Lý Băng Băng nhìn Lý Trường Ca trên dưới một lượt, vị hoàng đệ này của nàng càng lớn càng tuấn tú, lại có phong phạm của kẻ trí giả và một chút khí thế của bậc quân vương, nàng cảm thấy càng lúc càng cảm thấy hắn rất thuận mắt.
Về chuyện này, Lý Trường Ca cũng phải cảm tạ cố chủ thân thể này một tiếng, cũng nhờ hắn mười mấy năm qua phong thái đạo mạo đoan chính, hành động chánh nghĩa quân tử cho nên được lòng không ít người, dù là phe đối lập cũng khó bề tìm được sơ hở trong phong thái và hành động thường ngày của y để mà chê trách.
Cũng có lẽ là do ngoại tổ tộc hắn là Lăng gia, gia tộc của Tể Tướng đương nhiệm cho nên trọng về khí tiết lễ nghĩa nhiều hơn là Ngạo gia, vốn dĩ là một binh gia.
Cho nên giữa hắn và Lý Chính Thuần mới có tính cách trái ngược và khác nhau nhiều đến như thế.
Cổ nhân có câu gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, quả là không sai!
Lý Băng Băng tùy tiện gật đầu, nàng nho nhã nói:
- Đến đây, tỷ sẽ luyện kiếm cùng đệ!
Nói rồi, trên tay nàng lẳng lặng xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm nho nhã.
Vỏ kiếm màu thanh ngọc, toát lên vẻ quý phái của hoàng tộc, trên thân có trạm khắc long phụng, đại diện cho xuất thân hoàng thất cao quý của nàng, chuôi kiếm có một chữ Lý, là Lý trong Lý gia hoàng thất.
Lý Trường Ca trong lòng thoáng nét mừng rỡ, hắn cũng muốn thử đối luyện thực tế, xem xem khả năng thích ứng của bản thân đến đâu, và chiến pháp của tu tiên giả ở thế giới này ở mức độ nào.
Đối với Lý Băng Băng, một vị cô nương mười tám tuổi, thân là thiên kim công chúa lá ngọc cành vàng, hắn cũng không đặt quá kỳ vọng vào nàng để được nhìn thấy những biến chiêu hiểm hóc và khôn lường, hay những "điêu trùng tiểu kỹ" lăn lộn trên chốn tu chân giới.
Lý Trường Ca khẽ mỉm cười, hắn nói:
- Hoàng tỷ đã nói như thế, vậy tiểu đệ đây cung kính không bằng tuân mệnh, nguyện phụng bồi tỷ tỷ luyện kiếm một hồi!
Lý Trường Ca nâng lên trường kiếm trong tay hắn, thủ thế sẵn sàng đón nhận chiêu thức đầu tiên của nàng.
Lý Băng Băng cũng không nhiều lời, nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, đột ngột xông tới chỗ Lý Trường Ca.
Lý Trường Ca bị nàng đột kích bất ngờ, có phần lúng túng, phần vì hắn chưa quen, chỉ theo bản năng đưa kiếm lên đỡ.
Lý Băng Băng thuận thế đánh xuống một kiếm, lực đạo vừa đủ làm hắn rơi kiếm xuống mặt sân.
Choang!
Trường kiếm trong tay Lý Trường Ca rơi xuống mặt sân, kêu lên mấy tiếng loang choang, rồi nằm im trên nền gạch.
Gió thổi thoang thoảng, không khí lặng ngắt như tờ trong phút chốc.
Lý Băng Băng thấy hắn thất thố đến mức đứng yên như vậy, vội vã thu chiêu, hỏi han ân cần.
- Hoàng đệ, hoàng đệ ngươi không sao chứ?
Một chiêu liền bại, Lý Trường Ca cay đắng nhận ra hắn tuy có ký ức của cố chủ, nhưng thân thể này hắn chưa quen, tư duy cũng chưa thông thuận, đối chiến liền lúng túng, bị người đả bại.
Ký ức cũng chỉ là lý thuyết, giống như trang sách hắn đọc qua, bây giờ hắn là người điều khiển cơ thể, hắn căn bản không có phản xạ cần có, đây là điểm mấu chốt.
Cuộc đời không như là mơ, đây rốt cuộc cũng không phải là kịch bản tiểu thuyết tiên hiệp mà hắn đã từng đọc, xuyên qua liền có thể chiến đấu, một chưởng trấn áp địch nhân.
"Ài ..."
Lý Trường Ca thầm thở dài, chỉ còn hai tháng nữa là đến Hội Trảm Yêu, hắn cần phải làm quen với thân thể mới này, tiếp đến là thông thạo kiếm thức cơ bản, rồi đến Hoa Sơn Kiếm Pháp và cuối cùng là chiến pháp và phản xạ trong chiến đấu.
Những thứ này, một năm khổ luyện còn không đủ, huống chi là hai tháng thời gian.
Lý Trường Ca ủ rũ đáp lời hoàng tỷ của hắn.
- Đệ ... không sao!
Lời nói của hắn mang theo sự chán chường và thất vọng về bản thân.
Lý Băng Băng thoáng nghĩ một chút, rồi nàng nói:
- Hoàng đệ, ngươi bị cổ độc Độc Tâm Chủng làm cho tàn phế, kinh mạch hoàn toàn vỡ nát, nay tái sinh với thân thể mới, hẳn là có phần chưa quen, cố gắng chăm chỉ tập luyện, ta tin rằng không lâu sau đệ sẽ lấy lại phong độ ngày trước.
Suy nghĩ của nàng hoàn toàn không sai, dù là cố chủ thân thể này, cũng chưa hẳn là hắn có thể lập tức thích nghi với thân thể mới này.
Lý Trường Ca khẽ gật đầu, hắn nói:
- Chúng ta tiếp tục thôi!
- Ừm
Băng Băng nhu thuận gật đầu, nàng cũng muốn dành chút thời gian cho vị hoàng đệ này của nàng làm quen với thân thể mới.
Trời ráng chiều, nắng tà tà khung cửa sổ, soi rọi hai thân ảnh đối luyện trên sân tỷ võ ở Thái Tử cung.
Bởi vì ngược nắng, cả khung cảnh như mực vẽ, hệt như tranh.
Lý Trường Ca càng luyện càng thông thuận, tốc độ tiến bộ của hắn càng lúc càng rõ rệt, kiếm chiêu cũng bắt đầu trở nên ổn định.
Phản xạ của hắn cũng tốt hơn một canh giờ trước.
- Hoàng đệ, tốt lắm, tiếp tục!
Lý Băng Băng thấy hắn không ngừng tiến bộ, lên tiếng khích lệ, cố gắng cùng hắn bồi luyện đến cùng, hy vọng hắn sớm bình phục, lấy lại phong độ ngày thường.
Cả hai diễn luyện đến lúc trời tối hắn, cả hoàng cung lúc này được phủ sáng bởi Quang Thạch màu hoàng kim nhàn nhạt, trông vô cùng lung linh rực rỡ, như thể là tiên cung ở tiên giới vậy.
Lý Trường Ca không khỏi trầm trồ trong lòng một chút, những thứ này cũng là lần đầu hắn đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy.
Lý Băng Băng nhìn Lý Trường Ca trong một thoáng, ánh sáng của Quang Thạch chiếu trên mặt hắn, càng làm hắn trở nên tuấn tú, nàng thu kiếm vào vỏ, nói:
- Hôm nay đến đây thôi, ngày mai ta lại đến luyện kiếm cùng đệ!
Lý Trường Ca cảm kích mà nhìn hoàng tỷ trước mặt mình.
- Đa tạ tỷ tỷ!
Hắn mải miết luyện kiếm, bây giờ mới để ý, vị hoàng tỷ này của hắn sở hữu nhan sắc vô cùng xuất chúng, phải nói là khuynh nước khuynh thành.
Nàng vừa tròn mười tám tuổi, thân hình trổ mã phổng phao, chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm, quả là vưu vật hồng nhan họa thủy.
So với hóa thân của hệ thống, nhan sắc của nàng chỉ có thể hơn tuyệt đối không kém.
Lần đầu thấy hắn nhìn mình trân trân, Lý Băng Băng có chút ngượng, lấy vỏ kiếm gõ đầu hắn.
- Này, ánh mắt của đệ đang nhìn cái gì đấy?
Hắn khẽ quệt mũi, hắn đang nhìn gò bồng đảo của nàng a, rồi khẽ cười:
- Hoàng tỷ của đệ, càng lớn càng trở nên xinh đẹp a!
Băng Băng nghe vậy, gõ hắn thêm cái nữa, rồi hung hăng nói:
- Đệ ... dám chọc ta!
Lần này nàng dùng thêm chút lực, làm hắn phải ôm đầu.
Nàng nhất thời đỏ mặt, hung hăng bỏ đi, không quên để lại câu nói.
- Hừ, đáng lẽ ta không nên nương tay với đệ, hừ, hừ ...
Bộ dạng hung hăng bước đi của nàng càng làm cho bờ mông phổng phao nổi bật, đánh qua đánh lại làm mê hoặc nam nhân không thôi.
"Cái tên tiểu đệ này thật là ... "
Vốn dĩ nàng có hảo cảm với hắn rất tốt, cho nên với hành động này của hắn lại không cho là khiếm nhã, ngược lại trong lòng nàng thoáng cảm xúc kỳ lạ.