên tâm tấn công con đầu đàn.

Thêm ba con sói nữa gục ngã trước mũi thương của hắn, đàn sói không những không sợ hãi mà còn trở nên điên cuồng hơn hết thảy, dường như mùi máu tanh làm chúng thêm khát máu.

Từ phía xa, năm đạo tiên kiếm ồ ạt lao tới, oanh tạc vào giữa đội ngũ Dạ Nguyệt Lang, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn.

- Điện hạ, ta sẽ cầm chân lũ còn lại, mau xử lý con đầu lĩnh!

- Được, trông cậy vào nàng!

Hắn nói một câu tin tưởng nàng, làm cho nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Có Lăng Mộng Nhi thụ lý đám sói tạp nham bên dưới, Lý Trường Ca hoàn toàn rảnh tay để truy sát con đầu lĩnh.

"Mẹ nó, nhanh như vậy liền qua đây?"

Trên Mini Map, Lã Vọng đang chạy qua phía này một cách điên cuồng, dường như là dùng mười thành công lực mà chạy qua làm Lý Trường Ca không khỏi mắng cha chửi mẹ hắn.

Đã vậy, hắn không dây dưa nữa, hắn cũng gọi ra năm đạo phi kiếm, nhất tâm nhị dụng mà chiến đấu, một bên không ngừng chỉ huy phi kiếm bao vây con đầu lĩnh, một bên không ngừng đích thân công kích.

- Nghiệt súc còn ngoan cố!

Lý Trường Ca nói sảng hù dọa nó.

Mỗi khi vầng trăng khuyết trên trán nó tối đi, là nó không thể dùng Dạ Nguyệt Trảm Luân, hắn lợi dụng khoảng trống này mà cận chiến.

"Bạch Vân Xuất Tụ"

Lưu thủy hạ than phi hữu ý, bạch vân xuất tụ bổn vô tâm. Tôn thân hiết bộ, huy kiếm hoành tước!

Xoạt! Bành!

Một đạo kiếm khí bén nhọn lao thẳng đến giữa trán con đầu lĩnh mà oanh kích, làm nó phải chọn bị thương ở hông, hoặc chịu sát thương chí mạng ở trán, theo bản năng, nó lắc cái đầu sang một bên, làm hông sau của nó đánh về phía bên trái.

Một đạo phi kiếm đâm thẳng vào hông sau, sâu cỡ 10 cm, làm nó không ngừng rỉ máu.

Lợi thế đã dần nghiêng về phía hắn.

Bình Luận (0)
Comment