Ở một tiểu trấn cách xa Hoàng Đô thành, gần Vạn Lý Sâm Lâm của Phù Quang Tiên Quốc
Sắc mặt của Thiếu Hạo Nam lão nhân đột nhiên đen lại.
"Không thể nào, khí vận của tiểu tử Lã Vọng tại sao lại giảm sút nhiều như vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Sáng hôm nay lão có dự cảm không lành, liền tính toán lại khí vận của Lã Vọng một chút, nào ngờ, lão đã bấm quẻ hai lần để tính toán, nhưng đều cho ra một kết quả tương đồng, khí vận của Lã Vọng đã rơi xuống vực sâu.
Bây giờ, lão phải nhanh chóng hỗ trợ hắn đoạt được truyền thừa kia, đưa hắn về lại quỹ đạo ban đầu, nếu không vận mệnh của lão cũng sẽ bị hắn ảnh hưởng theo.
Lão thở dài, vốn dĩ muốn mượn một tên có khí vận cao như Lã Vọng tìm một tia sinh cơ trong mạt lộ, nào ngờ, khí vận của hắn càng ngày càng xuống dốc.
Lão lên tiếng nhắc nhở Lã Vọng.
"Lã Vọng, đừng dây dưa ở đây nữa, tiểu cô nương kia cũng không thể xảy ra chuyện gì được đâu, ngươi mau chóng đi tiếp nhận truyền thừa thôi!"
Lã Vọng khí khái nói.
"Sư phụ, thứ lỗi cho đồ nhi, đồ nhi không phải là kẻ thấy chết mà không cứu!"
Thiếu Hạo Nam còn không rõ hắn nghĩ gì sao, nếu không phải Phi Nhi kia xinh đẹp liệu hắn có quyết định ở lại giúp nàng như hiện tại?
"Hừ, tiểu tử, vạn sự đều có nhân quả của nó, nếu ngươi không cẩn thận sẽ kéo theo loạt nhân quả rắc rối về sau, hệt như chuyện của ngươi với Lăng Mộng Nhi vậy! Khí vận ngươi chưa đủ lớn, động chạm vào nhân quả không rõ tiền căn hậu quả sẽ ảnh hưởng không tốt cho khí vận của ngươi!"
Lã Vọng cố chấp nói:
"Sư phụ, đây là hai chuyện khác biệt, vận mệnh của đồ nhi sẽ do đồ nhi nắm giữ, cái vận mệnh chết tiệt kia rồi sớm hay muộn đồ nhi cũng sẽ bóp nát nó trong lòng bàn tay!"
Thiếu Hạo Nam thở dài, cái tên này, sao cứ thích dính đến mấy cái nhân quả của nữ nhân có khí vận lớn như vậy, lão có dự cảm không lành chút nào, thiệt là phiền phức mà.
Quả thực khí vận Phi Nhi không tồi, nên khi gặp khó khăn liền sẽ có kẻ thay nàng hóa giải, mà điều kiện tiên quyết là kẻ này phải có khí vận đủ lớn để gánh vác nan đề thay cho nàng, nếu không hắn sẽ tự đưa mình vào thế khó.
p/s: mấy bác cứ liên tưởng đến mấy ông main hay giúp người rồi gánh chịu sự truy sát thay cho người ta là hiểu được ý này, Tiêu Viêm là một ví dụ điển hình.
Bất lực, dưa xanh ép chín không ngọt, lão chỉ có thể đành nói.
"Mau giải quyết nhanh gọn, ngươi không có thời gian để nhởn nhơ nữa đâu!"
Lã Vọng vui vẻ, giọng quả quyết nói:
"Sư phụ an tâm! Đồ nhi minh bạch!"
Liễu gia ở cái trấn nhỏ này chỉ là một tiểu gia tộc, sớm đã như đèn dầu sắp cạn, vào lúc cùng đường mạt lộ, lại nhờ có Phi Nhi tìm ra cơ hội cứu vãn trên người của Lã Vọng.
Ở bên ngoài cửa, tiếng một nữ nhi thùy mị nết na vang lên:
- Lữ huynh? Lữ huynh ... huynh có ở đó không?
Lã Vọng chỉnh trang lại lớp mặt nạ trên người một chút, hắn điều chỉnh lại âm giọng, nói:
- Phi Nhi, ta đây ...
Hắn vừa đi đến mở cửa vừa trả lời nàng, rồi mời nàng vào bên trong bàn chuyện.
- Lữ huynh, đây là thông tin về đại hội đan dược, nếu chúng ta có thể giành giải quán quân, Liễu gia sẽ có thêm chút thời gian hồi phục nguyên khí.
Lã Vọng vươn tay nắm lấy bàn tay của nàng, làm Phi Nhi có chút giật mình, khẽ rụt tay lại, khuôn mặt thoáng hồng.
Hắn thấy vậy, cũng không có cưỡng ép, chỉ cười cười nói nói.
- Nàng yên tâm, có ta ở đây, Liễu gia liền có thể lần nữa đông sơn tái khởi! Đại hội bảy ngày tới này cứ tin tưởng mà giao cho ta.
Thật lòng mà nói, Liễu Phi Nhi rất có hảo cảm với Lã Vọng, đặt hắn vào cái tiểu trấn này, quả thực là nhân trung chi long, rồng phụng trong loài người.
...
Bí Cảnh Trảm Yêu,
Một cái khôi lỗi cầm trường thương ầm ầm đổ gục xuống mặt đất, điểm số trên ngọc bài cũng được cộng thêm 2000 điểm tương ứng.
Lúc này, Lý Băng Băng mới thu kiếm, chậm rãi nuốt xuống đan dược hồi phục chân khí, lại nhìn đến con số ở trên ngọc bài, vẫn là hạng 2.
- Không ngờ tên Lã Vọng đó lại mạnh như vậy!
Đối với những người ở bên trong bí cảnh mà nói, ngoại trừ Lý Trường Ca và Lăng Mộng Nhi ra, thì không còn ai biết đến chuyện của Lã Vọng.
Lại thêm bình thường chiến lực của Lã Vọng vô cùng khoa trương, hơn nữa, còn không ít lần ra ngoài trảm yêu trừ ma vào sinh ra tử, nên nàng mới có nhận định như vậy.
Ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên sắc bén, nàng hạ quyết tâm giành lấy hạng nhất hội Trảm Yêu.
"Hừ, hạng nhất Trảm Yêu hội tuyệt đối không thể rơi vào tay người ngoài!"
Nàng tế lên phi kiếm, lập tức đi tìm mục tiêu tiếp theo, nàng nhất định phải vượt qua cái tên họ Lã kia.
...
Điểm tướng đài,
Hoàng Đế đương triều nhìn bản đồ bí cảnh trước mặt, hừ lạnh, truyền âm cho Ngạo phi tần.
"Nàng đang làm cái gì vậy? Còn chưa đủ mất mặt hay sao?"
Lão tức giận tra hỏi nàng.
Nhìn đội hình của Lý Chính Thuần và Ngạo Tu Kiệt trên bản đồ bí cảnh, không nói người ta cũng biết là đội ngũ của Ngạo Tu Kiệt đang căng mình ra khóa tứ chi của Khôi Lỗi cho Lý Chính Thuần điểm huyệt.
"Bệ hạ, người nói như vậy có phải là quá oan cho thiếp rồi hay không? Chính Thuần cũng là nhi tử của người, hà cớ gì lại khắt khe với nó như vậy? Đây là chiến lược do nó nghĩ ra, người nên vui mừng với phải, người đã từng nói kẻ làm quân vương không chỉ cần phải mạnh, mà còn phải dùng được cả mưu trí, hoàng nhi có thể chỉ huy đội ngũ từ sớm, đem người dưới trướng ra sức làm việc cho nó là điều đáng mừng, đáng tự hào chứ không phải mất mặt như bệ hạ nói!"
Hoàng Đế đương triều nổi trận lôi đình, quát nàng qua truyền âm.
"Đáng tự hào? Trảm Yêu Hội là truyền thống vạn năm của Lý gia hoàng thất, của Phù Quang Tiên Quốc, nó là truyền thống linh thiêng cỡ nào, nàng còn chưa rõ hay sao? Cái Trảm Yêu hội này khảo nghiệm cái gì nàng còn không biết? Hay là nàng cố tình không rõ, đây là khảo nghiệm tư chất võ đạo cá nhân, chứ không phải tư chất lãnh đạo quân doanh! Nếu nàng đã nói vậy, trận tiếp theo dẹp loạn đám Man Tộc Hoa Hạ Phương Bắc liền giao cho nó đi!"
"Bệ hạ ... bệ hạ ..."
Ngạo phi tần sắc mặt trắng bệch, đám Man Tộc Hoa Hạ Phương Bắc phải nói là một lũ man di cùng hung cực ác, đưa Chính Thuần đến đó khác nào là đi đày đâu cơ chứ, tứ phía nguy hiểm trùng trùng, nàng làm sao có thể chấp nhận chuyện này.