Con đầu lĩnh bị thương ở một bên hông, độ linh hoạt giảm đi trông thấy, nó không còn khả năng né tránh và nhanh nhẹn như lúc ban đầu nữa.
Mà Lý Trường Ca thì càng đánh càng hăng, nhịp độ tấn công càng lúc càng nhanh, hoàn toàn làm chủ trận chiến.
Xoạt! Xoạt! Bành! Bành!
Hai đạo Dạ Nguyệt Trảm Luân của con đầu lĩnh Dạ Nguyệt Lang hoàn toàn bị hắn chặn đứng bằng Thương Tùng Nghênh Khách kiếm chiêu.
Chân khí trong nội thể của nó cũng đã tiêu hao quá nửa, nó cũng bắt đầu nhận ra rằng nó tuyệt đối không phải là đối thủ của nam nhân trước mặt.
Con đầu lĩnh bắt đầu bỏ chạy, nhưng Lý Trường Ca nào để nó dễ dàng thoái lui như vậy, nó lùi một bước, hắn liền tiến hai ba bước, ép nó vào tuyệt lộ.
Sau lưng nó đã là khu vực mà Lý Trường Ca bố trí trận pháp và ám chiêu lúc trước, chỉ cần nó lùi thêm ba bốn bước nữa là sẽ đặt chân vào cửa tử.
Con sói dù đã mở linh trí một ít nhưng không thể nào đủ khả năng để suy nghĩ đến chuyện ám chiêu, nó bị hắn ép lui vào trong sát trận trong vô thức.
Lý Trường Ca niệm pháp quyết, khởi động Bát Quát Thiên Kiếm Trận, một màn chắn nhanh chóng ngưng tụ, vây lấy Dạ Nguyệt Lang đầu lĩnh vào bên trong.
- Thiên đạo dưỡng kiếm, địa đạo dưỡng trận, bát quái dữ khốn, linh kiếm dữ sát, cấp tốc như luật lệnh, khởi!
Lúc này nó mới cảm nhận được sự nguy hiểm thì đã muộn, nó lao vào màn chắn, không ngừng dùng móng vuốt cào cấu tìm cách đào tẩu, thậm chí còn điên cuồng nhả Dạ Nguyệt Trảm Luân mà oanh phá màn chắn trong vô vọng.
Một thanh linh kiếm nhanh chóng phủ xuống thân hình con Dạ Nguyệt Lang to lớn ở bên dưới, cả cơ thể dài hơn 5 mét của nó không ngừng run rẩy, hai chi trước không còn đủ sức cào cấu lung tung nữa, mà trụ trên mặt đất, bốn chi run lẩy bẩy bởi uy áp của linh kiếm, sống lưng hõm xuống một đoạn như thể nó gánh cả một ngọn tiểu sơn ở bên trên, thất khiếu rỉ máu, đồng tử căng đến cực hạn, như muốn nổ tung.
- T R Ả M!
Chữ "trảm" phun ra từ miệng của Lý Trường Ca tuy chậm rãi vô thường, nhưng mang theo uy lực kinh thiên mà đánh tới con đầu lĩnh, kiếm khí bắt đầu chém loạn trên thân nó tạo ra vô số vết cắt ngổn ngang, máu tứa ra không ngừng, ướt đẫm cả mặt đất.
Từng tiếng xương vỡ răng rắc vang lên không ngớt, cái lưng nó bị trọng lực nghiền áp gãy làm đôi, cả người đổ gục xuống mặt đất, ánh mắt của nó cũng mất đi ý chí cầu sinh, chấp nhận kết cục bi thảm của bản thân.
OÀNH!
Linh kiếm xuyên thủng đầu của nó một cách nhẹ nhàng, như thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua đậu hũ.
Điểm số của Lý Trường Ca lập tức cộng thêm 500 điểm.
Lý Trường Ca trảm xong con Dạ Nguyệt Lang đầu lĩnh liền lấy ra chục khỏa Chân Khí Thạch thượng phẩm bổ sung chân khí cho Bát Quái Thiên Kiếm Trận.
Ở phía bên kia, lão đầu nói với Lã Vọng.
- Đã chậm rồi! Hắn đã hạ được nó ... chúng ta cũng nên rút lui thôi!
Lã Vọng nghe lão nói vế đầu, trong lòng liền nổi lên cơn tức giận xung thiên, hắn nói:
- Sư phụ, lần này rút lui, e là không biết khi nào gặp được lại hắn, chi bằng để đồ nhi chiến với hắn một trận.
- Không được! Chỗ này hắn đã bố trí bài bản, giao thủ ở đây chúng ta tuyệt đối không có lợi, nam tử hành sự, lấy cẩn trọng làm đầu, mau rút lui!
Lão quát vào mặt hắn như tát nước khi thấy hắn cố chấp bay về phía Lý Trường Ca.
Lã Vọng là người điều khiển thân thể, hắn đi đâu lão phải theo đó, hắn bây giờ chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là phải đả bại Lý Trường Ca ngay lập tức. Bởi tên này không chỉ một lần cướp đoạt đồ vật từ trong tay hắn, mà đã làm lần thứ hai, hắn không thể nuốt trôi cục tức này.
Trong lúc lão và hắn đang tranh cãi qua lại, Lý Trường Ca đã hỗ trợ Lăng Mộng Nhi giải quyết đám còn lại bằng Hỏa Bạo Thương và pháp bảo tiêu hao.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm phối hợp với Hỏa Bạo Thương đã tạo ra sát cục tuyệt đối với lũ sói, trong nháy mắt cả đàn bị diệt không còn một con sống sót.
Lăng Mộng Nhi nhận ra có người đang phi hành như vũ bão về phía bên này, làm nàng nhíu mày mà nói với Lý Trường Ca.
- Điện hạ, có người đang tiếp cận chúng ta!
- Ta đã chú ý đến hắn ...
Trong tầm mắt của hai người dần xuất hiện bóng dáng của Lã Vọng.
Lý Trường Ca nhìn thấy hắn liền tức giận quát lớn:
- Lã Vọng, ngươi còn mặt mũi đứng trước mặt bổn vương tử?
Lã Vọng cười gằn điên cuồng, hắn ngạo nghễ chỉ mũi thương về phía Lý Trường Ca mà hất hàm nói:
- Bổn vương tử? Ngươi đừng nghĩ cái danh hiệu đó của ngươi có thể dọa được ta! Có giỏi thì đánh với ta một trận!
Lăng Mộng Nhi vốn dĩ lựa chọn im lặng nhưng thấy hắn quá quắt như vậy liền lên tiếng:
- Lã sư huynh hôm nay đến đây là có ý gì? Sao tự dưng lại khi lễ phạm thượng với điện hạ như vậy?
Lã Vọng ngửa cổ lên trời cười lớn một trận.
- Khi lễ phạm thượng? Ta nào khi lễ phạm thượng với hắn bao giờ, ta chỉ hỏi hắn một câu, dám chiến với ta một trận? Người của ta ngươi cũng dám cướp, vật của ta ngươi cũng dám đoạt, bây giờ lại co đầu thụt cổ không dám ứng chiến với ta? Ngươi xứng với hai chữ nam nhân, bốn chữ Thái Tử điện hạ sao? HẢ?
Hắn tức giận nói ra những lời ẩn sâu trong đáy lòng mình.
Lăng Mộng Nhi nhíu mày, tức giận, quát lớn:
- Lã sư huynh!!! Từ khi nào ta là người của huynh, mà huynh lại ăn nói hàm hồ như vậy???
Lý Trường Ca nhìn hắn mà cười tà trong lòng, màn kịch này thật hấp dẫn a, cảm giác vô cùng tận hưởng trải nghiệm này.
- Lăng sư muội, hãy tin ta, ta là bất đắc dĩ, ta thật lòng yêu muội, muội lẽ nào không cảm nhận được sao? Ta làm những chuyện này hết thảy là vì được ở bên muội, ta không làm gì có lỗi cả!
Hắn cố chấp bày tỏ với Lăng Mộng Nhi.
- Vô sỉ! Câm miệng lại cho ta! Chuyện ngày trước ta đã không muốn tra cứu, ngươi còn dám ở đây giảo biện?
Lăng Mộng Nhi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà quát thẳng mặt hắn.
Lã Vọng hai mắt đỏ ngầu, hắn khục khặc cười quỷ dị, hắn bởi vì nàng mắng mà đau lòng, trái tim vụn vỡ, thẹn quá hóa giận, hắn chửi.
- Được, được lắm, đôi cẩu nam nử các ngươi dám coi thường ta! Hôm nay Lã Vọng ta phải lấy lại uy nghiêm của chính mình!
Hắn quán đỉnh chân khí vào bảo thương, cả thanh bảo thương ánh lên màu tử sắc quỷ dị.
- Tử Huyền Thương!
Lý Trường Ca cố ý nói ra danh tự thanh thương, thanh bảo thương này cũng là bị người ta đoạt mất sau một lần đấu giá hội ở Hoàng Đô thành.
Lý Trường Ca bồi thêm.
- Thì ra kẻ gian chặn đường đoạt bảo thế gia chi tử trong Hoàng Đô lại chính là Lã sư huynh uy danh lẫm liệt đây!
Lã Vọng hừ lạnh.
- Bớt nói nhảm, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy, thế nào mới là thiên tài thực sự.
Lý Trường Ca giọng điệu đanh thép, khí thế bừng bừng quát lớn.
- Hừ, hôm nay bổn vương tử sẽ thay trời hành đạo, trừ hại cho chúng sinh!
Tiêm Ngưng kiếm như thể mặt trời ban trưa, sáng rực một mảng, soi sáng cả vùng trời tăm tối.