Hội Trảm Yêu kết thúc với một chiến thắng khải hoàn của lịch sử, nơi nơi trong Hoàng Đô và các vùng lân cận đều bàn tán về nó như thể một truyền kỳ mới của tu chân giới Phù Quang Đế Quốc.
Tiếc là, có một số người lại không xem đó là niềm vui chung, mà lại là sự bực dọc và phiền muộn.
Sảnh nghị sự, Ngạo gia gia tộc.
Hoàng Phi nương nương giọng não nề mà tố giác.
- Phụ thân xin người hãy làm chủ cho Chính Thuần đáng thương của nữ nhi, rõ ràng là Ngạo Tu Kiệt đã cố ý bỏ Chính Thuần lại ở phía sau hòng một mình tham gia công Hoàng Sơn chi đỉnh, để Chính Thuần không thể nào đề tên lên Hoàng Sơn chi bia, đây là mưu hại huynh đệ, ... phụ thân, người nói xem, người luôn dạy rằng huynh đệ tình thâm như thủ túc, ấy vậy mà Kiệt nhi lại làm như vậy, có phải là quá đáng không?
Phụ thân của Ngạo Tu Kiệt hừ lạnh.
- Thư tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ ở hoàng cung lâu năm nên đã quen thói ngậm máu phun người rồi chăng? Tiến công Hoàng Sơn chi đỉnh do Thái tử Điện hạ làm chủ, Điện hạ mời ai thì người đó mới có tư cách cùng hắn tham gia, liệu, Chính Thuần có được Thái tử Điện hạ mời? Tài nghệ không bằng người, lại trách người không nâng đỡ?
Ngạo Thư Thư miệng lưỡi không xương mà đáp trả.
- Sao đệ chắc là Thái tử Điện hạ sẽ không mời Chính Thuần tham gia? Tỷ ngược lại thấy, bởi vì Tu Kiệt cố ý không nhắc đến Chính Thuần, dù hắn biết vị trí chính xác của biểu ca hắn, nhưng hắn lại không nói, đây không phải là cố ý hãm hại huynh đệ thì còn là cái gì?
- Hãm hại huynh đệ? Tỷ đừng có mà cưỡng tình đoạt lý! Vì Chính Thuần, Tu Kiệt nhà ta đã phải cực khổ như thế nào? Nhi tử nhà ta còn không có thời gian để tự tích điểm cho bản thân, đây gọi là hãm hại huynh đệ sao?
Lão gia chủ đời trước day day cái trán, lão hừ lạnh, rồi nói:
- Đủ rồi! Còn chưa đủ loạn sao? Kiệt nhi! Con nói đầu đuôi một lượt xem nào!
Ngạo Tu Kiệt cẩn thận thuật lại toàn bộ câu chuyện bên trong Trảm Yêu bí cảnh.
Nghe xong, lão gia gia của hắn hỏi lại:
- Vậy là con đã từng đề xuất mời Chính Thuần tham dự, nhưng Thái tử Điện hạ đã từ chối?
- Vâng thưa gia gia, con có thể dùng Huyết Thệ để chứng minh lời nói của mình.
Nhìn ánh mắt của hắn, lão liền biết hắn tuyệt nhiên không nói dối, liền cản lại.
- Được rồi, không cần thiết dùng đến Huyết Thệ, chuyện này tranh đấu trong cung, không liên quan gì đến con nữa, Thư Thư, mau xin lỗi Kiệt nhi!
- Phụ thân!
Lão chỉ nhìn nàng một cái, nàng liền im bặt!
- Kiệt nhi, xin lỗi!
- Lễ này của Hoàng Phi, Ngạo Tu Kiệt không dám nhận, Hoàng Phi đã khách khí rồi!
- Phụ thân ... người xem ...
- Được rồi, được rồi ... Tu Kiệt, Chính Thuần, hai con tạm thời lui ra ngoài!
Lão thở dài nhìn hắn, Ngạo Tu Kiệt đích thị là thiên tài ngàn năm có một của Ngạo gia, lão cùng với các bậc trưởng bối đang toàn lực bồi dưỡng hắn thành gia chủ kế nhiệm, nhưng trong gia tộc lại có thêm một vị Hoàng tử, thành thử ra trong nhà không lúc nào yên ổn.
Nhưng trải qua sự kiện này càng làm cho mấy lão già như lão càng thêm thưởng thức Tu Kiệt, hắn không chỉ có thiên phú về tu luyện và võ đạo, mà còn có thiên tư về thống lĩnh từ nhỏ, hơn nữa, còn có tâm tư vô cùng không tệ, dù làm tướng lĩnh hay làm gia chủ, đều vô cùng phù hợp.
Nhiều khi lão chỉ mong Chính Thuần có thể thừa hưởng một phần của Tu Kiệt mà thôi, tiếc là ông trời trêu người.
Hai đứa trẻ đi ra khỏi sảnh nghị sự, bên trong liền bố trí trận pháp cách âm nghiêm ngặt, ngay cả thần thức thăm dò cũng bị cản lại.
- Thư Thư, chuyện tranh hoàng vị, ta khuyên con nên sớm từ bỏ, an an ổn ổn bố trí cho Chính Thuần một nơi xưng vương thôi!
Với con mắt già dặn của lão, lão đưa ra lời khuyên tốt nhất cho cả nàng và chất nhi.
- Phụ thân ...
Lão đưa tay chặn lại cái miệng lý sự của nàng, lão nhắc nhở nàng.
- Chuyện ngày đó, ai cũng biết là ai làm, con đừng nói nữa ... Hoàng Đế và lão tổ Lý gia đã nắm được chứng cứ, chỉ là chưa muốn lấy ra mà thôi, bây giờ Ngạo gia chúng ta đang bị bọn họ nắm cái gáy, nên an ổn là tốt nhất. Lý gia này, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài mà con vẫn hay thấy đâu. Hơn nữa, theo như mật báo ở Thượng giới truyền xuống, Thái tử Điện hạ dường như đã được một vị đại năng nhận là ký danh đệ tử!
- Phụ thân chuyện này là thật sao?
Ngạo Thư Thư cấp bách hỏi lại.
Lão khẽ gật đầu.
- Mười phần thì hết chín phần là thật, bởi tên của hắn cũng đã xuất hiện ở mệnh hồn điện ở khu đệ tử ký danh.
Ngạo Thư Thư như chết lặng trong thoáng chốc, nàng ngồi thụp xuống ghế, tay run run sờ đến ấm trà, nhưng không cách nào nhấc lên được, nàng đã thua rồi ư.
Nhìn nàng, lão lại thở dài thườn thượt.
Ngạo gia trên dưới một mảnh tĩnh lặng, bọn họ lần nữa phải cúi đầu, đời này hậu nhân bọn họ, e là không thể thông qua Chính Thuần mà nắm lấy thiên hạ.
- Ngạo gia ta chuẩn bị mấy ngàn năm, hy vọng con nhớ kỹ, một khi con đi chệch hướng, thì đừng trách ta vô tình!
Lão cẩn thận nhắc nhở nàng, nàng đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, Ngạo gia không cho phép nàng được sai thêm bất cứ lần nào nữa, dù chỉ một lần.
Lão nói xong liền rời đi, hôm nay lão không có tâm trạng nghe tấu sự nữa.
Mọi người cung tiễn lão xong xuôi cũng lục đục rời đi, phụ mẫu của Ngạo Tu Kiệt cũng hừ lạnh mà ra về.
Chỉ còn mình Hoàng Phi ngồi đó, thẫn thờ!
...
Đoạn lại nói lúc Chính Thuần và Tu Kiệt ra ngoài, tên Chính Thuần nói:
- Hừ, biểu đệ, chuyện ở Hội Trảm Yêu, ta đây sẽ nhớ kỹ, ngươi ... là một kẻ bỉ ổi!
Hắn chỉ tay thẳng mặt Ngạo Tu Kiệt mà mắng chửi, dẫu cho Ngạo Tu Kiệt là nhân vật chủ chốt đã giúp hắn giành được hạng 15 ở hội Trảm Yêu.
Ngạo Tu Kiệt siết chặt nắm đấm lại mà nhìn biểu cả của mình.
"Hừ, được cả mẹ lẫn con, thứ ăn cháo đá bát!"
Nhưng bên ngoài hắn vẫn một mực cúi đầu, hắn biết tính nóng nảy của nhà binh là điểm yếu lớn nhất của họ, nên từ nhỏ hắn đã tu tập ôn dưỡng rất cẩn thận.