Trường Ca Thiên Niên Ký

Chương 85 - Đạo Tâm Dao Động

Nhìn bóng lưng của Lã Vọng đang rời đi ở phía trước, Lý Trường Ca không khỏi cười lạnh, tên này đưa địa đồ bí cảnh cho hắn, hẳn là muốn mượn đao giết người, tách hắn khỏi đám hộ vệ Hợp Thể kỳ kia rồi nhờ lão đầu ra tay hạ sát hắn.

Lý Trường Ca nhìn vào mấy dòng chữ của hệ thống:

"Phát hiện địa đồ bí cảnh sai sót, chủ nhân có muốn sử dụng 1 vạn điểm tu vi lập tức phục chế!"

"Đồng ý!"

"Phục chế thành công địa đồ bí cảnh của đại năng Mặc Sĩ Khương"

Theo thông tin của địa đồ mà hệ thống cung cấp, nơi đây là động phủ mà lão Mặc Sĩ Khương kia bố trí phòng khi nhục thân vỡ nát, nguyên anh chạy trốn được một mạng, còn có chỗ để lão ta trùng tu, tiếc là lão đã thân tử đạo tiêu, động phủ cũng bị người ta phát hiện.

Nếu hắn đoán không sai, hẳn là lão đầu kia chính là người giết tên Mặc Sĩ Khương, thuận tiện hấp thu tàn hồn của y đoạt lấy ký ức nên mới biết đến cái bí cảnh này.

Thậm chí Trường Ca còn cho rằng rất có khả năng lão đầu còn có thể khống chế cái bí cảnh này.

Một khi lão nắm quyền khống chế cơ quan và trận pháp ở bên trong, dù hắn có mang theo bao nhiêu cao thủ cũng là vô nghĩa.

Đi vào trong đó, đích thực quá mức nguy hiểm, nhưng mà hắn cũng không cần thiết đi vào trong đó cùng với Lã Vọng, bây giờ hắn đã có địa đồ hoàn chỉnh, việc còn lại chính là giết hắn đoạt khí vận.

Ra tay giết người ở trong thành sẽ gây ra sự chú ý không cần thiết, hơn nữa, sẽ kéo theo nhiều rắc rối, hắn dự đình sẽ vờ như đồng ý với Lã Vọng, yêu cầu hắn ta đích thân dẫn đường cho mình đi vào bí cảnh.

Như vậy địa điểm hạ sát Lã Vọng, nhất định phải là phụ cận bí cảnh.

Lý Trường Ca động ý niệm, ghi mấy cái đầu việc vào bên trong ngọc giản để hạ nhân trong nhà chuẩn bị một phen.

- Người đâu?

Một bóng đen nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn, cúi đầu lĩnh mệnh.

- Thưa Điện Hạ, hạ thần có mặt!

- Ngươi dựa theo ngọc giản này mà hành sự!

- Thuộc hạ lĩnh mệnh!

Hắn cung kính đưa hai tay đón lấy ngọc giản từ tay của Lý Trường Ca, rồi lập tức biến mất vô thanh vô tức.

Nghĩ đến việc giết người, lòng Lý Trường Ca có chút khựng lại, hắn cảm giác có gì đó không đúng.

Hắn day day cái trán, nghĩ thì dễ, nói thì hùng hổ, nhưng thực sự sắp phải giết người, hắn có chút chùn tay.

Đạo đức và tam quan của hắn trước nay đều giống như những con người bình thường sống theo pháp luật và đạo đức hiện đại, làm sao có thể nghĩ đến chuyện giết người man rợ được chứ.

Ngay cả lúc trước, khi giao đấu với Lý Trường Ca ở bên trong bí cảnh, dù bị đối phương đánh tơi tả như vậy, nhưng trong đầu hắn vẫn còn chưa động sát niệm, bây giờ, lại chỉ vì hai chữ Khí Vận mà ra tay sát hại đối phương? lòng hắn có chút rối bời, suy nghĩ không thông.

Ấy là chưa kể đến cả cố chủ thân thể này cũng chưa từng giết người bao giờ, tâm lý và tính cách của cố chủ, cũng là một con người hướng thiện, hoàn toàn không có sát niệm trong thâm tâm, làm cho hắn dung nhập ký ức xong, cũng không có thay đổi tâm tính thành sát nhân hay những thứ như vậy, mà càng thêm hướng thiện và quy củ.

- Chậc ... thật là khó nghĩ ...

Tuy nói ở chốn này cá lớn nuốt cá bé, thực lực vi tôn, nhưng giết một tính mạng lại là một chuyện khác.

- Bọn họ rốt cuộc là đã nghĩ gì, mà có thể ra tay giết người đoạt bảo được a?

Hắn tự hỏi trong vô thức, trong truyện tiên hiệp huyền huyễn hắn hay đọc, dường như nhân vật chính trong những tiểu thuyết và truyện ấy, ra tay giết người không chớp mắt, lòng không gợn sóng, nhưng hắn vẫn không tài nào hiểu nổi, bản thân ngay bây giờ còn chưa có động thủ mà lòng đã lung lay.

Trên bầu trời, một nữ tử ghi vào ngọc giản truyền tin.

"Đạo tâm Thái Tử dao động!"

...

Lã Vọng cẩn thận đóng chặt cửa phòng, rồi dùng ý niệm liên hệ tàn hồn lão sư.

"Sư phụ, bước đầu đã thành công, hắn còn đưa trước 1000 viên linh thạch nữa, đúng là tên ngu ngốc àm, ha ha ha ..."

Lão đầu trầm tĩnh lên tiếng, giọng lão không nhanh không chậm mà nói.

"Đừng vui mừng quá sớm, khi nào hắn bước vào bên trong bí cảnh mới được tính là bước đầu thành công, bây giờ còn quá sớm để khẳng định được điều gì?"

Lã Vọng thấy lão nói vậy, liền phản bác.

"Sư phụ, chẳng lẽ đồ tốt như vậy còn chưa đủ để dẫn dụ hắn vào bên trong ư?"

Lão nhếch cái mép cười mỉa mai, lão nói:

"Ngươi nghĩ đám thế gia chi tử sẽ giống tán tu các ngươi tự mình chui vào bí cảnh nguy hiểm truy cầu bảo vật? Bọn chúng thủ hạ dưới trướng nhiều không đếm xuể, tùy tiện cho một hai người vào bên trong, thay hắn lấy trân bảo, không phải là tốt hơn sao?"

Lã Vọng đang cười vui vẻ, thì đột nhiên ngưng bặt, ánh mắt có chút đăm chiêu suy nghĩ, hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hỏi lại lão sư:

"Nói vậy, chẳng phải những gì đệ tử làm là công cốc sao?"

"Công cốc?"

"Ngươi không biết đường mà nói với hắn giọt Chân Long Tinh Huyết kia chỉ ban trực tiếp cho người nhận truyền thừa sao? Những việc này còn phải để ta nhắc nhở ngươi?"

Lão tức giận quở mắng hắn.

Lã Vọng vỡ lẽ lâm vào trầm mặc đến thất thần, hắn dường như đã quá sốt sắng khi đến gặp Lý Trường Ca mà bỏ sót một chi tiết quan trọng này.

Bây giờ, hắn phải sửa sai!

Hắn đứng bật dậy, định cất bước đi ra ngoài, thì lão đầu nói.

"Ngươi muốn làm cái gì?"

Lã Vọng liền nói.

"Đồ nhi đi sửa sai!"

"Sửa sai, bây giờ ngươi đi nói cho hắn rằng phải tiếp nhận truyền thừa mới có được Chân Long Tiên Huyết chăng? Nếu là ta, ta sẽ bắt giam ngươi lại thẩm tra, lý nào lại ba hồi bốn bận như vậy? Ngươi nghĩ rằng ngươi muốn nói gì thì nói, diễn tuồng thì diễn sao?"

Lão giáo huấn hắn một trận, làm hắn ngồi phịch xuống ghế, cảm giác như chuyện sắp thành lại bị chính tay mình hất đổ, Lã Vọng thất vọng nói.

"Vậy đồ nhi phải làm sao?"

"Hừ, đợi đến ngày hắn kêu ngươi dẫn đường thì nói ra là được rồi, ngươi gấp gáp như vậy làm cái gì?"

Lã Vọng đột nhiên thấy xấu hổ vì biểu hiện của mình, vội cúi đầu, giọng lí nhí nói.

"Đồ nhi đã rõ!"

Bình Luận (0)
Comment