Trường Công

Chương 32

“Không được.” Duẫn Giám Phi cự tuyệt: “Chuyện này không có thương lượng gì hết.” Ngữ khí của hắn như đinh đóng cột biểu hiện vô cùng kiên quyết, mà Vân La cũng quật cường nhìn lên: “Vì sao lại không được? Cả thuyền huynh đệ đều được, vì cái gì ta không được?”  Chắc chắn tin rằng Duẫn Giám Phi không dám ở trước mặt các huynh đệ thừa nhận quan hệ của hai người, bởi vì đó là chuyện cực kì mất mặt, Minh Châu cùng Minh Nhược xinh đẹp giống tiên trên trời thì còn có thể chấp nhận được, còn bản thân mình muốn cái gì cũng không có, nếu là thừa nhận quan hệ của hai người, chắc làm các huynh đệ đều ngất mất, hơn nữa đối vời hình tượng đứng đầu của hắn cũng là một chuyện có ảnh hưởng không tốt.

” Bởi vì.......Bởi vì...... ” Duẫn Giám Phi trừng hắn, biết rõ chủ ý của Vân La, nhưng mà thừa nhận quan hệ của hai người cũng thật sự có điểm nói không nên lời: ” Ngươi xem chân ngươi, quân đội có thể tuyển một người tàn tật hay sao? ” Thật cao hứng tìm được một lý do đầy đủ, nhìn xung quanh mọi người đều đồng ý gật đầu, đắc ý nhìn về phía Vân La: ha ha, nhìn ngươi còn nói được cái gì.

Vân La cười khổ một tiếng, ánh mắt trở nên ảm đạm, chẳng phải rõ ràng đã sớm biết không thể nào rồi sao? Biết hắn sẽ không thể không để ý trước mặt người khác mà công khai quan hệ của hai người, nhưng mà vì cái gì sau khi nghe được lời hắn nói, trong lòng vẫn cảm thấy thật đau đớn. Tự nghĩ đã bứt ra đúng lúc, nếu lại tiếp tục chìm đắm, chỉ càng khiến cho bản thân không còn đường quay lại mà thôi. Đang ngây ngốc nghĩ ngợi, chợt nghe Duẫn Giám Phi lại trầm thanh nói: ” Huống chi, kể cả không phải vì chân của ngươi, ta cũng tuyệt đối không cho phép vợ ta rời khỏi ta, đến sa mạc cát vàng ngàn dặm xa, làm cho ta ngày ngày thương nhớ. ” Vừa nói xong, chẳng những mọi người cạnh hắn ngây người, ngay cả Vân La cũng phải cứng họng, nói không nên lời dù chỉ một câu.

Duẫn Giám Phi cũng không biết tại sao lại nói ra câu này, vỗn theo tính tình cao ngạo của hắn, sẽ không công khai quan hệ của hắn cùng Vân La, thế nhưng nhìn đôi mắt Vân La trở nên ảm đạm, bỗng nhiên cảm thấy không đành lòng, vội vàng thốt ra câu này. Nói xong còn nâng Vân La dậy, cười nhẹ nói: “Được rồi, chúng ta trở về đi, thân thể của ngươi ngày hôm qua bị gây sức ép còn chưa đủ sao? Hôm nay đã chạy ra, hì hì, chân này hình như còn có chút nhũn ra thì phải.” Vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên vài tiếng huýt sáo, đám hải tặc này đều là người hiểu biết trượng nghĩa, một đám hướng Duẫn Giám Phi nháy mắt, hò hét nhau kéo đi, phút chốc liền không một bóng người.

Mặt Vân La vẫn hồng tới tận cổ, oán hận nhìn Duẫn Giám Phi, xoay người bước đi. Duẫn Giám Phi theo kịp, ra vẻ vô tội cười nói: “Ta vốn nghĩ rằng ngươi sẽ rất cảm động cơ đấy.” Bị Vân La gắt: “Có câu nói tiếp theo từ mồm ngươi, cho dù có chút cảm động, lúc này cũng đã biến mất sạch sẽ rồi còn đâu.” Nói đi nói lại, cũng không thể phủ nhận cảm giác ngọt ngào trong lòng, lúc trước kiên định muốn rời đi, bị mấy câu nói của Duẫn Giám Phi khiến cho biến mất hoàn toàn. Vân La hận chính mình không vững vàng, chỉ là thật không có cách nào, nếu lúc sau hắn có thể quyết tâm rời khỏi Duẫn Giám Phi, đại khái chỉ có thể nói cũng không còn có yêu hắn nữa, nhưng trên thực tế, chẳng nhưng yêu Duẫn Giám Phi, hơn nữa yêu thảm, trong lúc bị hắn lừa nhận thành vợ, sao vậy còn có thể rời đi.

Chuyến này trở về, trời tốt, đội tàu xuôi gió xuôi nước, không mất ngày liền về đến bờ. Trên thuyền các huynh đệ đều chờ tin tức, chỉ có Duẫn Giám Phi mang theo Vân La một mình rời đi, Minh Châu Minh Nhược cũng rời khỏi đội tàu, lại không cùng đi, hai người bọn họ đã có mục tiêu riêng.

Sau khi hai chân chạm đến đất liền, Vân La nhịn không được quay đầu nhìn lại về phía mặt biển bình tĩnh vô ngần kia, còn có dưới hoàng hôn một con thuyền đánh cá đang trở về, cùng đội tàu khổng lồ sinh sống mấy chục ngày, bỗng cảm thấy trong lòng sinh ra trăm ngàn cảm xúc, nhưng đến bên miệng thì lại không thốt được câu nào, chỉ có thể kinh ngạc đứng đó nhìn lại.

Duẫn Giám Phi tiến đến cạnh hắn, cầm tay, Vân La thân hình run lên, nhìn về phía Duấn Giám Phi: “Chúng ta...... Sẽ không trở về đúng không?” Hắn hỏi, quay đầu lại nhìn về phía Duẫn Giám Phi: ” Ta thích nơi đây, hiện giờ rời đi, thật sự thực luyến tiếc.” Lại khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu xuống: “Có đôi khi ta thật hy vọng ngươi chính là hải tặc Duẫn Giám Phi, không phải vương gia mưu đồ thiên hạ gì đó, cả hai chúng ta có thể vui vẻ cả đời ngao du trên biển, đáng tiếc, nguyện vọng này vĩnh viễn sẽ không thành sự thực. “Quay người: “Được rồi, chúng ta đi thôi, biển nơi đây, ta đã khắc vào trong đầu.”

Duẫn Giám Phi im lặng không nói, nếu không phải đòi lại thân phận vốn có, nếu không phải vì chuyện này mà mưu đồ biết bao nhiêu năm, hắn thực sự muốn buông bỏ ngôi vị hoàng đế kia vì Vân La, làm theo lời hắn, tại vùng biễn nơi đây tung hoành ngang dọc. Nói thật ra, tình cảm của hắn với vùng biển này có thể càng sâu, dù sao cũng là nơi đã sinh sống nửa đời người. Chính là hắn không thể, không thể ở tại chỗ này, hắn không cam lòng, không cam lòng kế hoạch trù tính nhiều năm cứ như thế trở thành bọt nước, đã khó để đạt được quyết định như vậy của người kia, hắn không đánh mà thắng là có thể có được thứ thuộc về mình, hắn tuyệt sẽ không vì bất kì kẻ nào mà thay đổi, Vân La cũng không thể, ngay cả chính hắn.......  cũng không thể.
Bình Luận (0)
Comment