Trưởng Công Chúa, Ngài Quá Bá Đạo!

Chương 15

Nhị công chúa Sở Tri Diêu tới Lãnh Nguyệt Cung viếng thăm Sở Sương Thiển, Lăng Sơ Hạ toàn không biết tin tức này, bởi vì hai ngày nay cô đều nằm ở phòng nhỏ của mình, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thoải mái vô cùng nên cũng không muốn đi hỏi thăm những chuyện khác, nhưng mà, sau sự tình này thì cô không dám như vậy nữa...

Sau khi được chiêu đãi nồng hậu, Sở Tri Diêu thừa dịp Sở Sương Thiển phải về phê duyệt tấu chương, bản thân đi dạo Lãnh Nguyệt Cung một chút.

Nghe nói gần đây Đại hoàng tỷ có thu một tiểu cung nữ, không biết dáng dấp ra sao, phải đi xem một chút...

Sở Tri Diêu một khi có lòng hiếu kỳ, như vậy thì sẽ không thể kiên nhẫn chờ đợi mà đi tìm câu trả lời, bởi vì nàng là công chúa, chỉ cần không có đi đến những địa phương Trưởng công chúa cấm thì người trong Lãnh Nguyệt Cung sẽ không ngăn cản.

Mà Sở Tri Diêu giống như hết sức quen thuộc đi tới phòng dành cho cung nữ ở Lãnh Nguyệt Cung, sau một gian rồi lại một gian, cuối cùng tìm được Lăng Sơ Hạ còn đang nằm ngủ trong một căn phòng.

Có lẽ là tiếng cửa mở kinh động đến Lăng Sơ Hạ, cô hừ một tiếng, sau đó tiếp tục ngủ, mặc dù trong miệng vẫn lẩm bẩm nói chuyện.

"Mặc Tâm... ta không đói bụng... để yên cho ta ngủ."

Sở Tri Diêu hứng thú nhìn Lăng Sơ Hạ ngủ giống như heo vậy.

Một hồi, thanh âm Lăng Sơ Hạ lại truyền tới.

"Họa Bì sao... Ta muốn ngủ thêm tí nữa mà..."

Không thấy có người trả lời, Lăng Sơ Hạ ngủ mơ mơ màng màng lại nói chuyện.

"Là Thiên Sắc...? Ta ngủ đủ liền dậy..."

Tựa hồ sau khi nghe được danh tự Thiên Sắc này, Sở Tri Diêu nâng mi, đi về phía Lăng Sơ Hạ, ngồi ở mép giường, cúi người, ở bên tai Lăng Sơ Hạ thổ khí như lan.

"Bổn cung là Nhị công chúa, Sở Tri Diêu."

Từng chữ từng câu rõ ràng, thanh âm Sở Tri Diêu mang theo mấy phần lười biếng, hấp dẫn kỳ, hơi nóng phả vào tai Lăng Sơ Hạ làm cho cô cảm thấy tê ngứa, thời điểm muốn đưa tay ra bắt lại sờ trúng gương mặt trắng nõn, đáng sợ hơn là, khi cô định rút tay về, một bàn tay lạnh như băng bắt lấy tay cô đưa lên gương mặt trắng nõn kia!

Dù ngủ say như chết thì cũng nên tỉnh là vừa! Lăng Sơ Hạ nhanh chóng làm cho đầu óc thanh tỉnh, né người, mở hai mắt ra khinh hoảng nhìn người trước mặt.

Một gương mặt cô chưa từng thấy xuất hiện trước mắt cô, một gương mặt quyến rũ, trắng nõn sạch sẽ được trang điểm nhẹ, là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, mà hấp dẫn người nhất là cặp mỹ mâu kia, hào quang lóe lên như sao sáng đêm tối, hơn nữa còn mang theo phần quyến rũ, trọng yếu nhất chính là tay của cô đang bị người này nắm lấy, đặt lên một bên mặt của nàng!

Người trước mắt cả người cung trang cam nhạt, tóc xanh như thác nước tùy tiện dùng một cây trâm đính trân châu bạc trắng cố định lại, đơn giản nhưng không mất đi sự sang trọng.

Có thể mặc cung trang lộng lẫy như vậy, nhất định là công chúa trong cung, nương nương, hay là Quận chúa, nhưng hôm nay cô bị hù dọa đến nỗi một câu nói cũng không xong, tay còn đang khẽ run.

Bổn cung là Nhị công chúa, Sở Tri Diêu...

Bổn cung là Nhị công chúa, Sở Tri Diêu...

Bên tai một mực vang vọng những lời này!

"Tham... tham kiến Nhị công chúa!"

Lăng Sơ Hạ muốn đứng dậy hành lễ, nào ngờ chỗ đau trên cái mông như bị xé rách làm cho bản thân mất thăng bằng ngã lại trên giường, nằm ngửa ra, sức nặng đè lên cái mông, cô muốn hét to lên, nhưng lại ngại vì công chúa đang ở trước mặt, cô đành phải chịu đựng mồ hôi lạnh chảy xuống.

"Nhị công chúa... thứ tội, nô tỳ..."

Lăng Sơ Hạ còn chưa nói hết, Sở Tri Diêu liền nhào lên, lấy tư thế áp người nhìn Lăng Sơ Hạ, Lăng Sơ Hạ chỉ cảm thấy tóc xanh của Sở Tri Diêu từ cổ trợt xuống, rơi vào trên mặt cô, quấn quấn làm cô ngứa ngứa mặt, nhưng có trời mới biết hiện tại thì cô làm gì còn chú ý tới những chi tiết này nữa, bây giờ cô giống như sắp bị người ta áp trụ a!

"Trong cung cuối cùng cũng có cung nữ đẹp như vậy, làm sao trước kia Bổn cung không phát hiện chứ?"

Sở Tri Diêu buông tay Lăng Sơ Hạ ra, sau đó sờ lên mặt Lăng Sơ Hạ, vuốt ve qua lại, giống như là đang chơi đồ cổ vậy.

"Da cũng trắng mịn lắm..."

Lăng Sơ Hạ chỉ thấy Sở Tri Diêu lộ ra ánh mắt giống như thợ săn vậy, mà cô chính là con mồi của nàng...

Trời ơi... Nhị công chúa là muốn thế nào... chắc không phải muốn cưỡng bức mình đi!

"Đại hoàng tỷ không có tình thú gì hết, không bằng ngươi tới Trích Tinh Cung hầu hạ Bổn cung đi, làm tiểu nữ sủng của Bổn cung được không?"

Lăng Sơ Hạ chỉ cảm thấy một đạo thiên lôi đánh xuống, nữ nhân này thích nữ nhân a, hơn nữa còn là ban ngày ban mặt đùa giỡn mình. A, không, không phải đùa giỡn! Là trắng trợn muốn ăn sạch mình a!

"Nhị công chúa..."

Ba chữ xin tự trọng còn chưa nói ra, liền thấy ánh mặt trời ngoài cửa bị chắn bởi một cái bóng đen, Sở Sương Thiển đang lạnh lùng nhìn Sở Tri Diêu, trong đôi mắt kia không nhìn ra tâm tình gì.

"Tri Diêu, ẩu tả đủ rồi."

Ngữ khí vẫn như thường, nhưng hình như có phần lạnh hơn mọi khi mấy phần.

Sở Tri Diêu đứng dậy, liếc Sở Sương Thiển một cái, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người Thiên Sắc bên cạnh Sở Sương Thiển, ý vị thâm trường.

Lúc Sở Tri Diêu đi ngang qua người Sở Sương Thiển, Sở Sương Thiển thấp giọng lên tiếng để cho Sở Tri Diêu dừng bước lại.

"Tri Diêu, ngươi chớ đem hoang đường mang tới Lãnh Nguyệt Cung."

Sở Tri Diêu nũng nịu cười một tiếng, y như hài tử kéo kéo tay Sở Sương Thiển.

"Đại hoàng tỷ ~~ người ta không phải chỉ muốn đùa một chút thôi sao~ "

"Có phải đùa giỡn hay không chính ngươi rõ ràng nhất."

Như là bị khí thế của Sở Sương Thiển chấn động, Sở Tri Diêu thức thời thu hồi nụ cười bỡn cợt trên mép.

Trong mắt Sở Tri Diêu lóe lên ánh sáng quỷ dị, sau đó kê vào lổ tai Sở Sương Thiển.

"Đại hoàng tỷ, ngươi ngược lại thật sự quá che chở cho tiểu cung nữ rồi."

Nói xong, nàng nhìn Thiên Sắc một cái liền rời đi, mà Lăng Sơ Hạ còn đang ăn mặc xốc xếch ở trên giường, cô cứng ngắc quay đầu nhìn Sở Sương Thiển, chỉ thấy Sở Sương Thiển cũng nhìn cô.

"Trưởng công chúa... thuộc hạ..."

Lăng Sơ Hạ nóng nảy, vội vã muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích cái gì, đúng vậy, mình nên giải thích cái gì, đây đều là do Nhị công chúa ép buộc đè lên người mình nha!

Sở Sương Thiển không nói gì, xoay người rời đi, Thiên Sắc còn nhân tiện đóng cửa lại...

Lăng Sơ Hạ trong nháy mắt hóa đá...

Đậu xanh! Ta là người bị hại đó nha! Sao giờ lại biến thành ta đè lên người khác chớ! Cũng không có ai ở lại an ủi ta một chút gì hết!

Nhất thời kích động, vô tình động đến vết thương trên mông đau đến Lăng Sơ Hạ thiếu chút nữa kêu cha gọi mẹ!

Bi thảm a! Mình ngủ trưa bị người ta áp, còn bị Trưởng công chúa nhìn thấy, cũng không có người tới an ủi mình một chút, mình đây là tạo nghiệt gì a!!

Không được! Nhị công chúa là yêu nghiệt! Sau này thấy nàng là phải mau chóng núp lẹ, nếu không bị ăn rồi cũng không biết!

Sở Sương Thiển trở lại thư điện, nhưng một chữ trong tấu chương nàng cũng không coi nổi, nếu như không phải Thiên Sắc tới thông báo nói Sở Tri Diêu vào phòng của nha đầu kia, mình cũng sẽ không kịp thời chạy tới, nếu không kịp thời chạy tới, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi...

Nhưng khi thấy hình ảnh Sở Tri Diêu đè trên người Lăng Sơ Hạ, nó vẫn in sâu sắc ở trong đầu nàng làm cho nàng lòng không yên, còn có câu nói trước khi đi của Sở Tri Diêu....

Đại hoàng tỷ, ngươi ngược lại thật sự quá che chở cho tiểu cung nữ rồi.

Lòng mình có điểm loạn, nàng không biết vì sao, tóm lại là không cách nào chuyên tâm làm chuyện khác được.

Sở Sương Thiển nhìn sắc trời bên ngoài, đã là hoàng hôn, mình trở lại cũng hơn hai giờ rồi, cuối cùng cái gì cũng không làm...

Nàng thở dài, một mình đi tới phòng Lăng Sơ Hạ, nhẹ nhàng mở cửa, chỉ thấy người nọ đanh nằm, hai tay chống cằm, chăm chú đọc sách mượn ở chỗ của mình.

Lăng Sơ Hạ quay đầu nhìn lại, thấy Trưởng công chúa, đang hốt hoảng muốn hành lễ, lại thấy Sở Sương Thiển phất phất tay.

"Miễn."

Lăng Sơ Hạ cúi đầu, giống như hài tử làm sai, rõ ràng mình không có làm sai bất kỳ chuyện gì a, nhưng tại sao trong lòng bây giờ giống như có tật giật mình vậy.

"Tri Diêu nàng..."

Sở Sương Thiển ngồi ở mép giường, dừng một chút, rồi nói tiếp: "Ngươi sau này phải cẩn thận."

Sở thích của Sở Tri Diêu Sở Sương Thiển dĩ nhiên biết, trong cung đều đồn đại là Nhị công chúa thu rất nhiều nam sủng, nhưng chỉ có Sở Sương Thiển hơi thân thiết với Sở Tri Diêu mới biết, cái gì mà nam sủng chứ, rõ ràng chính là đưa từng nhóm từng nhóm nữ sủng vào trong cung của mình, những chuyện hoang đường này ngày thường nàng làm bộ không thấy, nhưng hết lần này tới lần khác đứa nhỏ này lại mang hoang đường đến cung của nàng!

"Công chúa... chuyện hôm nay..."

Ta không có tự nguyện a! Rõ ràng chính là do Nhị công chúa muốn áp lên người mình, mình là bị bắt buộc a! Nhưng mà... Tại sao cô phải sợ Sở Sương Thiển hiểu lầm chứ?... Trăm điều khó lý giải a...

Sở Sương Thiển vừa nghe đến chuyện hôm nay tâm trạng liền không yên, mà ngay sau đó lại nghe thanh âm Lăng Sơ Hạ truyền tới.

"Thuộc hạ là bị bắt buộc, thuộc hạ sẽ không rời đi Lãnh Nguyệt Cung."

Sở Sương Thiển đương nhiên biết hành vi của Sở Tri Diêu cũng như tính cách của Lăng Sơ Hạ, cái này dĩ nhiên là Lăng Sơ Hạ bị ép buộc rồi, nhưng khi nghe chính miệng cô nói thì nàng lại cảm thấy vô cùng thoải mái, tâm trạng tựa hồ đã bình tĩnh lại.

"Bổn cung biết, ngươi nghỉ ngơi đi!"

Nói xong, Sở Sương Thiển liền rời đi, Lăng Sơ Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện ấm ức cả ngày rốt cuộc cũng phun ra hết, cảm giác này thật thoải mái, ánh mắt của cô tiếp tục dán vào quyển sách, nội dung nãy giờ cảm thấy khó nuốt mà giờ lại thấy thú vị vô cùng.

Ngày kế, Lăng Sơ Hạ thử xuống giường đi đi lại lại, mặc dù vết thương cũng còn hơi đau, nhưng nếu không xuống giường cô cảm giác chân cũng sắp phế rồi.

Cô tập tễnh đi tới trước cửa, mở cửa, ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng mặt trời vàng rực chiếu lên người, cả người ấm lên mấy phần, không khí trong lành khiến Lăng Sơ Hạ ngửa mặt lên vui vẻ.

Cô ngửi y phục trên người có chút hôi thúi, dẫu sao mấy ngày dưỡng thương đều chỉ lau người, cô lại không thể nhờ người khác hỗ trợ thay y phục, nêu bộ đồ này mặc suốt mấy ngày, cho nên bây giờ chuyện thứ nhất cô phải làm chính là đi tắm!

Cô đến bên cạnh giếng gánh thùng nước, đang muốn xách nó về phòng lại phát hiện không làm được, so với hồi nãy múc nước còn đau hơn, cô bất đắc dĩ tựa vào bên cạnh giếng, suy nghĩ xem ai có thể giúp cô một tay.

Chân cô đứng nãy giờ cũng sắp tê rần, không có ai đi ngang qua hết, người trong Lãnh Nguyệt Cung đi đâu hết rồi?!

Hắc Tâm!? Thiên Sắc! Họa Bì!? Tiểu Tử Tiểu Kỳ!

"Ai ~~~~~ sao lại xui xẻo như vậy chứ!"

Cô vốn định từ từ kéo thùng nước từng bước từng bước trở về, nhưng chỉ cần khom người một cái liền đau dử dội, cô đảo mắt, nhìn trời...

Ta chỉ muốn đi tắm thôi, trời ạ ông cũng muốn chơi ta à!

"Ai yêu ~~ tiểu đáng thương này ~ thế nào? Cần giúp đỡ?"

Thanh âm kia thật quen thuộc, Lăng Sơ Hạ sợ hãi giật mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy người trước mặt cả người mặc cung trang loan phượng, lộ ra bờ vai trắng nõn, vẻ mặt yêu nghiệt đến nổi không thể yêu nghiệt hơn nhìn Lăng Sơ Hạ.

Lăng Sơ Hạ phản ứng theo bản năng là trốn... nhưng nơi này là hoàng cung... nàng là chủ tử, cô chỉ là tiểu cung nữ có thể trốn đi nơi nào.

"Tham... tham kiến Nhị công chúa..."
Bình Luận (0)
Comment