Gác lại chuyện Lã Vọng, Lý Băng Băng hỏi hoàng đệ của nàng:
- Hoàng đệ, đệ có định săn Bá Vương Sơn Hầu hay không?
Nhắc đến Bá Vương Sơn Hầu phải nhắc đến Hoàng Sơn chi đỉnh, ngọn núi Hoàng Sơn ở bên trong bí cảnh Trảm Yêu hội chỉ mở phong ấn vào ba ngày cuối cùng, cho phép đệ tử tham gia Trảm Yêu hội tiến lên đỉnh núi săn giết Bá Vương Sơn Hầu.
Để so sánh mà nói, yêu thú trong bí cảnh chỉ là thứ tầm thường so với Khôi lỗi, thì Bá Vương Sơn Hầu và hầu tộc dưới trướng của nó lại là thứ càng khác biệt, chiến lực của chúng thậm chí siêu việt cả đám Khôi lỗi.
Sở dĩ chúng mạnh mẽ như vậy là bởi Hoàng Sơn chi đỉnh có linh khí vô cùng nồng đậm, tộc Sơn Hầu ở trên đỉnh núi ngày đêm vô thức mà hấp thụ, nên thường sớm khai mở linh trí, thành thử ra bọn chúng vô cùng thông minh và nhanh nhẹn, đặc biệt là con Bá Vương Sơn Hầu trong lời của Lý Băng Băng nói khi nãy vô cùng thông minh, nó có thể lãnh đạo hầu tộc đoàn kết chống lại tu sĩ bạo gan tiến lên Hoàng Sơn chi đỉnh khiêu chiến.
Sơn Hầu ở Hoàng Sơn chi đỉnh, thân cao 2 thước hơn, tứ chi linh hoạt như tu sĩ, lại sử dụng bổng pháp thành thạo, sức lực to lớn, hơn nữa, còn có thần thông huyết mạch, lúc bộc phát có thể sánh ngang với Kết Đan sơ kỳ tu sĩ, con Bá Vương thậm chí sở hữu chiến lực ngang bằng với Kết Đan trung kỳ tu sĩ.
Chủng tộc Sơn Hầu ở đây là một loại thần thú cấp thấp có nguồn gốc từ Thượng giới, sỡ hữu thần thông và hệ kỹ năng riêng, thứ mà đệ tử các đời Tụ Linh Các gọi là Hoàng Sơn Bổng Pháp.
Ngay cả lão tổ Lý gia, Lý Hoàng Thiên cũng không thể đánh bại Bá Vương Sơn Hầu.
Lý Trường Ca khẳng khái trả lời nàng:
- Đã tham gia Trảm Yêu Hội, nhất định phải săn Bá Vương Sơn Hầu, mấy ngày tới đệ sẽ nhanh chóng tích lũy điểm số, sau đó đi tập hợp đội ngũ, công lên Hoàng Sơn chi đỉnh!
Lý Băng Băng nhìn hắn thật sâu, nàng khẽ nói:
- Tỷ sẽ đồng hành cùng đệ hiệu triệu đệ tử Tụ Linh Các, với chiến lực hiện tại của đệ, tỷ tin rằng chúng ta nhất định sẽ làm nên kỳ tích!
- Đa tạ hoàng tỷ đã tin tưởng đệ!
- Ân, cũng không còn sớm nữa, chúng ta tranh thủ điều tức nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tiếp tục chiến đấu!
...
Ba ngày sau, ngày thứ mười một trong bí cảnh.
Lúc này, đội ngũ Lý Trường Ca đã tập hợp được không ít nhân thủ, bao gồm cả tiểu đệ của Lăng Mộng Nhi, Lăng Thừa Phong.
- Khuỷu tay phải, bắp đùi trái! Nhanh tấn công điểm yếu huyệt!
Bành ... Bành ... Oành
Lăng Thừa Phong theo sự hướng dẫn của Lý Trường Ca rốt cuộc cũng hạ gục được thêm một con Khôi lỗi.
Hắn nhìn con khôi trên mặt đất không khỏi cảm khái, năng lực Thái tử điện hạ đã sớm bỏ xa hắn và tỷ tỷ.
Hắn siết chặt thanh kiếm trong tay, hắn phải nhanh chóng mạnh hơn nữa, mới có thể bảo toàn sự tự do và tôn nghiêm cho tỷ tỷ hắn.
- Phong đệ, đệ làm tốt lắm!
Lăng Mộng Nhi phấn khích khen ngợi cổ vũ tinh thần cho hắn, tuy hắn chưa thể tự mình tìm ra sơ hở mà áp chế Khôi lỗi, nhưng với tu vi Trúc Cơ kỳ bát trọng thiên của hắn, hạ được Khôi lỗi đã là không tồi rồi.
- Đa tạ điện hạ chỉ điểm!
Lý Trường Ca tùy tiện gật đầu.
- Không có gì, ta cũng chỉ là đứng ngoài chỉ điểm mà thôi, quan trọng nhất vẫn là ở đệ, có thể từ lời của ta nói mà nắm bắt được sơ hở của Khôi lỗi.
Lời của Trường Ca nói không sai, chỉ điểm là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác, tỷ như nói chỉ cần bắn trúng bia là được, nhưng quan trọng là người cầm cung phải có kỹ thuật chính xác.
Dưới sự giúp sức của Lý Trường Ca đệ tử Lăng gia, Lý gia, Gia Cát gia liên tục tự mình hạ gục Khôi lỗi, tuy vẫn có vài trường hợp dù được hắn chỉ điểm nhưng vẫn thất bại, nhưng cũng đã xem như là một loại thành công lớn của hắn.
Nhờ vậy mà danh vọng hắn tăng lên chóng mặt trong mắt đám đệ tử này.
- Nếu có thể tập hợp thêm đệ tử Ngạo gia, và Chu gia, chúng ta liền có đủ lực lượng công phá Hoàng Sơn đỉnh!
Lý Trường Ca nhìn quanh đội ngũ một lượt, nhỏ giọng nói với hoàng tỷ của hắn.
- Chu gia thì có thể, nhưng Ngạo gia, ta e là có chút khó, tính tình của Chính Thuần đệ đệ hẳn là đệ cũng rõ ...
Lý Trường Ca không chào mời tán tu là có hai lý do, một là bọn họ quen đơn chiến, hai là bọn họ thường tư lợi, cho nên rất khó phối hợp.
Đệ tử các đại gia tộc, sớm luyện trận hình, chiến đấu theo đội hình, và hiệu lệnh, khi tiến công quy mô lớn vẫn bài bản hơn tán tu.
Không phải là hắn khinh người, mà là đông người mà không chất lượng, đội hình sẽ dễ rối loạn, rất dễ dẫn đến sai sót.
Cái này hắn đã trải qua trong game hard core, mời đám tân thủ vào phụ bản, không những không nghe theo chỉ dẫn, còn đánh loạn xạ, làm cho chiến thuật bị rối loạn, chiến lược của phụ bản cũng bị ảnh hưởng theo, thời gian công hạ cũng bị kéo dài theo, thậm chí là thất bại.
- Chỉ cần mời được Chu gia thiếu chủ, Chu Thiên Minh là có thể hiệu triệu Chu gia, nhưng tên này tâm cơ cũng không đơn giản, đệ phải cẩn thận.
Lý Trường Ca hắn có thể thấy thanh máu của "boss", ai mà có thể hớt tay trên của hắn được chứ.
- Hoàng tỷ an tâm, đệ cũng có tính toán riêng của mình, chúng ta chia nhau ra tìm Chu Thiên Minh, ngày mai hẹn ở trung tâm Bình Nguyên Bách Hạc, cũng là lối vào Hoàng Sơn chi đỉnh.
- Ân, quyết định như vậy đi.
...
Ở bên ngoài bí cảnh, Ngạo Phi Tần vô cùng sốt ruột khi thấy Lý Trường Ca tập hợp nhân mã, hẳn là hắn muốn tiến công Hoàng Sơn chi đỉnh.
Quan trọng là, dù hắn có thất bại, trong mắt mọi người, và vị lão tổ đang quan sát kia, thì hắn vẫn được đánh giá cao.
"Chết tiệt! Tại sao a?"
Nàng dường như muốn hỏi Thiên đạo, tại sao lại để cho Chính Thuần ở dưới bóng của Trường Ca mãi như vậy, thật là tàn nhẫn với nó.