Một ngày trước, Liễu gia, U Lâm Thành.
Nhị trưởng lão Liễu gia thở ra một ngụm trọc khí như thể trút được gánh nặng trong lòng mình rồi nói.
- Tạm thời Liễu gia đã có thể giữ lại thị trường đan dược trong ngắn hạn, hơn nữa, nhờ có Lữ đan sư mà Phi Nhi mời về, chúng ta cũng có thêm không ít danh tiếng, nhưng về lâu về dài mà nói, e là có chút không ổn ...
Liễu gia gia chủ khẽ thở dài, nguy cơ dài hạn của Liễu gia vẫn còn, nhưng ít nhất bây giờ bọn họ cũng có thêm một chút thời gian xoay sở, lão không nhanh không chậm lên tiếng.
- Lần này may có Lữ đan sư hỗ trợ, nhưng mà Phi Nhi cũng từng nói qua, hắn chí không ở U Lâm thành, sớm muộn hắn cũng sẽ rời đi ... cho nên ta có nói với Phi Nhi cố gắng giữ chân hắn ở lại Liễu gia càng lâu càng tốt, tranh thủ mượn tay hắn nâng cao danh tiếng Liễu gia, hơn nữa ... nếu như có thể lấy đan phương từ chỗ Lữ đan sư, Liễu gia khẳng định có thể đứng vững ở U Lâm thành.
Tam trưởng lão Liễu gia trầm mặc một lúc lâu, như thể lão rất đắn đo về chuyện lão dự định nói ra lúc này:
- Dựa theo ánh mắt của tiểu đệ, dường như Lữ đan sư này rất yêu thích Phi Nhi, nói không chừng ... chúng ta có thể thông qua Phi Nhi lấy được đan phương từ chỗ hắn ...
Nói đoạn, lão ái ngại nhìn sang phía phụ thân của Phi Nhi, tứ trưởng lão của Liễu gia, trong ánh mắt có sự áy náy không nhỏ.
Phụ thân Phi Nhi nghe lời của lão trong lòng cũng có chút thở dài, quả thực lão không nỡ để nữ nhi của mình dùng nhan sắc của bản thân để dụ dỗ tên kia, nhưng vì Liễu gia, lão không thể không cân nhắc, bởi vì nếu không khéo sẽ kéo theo hệ lụy sẽ rất lớn, cũng ảnh hưởng đến nàng rất nhiều.
- Ài, ...
Lão thở dài, mấy vị trưởng lão kia cũng lâm vào trầm mặc, mấy lão cũng có nữ nhi, cũng hiểu tâm tư của tứ trưởng lão, nhưng cái đan phương mà hắn nắm giữ quả thực có thể giúp Liễu gia đứng vững ở U Lâm thành ít nhất hai mươi ba mươi năm tới.
Liễu gia gia chủ chậm rãi khuyên nhủ lão:
- Tứ đệ, chuyện này không cấp bách, chúng ta tôn trọng ý kiến của đệ và Phi Nhi, nhưng cũng mong đệ suy nghĩ thấu đáo, đây là cơ hội khó có thể có lần hai của chúng ta, tình hình của Liễu gia bây giờ ... đệ hẳn là cũng nắm rõ.
Lời của gia chủ tuy không có từ nào cưỡng ép lão, nhưng nội dung sâu xa trong đó lại làm lão nặng lòng không thôi.
- Gia chủ, chư vị huynh trưởng chuyện này ta không thể quyết, phải xem ý của Phi Nhi như thế nào đã ...
- Không vội, không vội, ... ta tin Phi Nhi sẽ hiểu ...
Mấy lão khác lên tiếng trấn an, nhưng cũng đặt nhiều hy vọng lên người Phi Nhi.
- Được rồi, chúng ta tạm gác chuyện này lại, tiếp theo cần xem xét việc ở dược viên sau núi ...
Mấy lão nhanh chóng bàn về chính sự, đúng lúc này, tổng quản cấp bách chạy tới.
- Gia chủ đại nhân, gia chủ đại nhân, có trọng sự cấp bách ...
Gia chủ Liễu gia nhíu mày, nhưng tông giọng vẫn bình tĩnh, lão hỏi:
- Lão Lưu, có chuyện gì mà cấp bách đến vậy?
- Là ... là bái thiếp của Hoàng Thất ...
- Bái thiếp của Hoàng Thất?
Lão kinh ngạc hỏi lại, chỗ thâm sơn cùng cốc này, sao lại xuất hiện bái thiếp của Hoàng Thất?
Lão đứng bật dậy, đi nhanh về phía Lưu tổng quản, tay đón lấy bái thiếp mà gấp gáp đọc, đọc xong lão cười lớn một trận, làm mấy người khác ngơ ngác nhao nhao hỏi.
- Có chuyện gì vậy? Là tin tốt sao?
- Phải, phải, là tin cực tốt cho chúng ta, ha ha, lão thiên có mắt, lão thiên thật là có mắt a ... ha ha ha
Lão đưa bái thiếp cho Nhị trưởng lão, kẻ đứng gần hắn nhất đọc lớn cho tất cả cùng nghe.
Nghe xong tất cả đều lớn vui vẻ một trận, duy chỉ có phụ thân của Phi Nhi là cảm xúc lẫn lộn phức tạp, vừa mừng vừa lo.
- Lục đệ, chuyện này phần lớn là nhờ có công của đệ, ha ha ...
...
Hậu viên của Liễu gia.
- Phi Nhi, nàng nói thật ư? Hắn ... Thái Tử Điện Hạ sẽ đến đây sao?
Liễu Phi Nhi nhìn Lã Vọng cấp bách như vậy, liền hỏi lại:
- Lữ huynh, có chuyện gì sao, ta thấy huynh hình như rất cấp bách a?
Liễu Phi Nhi trong lòng có chút cảm giác bất an kỳ lạ, nàng ngờ ngợ đến chuyện gì đó, mà tạm thời lại không nghĩ ra.
Lã Vọng biết mình thất thố liền viện cớ chữa cháy:
- À ... lần đầu tiên được diện kiến dung nhan Thái Tử của Tiên Quốc chúng ta nên ta có chút chờ mong ... thành ra có chút thất thố ...
Liễu Phi Nhi nhìn hắn phì cười, Lữ đan sư trước mặt nàng này không những tài giỏi mà tính cách cũng rất thú vị.
- À mà Thái Tử đột nhiên đến đây là có việc gì?
Liễu Phi Nhi cũng thành thật trả lời cho hắn nghe toàn bộ sự tình, nghe xong, Lữ Vọng đột ngột nắm lấy hai bả vai nàng, trịnh trọng nói:
- Phi Nhi, chuyện này nàng không thể đồng ý, hãy nghe ta, tự do bản thân phải do bản thân nắm giữ, làm thiếp thân tỳ nữ cho hắn khác nào tự giam cầm chính mình ? Hãy cùng ta chạy trốn khỏi nơi này, tương lai phía trước rộng mở, đừng tự chôn vùi mình ở nơi thâm cung hiểm ác!
Nàng buồn bã, chậm rãi gạt tay hắn xuống, khẽ lắc đầu:
- Lữ huynh, có điều huynh không hiểu, ta thân bất do kỷ, sau lưng ta còn phụ mẫu ta, thúc bá ta, và cả tộc đệ, tộc muội của ta ...
Lã Vọng hừ lạnh, cắt ngang lời nàng:
- Bọn họ ư? Bọn họ liệu có coi trọng nàng, ta thấy bọn họ chỉ muốn lợi dụng nàng trèo lên cái cành cây cao Hoàng Tộc kia mà thôi, bọn họ thật sự không hề nghĩ cho nàng đâu!
Liễu Phi Nhi thở dài lắc đầu, nàng nói:
- Lữ huynh, có lẽ huynh là tán tu nên không hiểu được tình cảm gắn bó của một gia tộc, và sự hy sinh của mọi người để cùng nhau đưa gia tộc đi lên, muội là một phần của gia tộc, và gia tộc là nhà của muội,tất cả mọi người xưa nay đều đối xử với muội rất tốt, đây là cơ hội để muội có thể ra sức vì gia tộc.
- Phi Nhi, tên Thái Tử Điện Hạ kia là một tên khốn nạn, rơi vào tay hắn nàng không có kết cuộc tốt đẹp đâu, hãy theo ta ...
Liễu Phi Nhi bất giác lùi lại, nhìn hắn một cách dè chừng, nàng nói:
- Lữ huynh chưa từng gặp qua Thái Tử sao lại nói Thái Tử như vậy? Đây là khi quân phạm thượng! Danh tiếng của Thái Tử muội cũng từng nghe qua, huynh nói như vậy có phải là quá đáng rồi không? Hơn nữa, chuyện này muội đã quyết mong Lữ huynh tôn trọng muội!
Lã Vọng ngẩn người nhìn nàng xoay lưng rời đi, trong lòng cay đắng không thể tả, hắn nhất định phải phá hỏng chuyện này.
- Sư phụ ... hắn đã rời cung đây là cơ hội tốt nhất để giết hắn!
- Tiểu tử, đây không phải là lúc, ngươi nên tranh thủ sớm rời đi thôi!
- Sư phụ ... thù này không báo, đồ nhi khó có thể thành tựu trong tương lai, chẳng phải người đã nói tâm ma quấn thân khó lòng đạt được đại đạo sao?
- Ài, ... nếu ngươi đã quyết như vậy, chúng ta liền chuẩn bị một chút ...