Trường Ca Thiên Niên Ký

Chương 64 - Hoàng Tỷ Ta Thật Sơ Sót!

Lý Trường Ca trở lại điểm hẹn khi sáng với Lăng Mộng Nhi để gặp nàng theo ước hẹn, hắn dùng tốc độ không quá nhanh cũng không quá chậm mà phi hành, từ từ hưởng thụ cảnh quan xung quanh giải tỏa căng thẳng sau một ngày dài chiến đấu mệt mỏi.

Bình Nguyên về chiều vẫn êm ả như thường lệ, mọi sự về chiều tối đều trở nên chậm rãi nhẹ nhàng.

Nhìn quanh trên Mini Map một lượt, Lý Trường Ca cũng đã thấy hoàng tỷ của hắn đang ở Bình Nguyên Bách Hạc cách chỗ hắn không quá xa.

"Mình có nên sang chỗ hoàng tỷ một chút không ta?"

Hắn tự hỏi bản thân rồi quyết định sau khi gặp Lăng Mộng Nhi, sẽ mang nàng sang đó gặp hoàng tỷ của hắn.

Lý Trường Ca chờ một lúc ở điểm hẹn thì Lăng Mộng Nhi cũng quay trở lại, nhìn vẻ mặt vui mừng của nàng, hắn cũng đoán ra được nàng đã thành công hạ gục được Khôi lỗi.

Lăng Mộng Nhi vui vẻ giơ lên tấm ngọc bài cho hắn xem.

- Hi hi, Điện Hạ, người nhìn xem, hôm nay ta đã hạ được con Khôi lỗi đầu tiên.

Hắn không tiếc lời mà khen ngợi nàng một câu.

- Mộng Nhi, nàng thật lợi hại nha!

Không giống như hắn, trước khi Lăng Mộng Nhi quyết định khiêu chiến Khôi lỗi, nàng đã phải trải qua mấy canh giờ tự nghiệm với bản thân về các chiến pháp và các tình huống có thể xảy ra khi chiến đấu với Khôi lỗi, để đảm bảo trước khi nàng hoàn toàn kiệt sức có thể điểm được ba huyệt đạo trên người của Khôi lỗi.

Bởi vì khả năng cầm cự của nàng có hạn, không thể nào so được với hắn, cho nên phải tính toán kỹ lưỡng trước khi chiến đấu, tránh xảy ra sơ sót mà bị loại khỏi bí cảnh.

Lăng Mộng Nhi vẫn còn là một thiếu nữ, nghe người mình có hảo cảm khen ngợi, nàng vui đến nỗi cười tít cả mắt.

- Điện hạ, người hạ được mấy con?

Lý Trường Ca khẽ mỉm cười, hắn nói:

- Ta hạ được tám con!

Nàng kinh ngạc thốt lên hỏi lại hắn.

- TÁM CON?

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, Lý Trường Ca không khỏi phì cười, đúng là mỹ nhân làm gì cũng thấy đáng yêu, hắn tủm tỉm đáp lời nàng.

- Ừ, là tám con ...

Lăng Mộng Nhi chết lặng hồi lâu, mới hoàn hồn lại, nàng gấp gáp nói:

- Vậy, ... vậy chẳng phải là điện hạ đã phá vỡ kỷ lục của Phù Quang Chiến Đế tiên hoàng sao?

Lý Trường Ca tùy tiện gật đầu.

- Điện hạ, người thật lợi hại!

Nàng dùng ánh mặt ngưỡng mộ nhìn hắn làm cho hắn không khỏi có chút lúng túng, hắn mau chóng đổi chủ đề.

- Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên tìm một chỗ dừng chân thôi!

Lăng Mộng Nhi gật đầu, sóng vai cùng hắn phi hành, không biết thâm tâm nàng nghĩ gì, chỉ thấy chốc chốc nàng lại nhìn hắn, rồi hai má lại thoáng hồng nhuận.

Đi được một đoạn, hai người "vô tình" gặp được Lý Băng Băng.

- Hoàng đệ? Trường Ca !!!

Mắt thấy Lý Trường Ca từ xa, Lý Băng Băng hô lớn gọi tên hắn, giọng vô cùng phấn khích.

Nàng lại nhìn đến người con gái bên cạnh hắn, ánh mắt có chút ghen tỵ, rồi tiến đến trước mặt cả hai.

- Tiểu nữ Lăng Mộng Nhi bái kiến Đại Công Chúa Điện Hạ!

- Gặp qua Mộng Nhi muội muội!

- Gặp qua Hoàng tỷ!

- Hừ, tỷ tìm đệ vất vả biết bao, vậy mà đệ lại ở đây hưởng thụ cùng với mỹ nhân ...

Lý Trường Ca cảm thấy câu này rất lạ, dường như có mùi vị giấm chua đâu đây, hắn lấy tay xoa xoa cái ót, cười hiền hòa nói:

- Hoàng tỷ, đệ cũng tìm tỷ vất vả, mãi hôm nay mới ... a ... đau quá ... hoàng tỷ ... tha cho đệ!

Hắn còn nói chưa hết câu, Băng Băng đã nắm lấy cái tai hắn mà véo một cái.

- Còn dám giảo biện với tỷ!

Lăng Mộng Nhi nhìn hai tỷ đệ bọn họ, đột nhìn phì cười, lại nhớ đến tiểu đệ của mình.

Nếu một ngày tiểu đệ của nàng cũng có nữ nhân của hắn, nàng nhất định phải thẩm tra nàng ta kỹ càng, đột nhiên nghĩ tới mấy lời của Đại Công Chúa, nàng thẹn đỏ cả mặt.

"Hứ, còn lâu ta mới thèm gả cho hắn!"

Nàng tự dưng nổi cáu lạ lùng, tự nói với bản thân để trấn an chính mình.

Trò chuyện qua loa một lúc, cả ba đi một vòng, tìm chỗ an toàn hạ trại nghỉ ngơi qua đêm.

Bọn họ làm một buổi tiệc nướng nho nhỏ, vừa đối ẩm vừa trò chuyện.

- Nhắc đến điểm số tỷ mới nhớ, cái tên Lã Vọng kia vậy mà cự nhiên chiếm lấy hạng nhất, tỷ đã khổ khổ cực cực mấy ngày nay vẫn không thể vượt qua hắn!

- Lã Vọng? Hắn đã bị đệ loại khỏi bí cảnh!

- Hả? Đã xảy ra chuyện gì? Vậy ai là người đứng hạng nhất, đừng nói là đệ đấy nhé?

Lý Trường Ca giơ lên ngọc bài cho nàng xem, làm nàng trân trân chết lặng trong thoáng chốc.

- Là tỷ đã xem thường đệ rồi! ... còn chuyện của Lã Vọng?

Lý Trường Ca nhìn qua chỗ Lăng Mộng Nhi, thấy nàng nhẹ gật đầu, hắn mới bắt đầu kể lại.

Lý Băng Băng nghe xong không khỏi tức giận, nàng nói:

- Cái tên họ Lã đó vậy mà cự nhiên dám làm ra loại chuyện hạ lưu vô sỉ như vậy! Uổng công cho ta xem hắn là một kẻ tuấn kiệt, đại trượng phu trong giới tán tu!

Lý Trường Ca bình thản nói:

- Chính đệ cũng không nghĩ đến, hắn vậy mà lại là loại người này!

Lý Băng Băng thở dài, tiếc cho một thiên tài tán tu, nàng nói:

- Ngày trước, ta cùng với vài vị học muội cũng đã từng nghi ngờ hắn, tài nguyên hắn tự mình kiếm lấy, xác thực có chút không ổn, dường như vượt xa năng lực của người thường.

Lăng Mộng Nhi và Lý Trường Ca đồng loạt gật đầu xác nhận.

- Nhưng mà ngươi nói là ngươi để hắn tự rời khỏi bí cảnh?

- Vâng, hoàng tỷ! Đệ tin hắn sẽ tự biết mà hối lỗi ...

Lý Băng Băng không chờ hắn nói hết câu, liền lấy tay nhéo hông hắn.

- Tiểu ngốc tử! Hắn là người như vậy, lý nào lại tự mình đi đến Hối Bích Diện? Hắn bây giờ sớm đã cao chạy xa bay ...

- A ...

- Hoàng tỷ ta thật sơ sót!

Cả hai đồng thời thốt lên kinh ngạc, duy chỉ có Lý Trường Ca là giả bộ, hắn là cố tình thả Lã Vọng ra, hòng đoạt cơ duyên tiếp theo của hắn ta.

"Hoàng tỷ à, là tiểu đệ cố ý thả hắn ra đó!"

Lý Trường Ca thầm tự nhủ, ánh mắt sắc bén vô thường.

p/s: spoil, chuẩn bị tái ngộ Lã Vọng rồi nha ae, lần này đánh nhau ms phê nè hê hê.

Bình Luận (0)
Comment