Đối lập với ánh sáng rực rỡ của hoàng cung Phù Quang Tiên Quốc bên dưới mặt đất là bầu trời huyền diệu bên trên.
Cả bầu trời bây giờ chỉ còn một màu đen thăm thẳm, điểm xuyết những ngôi sao lấp lánh như những con đom đóm bay lượn trên một bình nguyên vô tận.
Từng tảng mây trắng trôi lững lờ theo gió, hướng ra biển cả bao la ở phía đông.
Gió thổi thoang thoảng làm mấy chiếc lá mong manh rơi rơi từng nhịp từng nhịp nhẹ nhàng trên nền gạch lát của hoàng cung, rồi lại bị gió cuốn đi tạo ra những âm thanh lạo xạo như tiếng nhạc da diết.
Lý Trường Ca lúc này mới có thời gian tĩnh tâm sau một ngày bận rộn, hắn bị cuốn theo mọi chuyện, và mọi thứ ập đến với hắn quá bất ngờ làm hắn không có thời gian để hồi tưởng và bộc lộ cảm xúc, như thể chuyện xảy ra vào ba năm trước vậy, vào cái ngày mà hắn tưởng chừng là một trong những ngày vui nhất trong cuộc đời của hắn, ngày mà hắn đỗ vào trường danh giá nhất quốc gia, cũng là ngày bố mẹ hắn bị tai nạn máy bay mà qua đời.
Ngày vui thành bi kịch, hắn làm sao quên được cái cảm giác khi cầm tờ giấy thông báo chính thức từ hãng bay, với xác nhận của cơ quan chính quyền về cái chết của bố mẹ hắn, đó cũng là ngày mà ông bà ngoại của hắn đã khóc đến ngất lịm vì quá đau buồn.
Để rồi hai năm sau, họ cũng lần lượt rời bỏ hắn mà đi, để lại hắn cô độc giữa dòng đời tất nập với số tiền bảo hiểm và tài sản mà bố mẹ hắn và ông bà để lại.
Ông bà nội hắn thì mất từ khi hắn còn nhỏ, thành thử ra bây giờ hắn chỉ là một cô nhi, bơ vơ lạc lõng giữa một tỷ người trên trái đất.
"Lẽ nào lão tặc thiên cho ta một cuộc đời mới sao?"
Lý Trường Ca tự mình than thở với màn trời chiếu đất ở bên ngoài khung cửa sổ, không có ai lên tiếng đáp lại lời của hắn, chỉ có tiếng lá cây xào xạc theo gió ở bên ngoài đáp lại lời của hắn mà thôi.
Hắn có chết cũng không còn ai tiếc thương cho hắn, cùng lắm cũng chỉ có những người bạn chí cốt của hắn mà thôi.
"Ài, thôi thì ta bắt đầu lại từ đầu vậy! Chào mừng đến với tu chân giới!"
Hắn xốc lại tinh thần, đón nhận sự thay đổi đột ngột này một cách thản nhiên, như thể hắn đã quen với những thứ bất ngờ vậy, mà cũng phải, còn gì hơn nỗi đau mất người thân cơ chứ.
Nhìn thấy hắn phiền muộn, Giai Tuệ cũng có chút đau lòng, ở chung với hắn sớm tối, nàng cũng có một chút tình cảm không nói rõ thành lời với hắn, giữa nàng và hắn có một bức tường vô hình ngăn cách, nó được người ta gọi là thân phận và địa vị.
Nàng cũng chỉ nhẹ thở dài một mình, như là một cách để nàng cùng hắn chia sẻ nỗi buồn vậy.
Giai Tuệ đến bên bàn trầm, nàng thuần thục dùng tiểu đao gọt ra một lớp trầm hương, lại trộn đều với bột linh thảo tán nhuyễn, rồi đổ vào một cái chung nhỏ, bên trong chứa đầy cát mịn thông qua một cái khung, có chữ "Vương".
Nàng gõ nhẹ lên cán khung để cho bột trầm và bột linh thảo cố định, rồi nhẹ nhàng nhấc tay lên, sau đó dùng một nén hương châm vào đầu của chữ Vương.
Trầm vừa thắp lên, cả gian phòng lần nữa được bao phủ bởi hương thơm nhè nhẹ dễ chịu.
Loại trầm được hoàng thất sử dụng là loại có tác dụng an thần, dưỡng hồn.
Nghe tiếng Giai Tuệ gõ lên cán khung trầm, Lý Trường Ca mới hồi tỉnh từ tạp niệm, hắn quay đầu nhìn nàng trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng thu hồi.
Có lẽ nàng là người đầu tiên bầu bạn với hắn ở thế giới này, cũng là ân nhân cứu mạng.
Kể ra cũng là một hồi nhân duyên, nếu nàng không phát hiện hắn kịp thời khi hắn vừa chuyển sinh qua đây, hẳn là hắn sẽ lần nữa mất mạng bởi độc dược.
Nhưng mà hắn cũng biết, chính nàng đã bỏ lỡ thời cơ để cứu cố chủ thân thể này.
"Âu cũng là số mệnh!"
Hắn dựa theo ký ức của cố chủ, biết được truyền thuyết của tu sĩ, đạt được đại đạo, tự khắc nắm giữ được vận mệnh của bản thân, hắn cũng muốn xem xem rốt cuộc bản thân có điều khiển được dòng chảy vận mệnh vô tình này hay không.
Rũ bỏ hết thảy phiền muộn, Lý Trường Ca đi đến bên giường, bắt đầu tiến vào trạng thái tĩnh tọa ngồi thiền.
Hắn dựa theo ký ức bắt đầu vận chuyển công pháp Đế Vương Quang Chi Thuật, chân khí bên ngoài không khí nhanh chóng chui vào cơ thể hắn thông qua các lỗ chân lông và đường hô hấp.
Từng hạt chân khí li ti này sau khi đi vào nội thể của Lý Trường Ca bắt đầu hội tụ về nhánh kinh mạch gần nhất, nương theo dòng chảy kinh mạch bên trong nội thể bắt đầu tuần hoàn.
Nhịp thở của hắn bắt đầu đều dần theo thời gian, thẳng đến khi như nhịp thở của người đang ngủ mới dừng lại.
Lúc này hắn cũng đã vào trạng thái nhập định, tập trung vận chuyển công pháp.
Quan khán dòng chảy chân khí trong nội thể đã ổn định, Lý Trường Ca mới gọi ra hóa thân của hệ thống.
"Ta muốn sử dụng chức năng Luyện Công, duy trì hoạt động vận chuyển công pháp!"
"Vâng thưa chủ nhân"
Ý thức của Lý Trường Ca liền đi vào một trạng thái kỳ diệu, sau khi tiếp nhận ký ức của cố chủ thân thể này, hắn bây giờ mới hiểu được đây gọi là cái mà hắn hay gọi là hóa thân của ý thức chính là thần hồn của hắn, và không gian ý thức này được gọi là thức hải.
Trong thức hải của Lý Trường Ca xuất hiện một cánh cửa, hắn mở khóa cửa phòng đi vào bên trong.
"Chào mừng chủ nhân đến với phòng Luyện Công"
Ở trong phòng Luyện Công này ngoài mấy hình nhân, và dụng cụ để luyện tập ra thì hắn để ý đến một thứ, hóa thân của tỷ tỷ hắn.
"Lẽ nào lại giống truyện Ngã Lão Ma Thần?"
Hắn tự nhủ, rồi hỏi hóa thân của hệ thống.
"Ta có thể chiến đấu với hóa thân của tỷ tỷ ta hay không?"
"Có thể!"
Hắn đã đoán đúng, một bảng cài đặt thuộc tính của hóa thân nhanh chóng hiển thị trước mặt hắn.
[Cài đặt thuộc tính Hóa Thân - Lý Băng Băng
Công lực: 50/100
Chế độ: Sát thủ
Thủ đoạn: Kiếm pháp]
Lý Trường Ca tự tin thiết lập thông số của hóa thân Lý Băng Băng thành 5 thành công lực, chế độ sát thủ và chỉ dùng kiếm pháp.
Qua một buổi đối luyện chiều nay với nàng hắn cảm nhận được, hắn còn có thể làm hơn thế nữa, chỉ là hắn không muốn nói ra, bây giờ mới có dịp để thử.
Hắn hô lớn.
"Bắt đầu"
Xoạt!
Hắn cảm nhận được cổ họng bị gọt qua một cách gọn gàng, rồi ngất đi trong thoáng chốc.
Đến khi hắn tỉnh lại, vội sờ lên cổ, hốt hoảng hỏi.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Chủ nhân, người thực hiện đối luyện với hóa thân thất bại, một chiêu liền bị hóa thân miểu sát, bị cưỡng chế ngất đi 30s để tránh ảnh hưởng thần hồn và não bộ!"
"Hả?"
Lý Trường Ca kinh ngạc thốt lên.
Hệ thống tưởng rằng hắn không rõ về chức năng đối luyện với hóa thân liền giảng giải.
"Chức năng đối luyện với hóa thân sẽ mô phỏng lại toàn bộ cảm giác chân thực truyền đến não bộ của chủ nhân để tăng cường luyện tập và cảm nhận, cũng như truyền đạt lại kinh nghiệm một cách chân thực và tăng cường tối đa lợi ích thu được khi thực hiện luyện công ở bên trong thức hải."
Hắn vẫn ngẩn ra như tượng gỗ, cái hắn ngạc nhiên không phải là biện pháp cưỡng chế ngất đi của hệ thống, hay là chức năng tăng cường.
Cái làm hắn ngây người, chính là sự chênh lệch quá lớn giữa hắn và hóa thân của Lý Băng Băng.
"Ra là tự ta ảo tưởng sức mạnh của bản thân a!"
Hắn cười tự giễu chua chát nhìn hóa thân của hoàng tỷ đang đứng trước mặt.
Lý thuyết và thực hành, vốn là có khoảng cách xa như vậy!