Đới Tiểu Mục, một trong những tán tu hiếm hoi của Phù Quang Tiên Quốc được tiến vào Tụ Linh Các tu luyện nhờ vào thiên phú nổi trội của hắn, cũng như Lã Vọng vậy.
Đối với đám người như Tiểu Mục mà nói, Lã Vọng chính là tượng đài trong lòng bọn họ, để bọn họ noi theo mà phấn đấu.
Không những vậy, Lã Vọng cũng thường xuyên chỉ điểm bọn họ, thậm chí không ít lần dẫn bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ tranh thủ tích lũy thêm tài nguyên tu luyện, dần dần niềm tin của mọi người dành cho hắn vô cùng lớn.
Thậm chí nếu nói có thể so sánh với bậc phụ mẫu của bọn họ cũng là không ngoa.
Chính vì vậy mà Tiểu Mục không chút nghi ngờ gì về những lời "Lã Vọng" nói khi nãy, lại thêm hắn xưa nay bài xích đám người quý tộc và hoàng tộc, nên càng cho đó là sự thật.
Hắn siết chặt nắm đấm, hắn không thể để cho Lã Vọng oan khuất như vậy mà rời đi, Lã Vọng đã ban cho hắn rất nhiều thứ, bây giờ là lúc hắn báo ân gã.
"Lã sư huynh, ta nhất định sẽ kêu gọi mọi người đòi lại công đạo cho sư huynh, quyết không để đôi cẩu nam nữ kia hãm hại sư huynh!"
Việc Lã Vọng đột ngột rời khỏi bí cảnh một cách đột ngột với thương tích đầy mình như vậy để lại nhiều nghi vấn trong lòng mọi người.
Quan trọng là dựa trên biểu thị của bản đồ bí cảnh, dường như giữa Lã sư huynh và Thái Tử Điện Hạ đã trải qua một trận chiến kịch liệt.
Và hiển nhiên, Lã Vọng, kẻ thua cuộc buộc phải rời bí cảnh, nhưng Lã Vọng và Lý Trường Ca xưa nay đều là hai con người hiền lành, và lương thiện, hơn nữa, cũng không có bất cứ mâu thuẫn nào, lý nào lại xảy ra xung đột gay gắt đến mức như vậy.
Lại thêm việc Lã Vọng xin rời khỏi Tụ Linh Các vĩnh viễn, đã trở thành một chủ đề bàn tán ở khắp mọi ngóc ngách, vì đâu nên nỗi, một vị thiên tài tán tu của Phù Quang Tiên Quốc lại phải từ bỏ tương lai xán lạn như vậy.
Một đồn mười, mười đồn trăm, chỉ trong vỏn vẹn một ngày, cả Hoàng Đô thành nơi nơi đều là tin đồn về sự ra đi của Lã Vọng.
Một nam đệ tử ngoại môn Tụ Linh Các đập mạnh tay xuống bàn, vẻ mặt vô cùng bức xúc mà lên tiếng.
- Tiểu Mục, ngươi không lừa ta chứ?
Tiểu Mục vô cùng tự tin khẳng định.
- Lời của Lã sư huynh còn có thể giả sao? Mối quan hệ của ta và Lã sư huynh, không nói các ngươi cũng đều hiểu rõ, lẽ nào ta đặt điều ?
Lại thêm một tên đệ tử khác bức xúc lên tiếng.
- Chó má, thật là chó má mà ...
Bọn họ vốn dĩ là những người cực ghét đám đệ tử con nhà quyền quý và hoàng tộc, cho nên khi nghe chuyện của Lã Vọng qua lời của Tiểu Mục lại càng thêm nóng nảy, không nhịn được mà văng tục liên hồi.
- Con mẹ nó, dù có bị đuổi khỏi học viện, ta cũng phải giúp Lã sư huynh đòi lại công đạo, không thể nào để huynh ấy uất ức như vậy được!
- Đúng vậy, chúng ta hãy kêu gọi mọi người kéo đến Chấp Pháp Đường cùng nhau tố cáo Điện Hạ và ả Lăng Mộng Nhi.
- Hừ, để ta kêu gọi thêm mấy vị huynh đệ nữa ...
Câu chuyện về Lã Vọng lan truyền nhanh trong Hoàng Đô thành, hắn từ một kẻ thủ ác lại trở thành nạn nhân trong mắt tất cả mọi người.
Thế cục mà lão đầu bày ra đã giúp tu sĩ trong Hoàng Đô thành chia thành ba phe rõ rệt, một là những kẻ ủng hộ Lã Vọng, hai là những kẻ không tin vào hắn, ba là phe trung lập.
Lã Vọng biệt tích, Điện Hạ và Lăng Mộng Nhi vẫn còn trong bí cảnh chưa ra, sự thật bị bỏ ngõ, không ai biết rốt cuộc chuyện này là thực hay hư.
Nhưng đại đa số mọi người đều cho rằng tên Lã Vọng quả thực đáng thương khi vô tình thấy Điện Hạ và Lăng Mộng Nhi gian díu với nhau trước khi hứa hôn, dẫn đến thảm cảnh như hiện tại.
Những lời đồn ác ý về phẩm hạnh của Lăng Mộng Nhi cũng nhanh chóng lan ra khắp thành.
- Hừ, ta không tin Lăng sư tỷ là người như vậy, trong này nhất định có uẩn khúc ... chờ sư tỷ và Điện Hạ trở ra liền sẽ có câu trả lời.
- Đám tán tu đệ tử đúng là bị điên rồi, bọn họ tụ tập trước chấp pháp điện yêu cầu đòi công đạo cho Lã Vọng đã hai ngày liền, tình hình vô cùng căng thẳng.
- Nghe nói Bệ Hạ cũng đã hạ lệnh truy tìm Lã Vọng để tra hỏi đầu đuôi câu chuyện a! Nhưng hắn đã biệt tích, rõ ràng là có uẩn khúc, nếu không, tại sao hắn không cáo trạng với Bệ Hạ!
- Ngươi là bị ngu sao? Nếu Lã Vọng xuất hiện, e là chưa kịp cáo trạng đã bị giết người diệt khẩu!
- Đúng, đúng vậy!
Lão đầu tính toán thật thâm sâu, cho dù quân hoàng triều có truy theo hắn, cũng không thể ra tay hạ sát, một khi hắn mất mạng, mọi lời đồn đều sẽ trở thành "sự thật" theo cái cách mà mọi người vẫn thường suy đoán.
Lã Vọng không khỏi khâm phục lão sư phụ của hắn, chỉ vỏn vẹn mấy câu nói với nhân vật mấu chốt, cả bàn cờ đã thay đổi hoàn toàn, hắn đã có thêm không ít thời gian để rời xa Phù Quang Tiên Quốc.
Đã ba ngày trôi qua, hiện tại hắn đã ra khỏi địa phận của Hoàng Đô thành, chuẩn bị tiến vào dãy sâm lâm lớn nhất Phù Quang Tiên Quốc, Vạn Lý Sâm Lâm.
"Lăng Mộng Nhi ... đã để nàng ủy khuất rồi!"
Lã Vọng vẫn không thể quên được này.
Lão đầu hiện thân ở bên cạnh hắn, nheo mắt nhìn xa xăm:
- Án theo tốc độ này, mất chừng 15 - 20 ngày nữa ngươi có thể đến được vị trí của bí cảnh rồi!
- Vâng thưa sư phụ!
Lã Vọng, bây giờ đã cải trang thành một dung mạo khác, bằng với thủ thuật của lão đầu khí chất cũng đã thay đổi hoàn toàn, vậy nên hắn tự tin nói:
- Con nghĩ chúng ta nên ghé qua thành trấn phụ cận, tranh thủ mua thêm một ít nguyên liệu, và trang bị cần thiết!
- Được, vạn sự lấy cẩn thận làm đầu!
Lão nhắc nhở hắn, hy vọng hắn nhớ lấy bài học ở bí cảnh Trảm Yêu hội.
...
Lăng gia gia chủ vỗ mạnh lên bàn.
- Khốn kiếp! Bằng mọi giá phải bắt được tên Lã Vọng đó cho ta!
Lão hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm của con gái lão, và cũng đoán ra mưu đồ đằng sau của Lã Vọng, hắn vậy mà cự nhiên lấy phẩm hạnh của một nử tử làm công cụ cho hắn kéo dài thời gian chạy trốn, bằng mọi giá lão phải bắt sống hắn.