Trường Ca Thiên Niên Ký

Chương 52 - Rời Đi

Lão cắn ngón tay, tiên huyết trong người lão không ngừng tuôn ra thông qua miệng vết thương, lão viết lên không trung một chữ bằng máu.

"Bạo"

Chữ "Bạo" này phút chốc sáng rực một màu huyết sắc nồng đậm, khí thế của lão tăng lên đột biến, Tử Huyền Thương rung lên từng tiếng ong ong dữ dội, như thể hô ứng với lão đầu vậy.

Không khí trở nên trầm trọng trông thấy, sắc mặt Lã Vọng lúc này nhìn trắng bệch, nhưng lại lăng lệ vô tình, vô cùng hung ác làm cho Lý Trường Ca không khỏi lạnh gáy.

- Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi thấy ... cái gì gọi là sức mạnh chân chính!

Lão vừa dứt lời, thân thể Lã Vọng đã biến mất như thể thuấn di mà đi, ngay tức khắc tới trước mặt Lý Trường Ca, lão vung thương lên cao nện xuống một chiêu tựa như thái sơn áp đỉnh, vô cùng vô tận áp lực phủ xuống thân thể Lý Trường Ca.

Lý Trường Ca tuy đã có chuẩn bị nhưng chiêu này của lão quá nhanh, hắn căn bản không kịp né.

Giờ hắn mới thấm thía câu nói, chó cùng cắn càn.

Thân thể hắn như quả banh, bị một cái gậy bóng chày nện xuống mặt đất.

Một tiếng ầm vang dội khắp bình nguyên, ngay tại nơi Lý Trường Ca đụng trúng, bị oanh thành một cái lỗ to như cái ao nhỏ, chu vi hơn trăm trượng, mặt đất nứt nẻ tràn lan.

Lý Trường Ca phun ra ngụm máu lớn, thanh máu hắn sụt hẳn một phần năm, xương sườn nứt mấy cái, ánh mắt khiếp hãi nhìn lão đầu bên trên.

Lão sẽ còn đánh tiếp, hắn không có thời gian để thở, vội nuốt xuống Hồi Huyết Đan, rồi cưỡng ép dùng Thổ độn trốn đi.

Khóe miệng hắn không ngừng rỉ máu do cưỡng chế dùng Thổ độn.

Hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì một tia thương khí sắc bén đã lao tới, buộc hắn phải phá thổ mà trồi lên né tránh.

- Con mẹ nó!

Lý Trường Ca bây giờ mới cảm nhận được sự nguy hiểm của lão.

- Muốn trốn?

Lão gằn giọng hăm dọa hắn, thân thể lao như tên bắn về phía Lý Trường Ca.

Cả người lão và thanh bảo thương như thể thiên thạch từ thinh không lao xuống mặt đất, uy áp vô cùng khủng bố.

Lý Trường Ca hừ lạnh.

BANG!

Lão đâm mạnh vào tường chắn của trận pháp.

Rốt cuộc là Lý Trường Ca chôn xuống trận bàn lúc nào.

Lý Trường Ca nhếch cái miệng máu bê bết mà cười, hắn nói:

- Không ngờ phải không?

Hắn biết lão đầu có thể cảm ứng được trận pháp bố trí sẵn, cho nên chỉ có thể lợi dụng lúc Thổ độn, lão tập trung truy sát hắn mà hạ xuống trận bàn.

Lão cười chua chát.

- Quả là ta đã khinh thường ngươi!

Thập bát kiếm linh của kiếm trận lần lượt hiển lộ, trùng trùng điệp điệp xoay quanh người Lã Vọng mà thị uy, cả kiếm trận như một cái tù lung ngột ngạt.

"Lã Vọng" khục khặc ho ra một búng máu lớn, phản phệ của bí pháp đã đến nhanh hơn dự tính của lão và Lã Vọng, bởi lão đã cưỡng ép dùng Bí Ngôn, và cú phản chấn lúc đâm vào màn chắn của trận pháp lúc nãy làm lão bị thương không nhẹ.

Thanh máu của Lã Vọng còn chưa đến một phần ba, thanh thể lực và chân khí đã gần như cạn kiệt dù cho vẫn đang chậm rãi hồi phục bằng đan dược.

Lão đã thua, thua bởi vì sự chênh lệch của pháp bảo, và trang bị của hai bên.

Và điều quan trọng nhất là sự tính toán vô cùng chuẩn xác của Lý Trường Ca, lão đã cạn kiệt chân khí, trong khi hắn, vẫn còn có thể thi triển trận pháp bậc này.

Lão cười khổ, lão cũng thừa biết rằng sự chênh lệch này khó có thể bù đắp được một bằng kinh nghiệm, hạn chế của thân thể này quá nhiều.

Lão cắm mũi thương xuống đất cay đắng nói.

- Ta đã thua!

Lã Vọng hét thảm.

"SƯ PHỤ!"

Hắn lúc này cảm thấy thật nhục nhã, lực bất tòng tâm vô cùng.

"Im lặng!"

Lão quát hắn, Lã Vọng liền rơi chìm vào trầm tư im lặng, hắn cảm thấy uất ức không thôi.

"Sư phụ, chẳng qua hắn có trang bị, và pháp bảo tốt hơn mà thôi!"

Lão thở dài, lên tiếng trách phạt lẫn chỉ điểm hắn.

"Nếu không phải ngươi tự ý dùng bí pháp bừa bãi liệu có thua thảm như hiện tại? Ngươi để hắn nắm thóp điểm yếu, để hắn biết ngươi dùng bí pháp mà tiêu hao chiến, mới dẫn đến thua như vậy! Ngươi còn biện hộ?"

Lý Trường Ca ở bên ngoài cũng không có tiếp tục ra tay, hắn vẫn giữ được nét quân tử đạo mạo như trước, hờ hững nói.

- Ngươi thua rồi, hãy rời khỏi đây, đến Hối Bích Diện mà sám hối chờ nhận tội đi!

"Lã Vọng" khẽ thở dài rồi gật đầu.

- Đa tạ!

Lý Trường Ca không rõ tại sao lão lại nói như vậy.

Lão ngồi xuống điều tức.

Lã Vọng cuống quýt nói.

"Sư phụ, người không thể rời khỏi đây, người không thể a ..."

Lão bực tức mắng hắn té tát.

"Ngươi là cố chấp hay là ngu xuẩn đây? Ngươi đợi đến ngày cuối cùng, đi ra với hắn, để hắn lật tẩy ngươi trước mặt mọi người sao? Thân thể này của ngươi không thể đánh bại hắn, làm sao khống chế được cục diện, lần này ra ngoài lập tức chạy về Thiên Linh Tiên Phủ may ra còn có cơ hội bảo mạng!"

Lã Vọng rơi vào trầm mặc, hắn cúi đầu thật sâu.

Riêng lão đầu đã có tính toán riêng cho mình, lão sẽ sắp đặt một chút để kéo dài thời gian cho Lã Vọng.

Lão lạnh lùng bóp nát ngọc giản, ánh mắt không chút gợn sóng, như người đã trải qua vô tận thăng trầm của cuộc sống.

"Lã Vọng" đi ra với thần sắc thảm hại, mặc cho mọi người vây lại hỏi han, hắn vẫn một mực im lặng, làm cho mọi người càng thêm tò mò.

...

Sau khi từ biệt tiểu đệ chí cốt của mình, "Lã Vọng" nói.

- Tiểu đệ, mọi sự đã như vậy rồi, đừng làm gì manh động, ta sẽ còn trở lại, hãy bảo trọng!

- Sư huynh, chuyện này ... chuyện này quá oan uổng cho sư huynh rồi, ta sẽ tập hợp mọi người đòi lại công đạo cho huynh.

- Không cần thiết! Tự ta không thẹn với lòng là được!

Lão càng nói như vậy, tiểu Mục càng hạ quyết tâm đòi lại công đạo cho Lã Vọng.

Nhìn ánh mắt đầy nhiệt huyết của hắn, lão cười thầm trong lòng, sắp xếp đã xong, lão đã có thể để Lã Vọng rời đi.

"Sư phụ, liệu có nguy hiểm cho hắn?"

"Lý Trường Ca nếu muốn chứng minh hắn trong sạch, liền sẽ không thể động đến hắn, chúng ta có thêm thời gian mà chạy trốn, trước hãy điều trị thương thế, sau đến bí cảnh đó đoạt truyền thừa!"

"Vâng thưa sư phụ!"

Lã Vọng cũng không tránh khỏi rùng mình trước mưu kế của lão.

Bình Luận (0)
Comment