Trưởng Công Chúa, Ngài Quá Bá Đạo!

Chương 7

Trở lại Lãnh Nguyệt Cung, trời đã tối đen, cô một đường đi theo Sở Sương Thiển tới tẩm cung, sau đó Sở Sương Thiển mới vào tiểu thư viện ngồi xuống.

"Có lời muốn nói?"

Sở Sương Thiển tiện tay cầm bộ sách lên cúi đầu xem, mà hắc y nữ tử kia chỉ đợi ở ngoài cửa không có vào theo.

Lăng Sơ Hạ hắng giọng, sau đó dùng thanh âm dè đặt nói: "Trong cung có một cái tin đồn, đại công tử Phỉ Kiếm của Tướng Quân phủ muốn kết hôn, đối phương là khuê nữ của Binh bộ Thượng thư, mà người dắt dây cho chính là Thái tử."

Nghe đến chỗ này, Sở Sương Thiển nhíu mày, giương mắt, tựa hồ là đang suy tư gì đó.

"Phỉ Kiếm muốn kết hôn?"

Nghe được câu này, Lăng Sơ Hạ cảm giác Trưởng công chúa có gì bắt sai trọng điểm rồi, điểm chính là "Thái tử là người dắt dây" a!

Ý?! Không đúng, nhìn bộ dáng của công chúa này, chẳng lẽ... giữa nàng ta và Phỉ Kiếm có cái gì mờ ám?

"Bổn cung biết, ngươi lui ra đi, ngày mai giờ Thìn lại tới phục vụ."

Lúc này Lăng Sơ Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ hôm nay tóm lại đã hoàn thành, cô bước ra cửa phòng, sau khi cài cửa lại, mới lười biếng duỗi người, ngáp một cái, nhẹn bước chân trở về phòng.

Có lẽ là hôm nay bị cái Huyền Hoa Cung kia dọa một chút, dùng hết tất cả khí lực để sợ nên Lăng Sơ Hạ vừa nằm xuống liền ngủ, ngày mai lại là khảo nghiệm mới.

- ----------------------------- đường phân cách hoa lệ ---------------------------

Hôm sau, trời mới vừa sáng, Lăng Sơ Hạ rất đúng giờ đợi ở trước tẩm điện công chúa, rất nhanh, liền thấy Sở Sương Thiển mặc xiêm áo màu xanh nhạt đi ra, cũng không phải là cung trang giống như bình thường vẫn mặc ở trong cung vậy.

"Tham kiến công chúa."

Lăng Sơ Hạ bắt đầu hình thành thói quen làm nô tỳ, loại chuyện này làm nhiều dĩ nhiên là quen thuộc rồi, cô hơi khom người hành lễ với Sở Sương Thiển.

"Cùng Bổn cung đến thư điện đi."

Giống như hôm qua, Sở Sương Thiển rất an tĩnh phê duyệt tấu chương, mà bản thân lặng lẽ mài mực, hôm nay không có ong mật, cho nên cũng không có xuất hiện náo nhiệt như hôm qua.

Lăng Sơ Hạ mài mực xong, an tĩnh đứng ở phía sau, cô cảm thấy thời gian trôi qua đất rất chậm, cả người ở nơi này an tĩnh đến mức buồn ngủ, cũng không biết đứng bao lâu, thanh âm Mặc Tâm mới đánh thức Lăng Sơ Hạ.

"Công chúa, Phỉ Thiếu tướng quân tới."

Sở Sương Thiển buông tấu chương xuống, phất ống tay áo một cái, nói: "Bổn cung biết, ngươi lui xuống đi!"

Lăng Sơ Hạ lúc này mới tỉnh hồn, Phỉ Thiếu tướng quân chẳng lẽ là Phỉ Kiếm? Sở Sương Thiển cùng Phỉ Kiếm thật sự có mờ ám? Chẳng lẽ Phỉ Kiếm là tình nhân bí mật của Sở Sương Thiển? Lúc này nghe tình nhân sắp kết hôn nên mới lập tức triệu kiến vấn tội?

Hiếm khi thấy được Lăng Sơ Hạ hứng thú, một bộ dáng vẻ chờ xem kịch vui, đây là chuyện mà cô rất muốn biết.

"Sơ Hạ, Bổn cung đến tiền thính gặp Phỉ Thiếu tướng quân, ngươi đi phân phó, không ai được vào quấy nhiễu."

Ngao ~~~ đáng tiếc! Lăng Sơ Hạ không có may mắn được nhìn thấy cảnh tượng Sở Sương Thiển gặp mặt tình lang rồi, trong lòng vỡ mộng.

"Nô tỳ biết."

Lúc này, Sở Sương Thiển đã đứng dậy, sau đó kéo váy dài đi tiền thính, mà Lăng Sơ Hạ cũng đi phân phó Tiểu Tử cùng Tiểu Kỳ không có chuyện gì không nên vào tiền thính.

Mặc dù lòng Lăng Sơ Hạ ôm một đống bát quái, muốn nhìn xem Phỉ Kiếm rốt cuộc là loại ba đầu sáu tay nào mà có thể được công chúa yêu nghiệt này coi trọng, nhưng cửa tiền thính đã đóng chặc, con muỗi cũng không lọt qua được, thanh âm cũng không vang ra ngoài, ngay cả một cọng lông của Phỉ Kiếm cô cũng không nhìn thấy.

Nhắc tới cũng kỳ quái, mình thật giống như là lần đầu tiên lòng tràn đầy hiếu kỳ đối với một người như vậy, trước kia mình cũng chỉ hiếu kỳ đối với thiết kế thời trang thôi, với người cũng là lần đầu tiên, coi như là con nhà giàu đẹp trai cô cũng không thèm để ý...

"Đang suy nghĩ gì thế?"

Một thanh âm trầm thấp từ sau truyền tới, làm Lăng Sơ Hạ giật mình, cô quay đầu, nhìn thấy đại nam hài Sở Trung Nghiệp bày ra nụ cười, Lăng Sơ Hạ còn sợ hơn, một đại nhân vật sao lại tới đây!

Lăng Sơ Hạ hồi phục tâm tình một chút, quan sát Sở Trung Nghiệp, hắn bây giờ cả người mặc tơ lụa thượng hạng màu xanh lá cây, bên trên có thêu hình vẽ lá trúc rất đẹp mắt, đai viền bạc, trên đầu đội một cái mão dương chi bạch ngọc, dưới đai lưng bạch ngọc treo một cái ngọc bội trị giá không nhỏ, hoàn toàn có đủ dáng vẻ của một hoàng tử phi phàm.

"Ách... Nô tỳ tham kiến..."

Còn chưa nói hết, Sở Trung Nghiệp liền lên tiếng ngăn cản: "Ai, đã nói đừng có xưng nô tỳ, tới tới, nói cho ta biết, ngươi đang suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy?"

Sở Trung Nghiệp kéo Lăng Sơ Hạ đến một bên, hành động này nào giống người hoàng tộc cao quý, ngược lại giống mấy bà tám đang nhiều chuyện hơn.

"Ách... ta đang suy nghĩ, Phỉ Kiếm rốt cuộc có bản lãnh gì có thể được công chúa coi trọng."

Cô suy nghĩ một tý, Trưởng công chúa mắt cao hơn đầu, phàm phu tục tử dĩ nhiên không lọt vào mắt nàng rồi, xem ra bản lãnh Phỉ Kiếm ngược lại là không nhỏ.

"Coi trọng? Theo Bổn vương biết, cảm tình Đại hoàng tỷ đối với Phỉ đại ca giống như muội muội đối với ca ca thôi, bất quá..."

Lăng Sơ Hạ lòng không biết thế nào, thời điểm nghe được Sở Sương Thiển đối với Phỉ Kiếm không có ý tứ lại có chút cao hứng.

"Bất quá?"

Sở Trung Nghiệp thần thần bí bí một tay che miệng, sau đó kê vào lổ tai Lăng Sơ Hạ nói: "Bất quá, Bổn vương biết Phỉ đại ca là có tình ý với Đại hoàng tỷ ~ "

Lăng Sơ Hạ ngược lại là không có gì bất ngờ, Trưởng công chúa có thể nói tài mạo song tuyệt, có người ái mộ cũng không có gì kỳ quái, chẳng qua là trong lòng có chút buồn rầu, cũng không biết nên nói là cảm thụ gì.

"Đúng rồi, hoàng tử điện hạ tới Lãnh Nguyệt Cung có phải tìm công chúa hay không?"

Sở Trung Nghiệp lắc đầu, sau đó chỉ Lăng Sơ Hạ, nói: "Bổn vương đến tìm ngươi."

Lăng Sơ Hạ thụ sủng nhược kinh, cái tên ăn hàng này chẳng lẽ lại tìm được món ngon gì đó nên tới tìm mình?

"Không biết hoàng tử điện hạ đến tìm nô... đến tìm ta có chuyện gì không?"

Sở Trung Nghiệp lại bày ra vẻ mặt hớn hở, sau đó tay phải nãy giờ chắp sau lưng cầm ra một bọc giấy, bọc giấy còn truyền tới mùi thơm phức.

"Là bánh bao nhân đậu nga!"

Mở bọc giấy ra, quả nhiên hai cái bánh bao trắng mịn hiện ở trước mắt, Sở Trung Nghiệp đưa một cái cho Lăng Sơ Hạ, một cái chừa lại cho bản thân.

Xé bánh bao ra, nhân bánh đậu đỏ màu đỏ nhạt bên trong khiến người ta thèm thuồng ba thước.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện liên quan tới Phỉ Kiếm, lúc này Lăng Sơ Hạ mới biết nguyên lai Phỉ Kiếm là Thiếu tướng quân tuổi trẻ tài cao nhất Sở Phong Quốc, mỗi năm người muốn gả con gái cho hắn cũng sắp đạp phá cửa Phỉ Tướng Quân phủ rồi.

Thời điểm Trưởng công chúa mười hai tuổi bị đưa đến Phỉ Tướng Quân phủ tập võ, làm quen với Phỉ Kiếm, hai người giống như thanh mai trúc mã, đến khi Sở Sương Thiển mười lăm tuổi mới bị đón về cung, mà Phỉ Kiếm từ đây liền đối với Sở Sương Thiển nhớ không quên, nhưng hết lần này tới lần khác Sở Sương Thiển đối với Phỉ Kiếm chẳng để tâm chút nào, Phỉ Kiếm này đối với Trưởng công chúa cũng coi là si tâm tình trường, nhưng Sở Sương Thiển đối với Phỉ Kiếm lại lạnh như băng, chưa bao giờ có bất kỳ bày tỏ gì.

"Hoàng tử điện hạ, sao ngươi biết rõ chuyện này quá vậy?"

Đây chính là chuyện cá nhân của yêu nghiệt Trưởng công chúa, làm sao mà tên hoàng tử ăn hàng lại biết rõ ràng như vậy chứ?

"Đại hoàng tỷ là chị ruột của Bổn vương, chúng ta đều do Thượng Quan Hoàng Hậu đứt ruột sinh ra, lúc Đại hoàng tỷ ở Phỉ Tướng Quân phủ ta còn đi thăm qua mấy lần đấy, chuyện của bọn họ Bổn vương tự nhiên biết."

Khó trách mặt mũi Sở Trung Nghiệp nhìn lại quen như vậy, nguyên lai là dáng dấp giống Trưởng công chúa a! Chẳng qua là Sở Trung Nghiệp thường xuyên thể hiện bộ mặt vui vẻ hớn hở cho nên Lăng Sơ Hạ mới không có liên tưởng đến Trưởng công chúa bất cẩu ngôn tiếu kia.

Bất quá nghe nói Thượng Quan Hoàng Hậu năm năm trước đã qua đời, lúc nàng qua đời, Trưởng công chúa liền bị đón về cung. Sau khi Thượng Quan Hoàng Hậu qua đời, Sóc Đế lại không lập tân hậu, mà mẹ ruột Thái tử, chính là Mẫn Quý Phi trông coi lục cung, mặc dù không có phong hàm hoàng hậu, nhưng lại có hoàng hậu thực quyền, ở trong mắt mọi người, Mẫn Quý Phi đã là hoàng hậu. Con trai là Thái tử, bản thân lại có quyền cai quản lục cung, Mẫn Quý Phi kiêu căng cũng không có gì lạ.

"Nô tỳ tham kiến Thất hoàng tử."

Lúc này, Mặc Tâm đi tới, nàng hơi khom người, cung kính hành lễ với Sở Trung Nghiệp.

"Đứng lên đi!"

Sở Trung Nghiệp thu nụ cười lại, sừng sộ lên, bày ra dáng điệu hoàng tử.

"Ngươi hay lắm, bằng giao tình giữa hai ta, cũng hành lễ với ngươi rồi, đừng có bày dáng điệu hoàng tử đối với ta."

Mặc Tâm lấy cùi chỏ thục vào ngực Sở Trung Nghiệp, Sở Trung Nghiệp làm bộ rất đau, nhưng lại không che giấu nụ cười sáng lạng trên mép.

Lúc này Lăng Sơ Hạ cũng sững sốt, Thất hoàng tử thật sự là người như vậy à? Đậu xanh, ai hắn cũng có thể chơi chung à, cùng yêu nghiệt công chúa kia kém quá xa đi!

"Đi vào bao lâu?"

Sở Trung Nghiệp hấc càm lên hướng về phía tiền thính, xem cách bọn họ sống chung xem ra rất hiểu ý nhau.

"Ừm... khoảng một nén nhang, đại khái nửa khắc sẽ ra tới."

Mặc Tâm vừa nói, Lăng Sơ Hạ dùng ánh mắt quái lạ đánh giá nàng, từ xưa xà thử nhất gia thân, chẳng lẽ Sở Trung Nghiệp cũng là một chủ tử phúc hắc?!

Quả nhiên, nửa khắc sau Phỉ Kiếm mở cửa đi ra, quả nhiên là một nam nhân anh tuấn tiêu sái, dáng người anh khí lại quật cường, mái tóc đen được chải chuốt thật chỉnh tề, bởi vì là võ tướng, dáng vẻ kia vô cùng cường tráng, cả người mặc y sam màu xanh đậm. Lăng Sơ Hạ có ấn tượng sâu sắc nhất chính là cặp mắt kia, sáng ngời hơn nữa sắc bén, không khỏi làm Lăng Sơ Hạ thán phục, quả nhiên là người ra vào chiến trường nha.

Nhưng biểu tình lúc này của Phỉ Kiếm khó coi vô cùng, hình như là bị ai đấm vào mặt vậy, lúc này, Sở Sương Thiển cũng theo sau đi ra.

"Phỉ Thiếu tướng quân."

Khẩu khí so với bình thường lạnh hơn mấy phần, lại mang theo mấy phần uy hiếp, Phỉ Kiếm dừng bước lại.

"Hy vọng ngươi có thể hiểu Bổn cung nói gì."

Nói xong, phất ống tay áo một cái liền ngang ngược xoay người rời đi.

"Sơ Hạ, tới đây."

Thanh âm không lớn, nhưng mang theo khẩu khí không thể trái lời, Lăng Sơ Hạ sợ hãi lập tức giống như con chó nhỏ vậy đuổi theo bước chân Sở Sương Thiển, mà Sở Sương Thiển tự mình lên tiếng cần người, Sở Trung Nghiệp cũng không dám lưu Lăng Sơ Hạ lại, chỉ đàng trơ mắt nhìn cô ấy đi mất.

Cùng Sở Sương Thiển đến thư điện, Sở Sương Thiển ngồi xuống phê duyệt tấu chương cũng không thèm lên tiếng, nhưng Lăng Sơ Hạ có thể xác định, tâm tình Sở Sương Thiển không tốt lắm, cả người tản ra khí tràng lạnh như băng, Lăng Sơ Hạ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mài mực, không dám quấy rầy.

"Đích xác là Thái tử dắt dây."

Hồi lâu, Lăng Sơ Hạ cho là Sở Sương Thiển cả ngày cũng sẽ không nói chuyện thì thanh âm đầy truyền cảm truyền vào trong màn nhĩ.

Sở Sương Thiển nói ra những lời này, như vậy thì tin đồn trong cung không giả, thật sự là Thái tử dắt dây đem khuê nữ Binh bộ Thượng thư bán cho Phỉ Tướng Quân phủ.

"Ngày mai Bổn cung muốn triệu kiến Binh bộ Thượng thư Lâm Chính Lãng, ngươi kêu Mặc Tâm đi truyền đạt."

Ách... Sở Sương Thiển đây là đánh khúc nhạc dạo trước bão táp a, nói cũng phải, chiêu này của Thái tử thật đê hèn, dám dùng loại thủ đoạn này để lôi kéo đại thần trong triều, đây là một thủ đoạn rất dễ dàng thành công nhưng lại không quá cao tay.

Yêu nghiệt Trưởng công chúa này sợ rằng sắp ra một cái đại chiêu gì đó rồi...
Bình Luận (0)
Comment